Trong văn phòng Cục Công an thành phố, mọi người đều đang tổng hợp những thông tin trước mắt mà mình điều tra được.
“Lần Trước em còn đoán rằng liệu không biết người muốn mua đêm đầu tiên của Tưởng Chân Chân có phải là ba của Dương Sơ Mẫn hay không, vậy nên Dương Sơ Mẫn mới hận Tưởng Chân Chân đến vậy.” Giang Bất Phàm tức giận nói: “Thật không ngờ lại là vì Tưởng Chân Chân nói chuyện vài câu với người con trai mà Dương Sơ Mẫn thích, việc này quả thực là tàn ác.”
Tô Dao dựa vào bàn vừa lật xem thông tin của Dương Sơ Mẫn, vừa nói: “Lý do xảy ra việc bắt nạt trong khuôn viên nhà trường dù là do đâu, thì cái sai không phải ở người bị bắt nạt, mà chính là thủ phạm, bất kể là lý do gì đi chăng nữa thì kẻ bắt nạt người khác đều là sai.”
Tiểu Vu gật đầu lia địa: “Chị Tô nói phải!”
Giang Bất Phàm: “Dương Sơ Mẫn không thể thoát khỏi liên quan đến cái chết của Tưởng Chân Chân, trừ phi Tưởng Chân Chân rơi xuống nước là việc ngoài ý muốn.”
Tô Dao quay đầu lại, nói: “Đã có kết quả xét nghiệm của tất cả các mẫu nước chưa, nếu chưa có thì giục bọn họ khẩn trương lên một chút.”
Đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng đổ chuông, Tô Dao bắt máy, sau khi cúp máy, cô nói: “Tìm thấy vị trí Tưởng Chân Chân rơi xuống nước rồi.”
“Số 300 đường Vân Giang, xuất phát!”
“Rõ, đội trưởng Tô!”
Rất nhanh Tô Dao đã dẫn người phi đến hiện trường xảy ra vụ án. Đêm Tưởng Chân Chân bị sát hại có một trận mưa lớn, cho dù nơi gây án có lưu lại dấu vết gì đó thì cũng đã bị nước mưa cuốn trôi sạch cả rồi.
Số 300 đường Vân Giang nằm cạnh đoạn tường rào dài ven sông được dựng bằng ván gỗ, ở giữa có một khoảng chừng nửa mét bị gãy, tám mươi phần trăm là Tưởng Chân Chân rơi từ vị trí đó xuống sông.
Hai nhân viên giám định dấu vết đang thực hiện kiểm tra gần đó, để xem liệu thông tin sinh học của kẻ sát nhân có thể được phát hiện hay không. Sau lượt giám định ban đầu, một cán bộ giám định cho biết: “Hiện trường không để lại bất cứ dấu vết nào, không có dấu vân tay, dấu chân cũng như vết máu.”
Tô Dao đã cử người đi điều tra các camera giám sát gần đó và thăm hỏi người đi đường cùng các cửa hàng nhỏ bên đường, còn mình thì đứng bên sông tận mắt giám sát đội giám định dấu vết: “Không có bất cứ mạnh mối nào sao?”
“Tìm thấy rồi.” Một người trong đội giám định dùng nhíp gắp một mẩu quần áo từ một đầu tấm gỗ gãy rồi cho vào túi vật chứng: “Không phải đồng phục của trường cấp ba số bốn.”
Tô Dao nhận lấy xem xét: “Tốt quá rồi.”
Khi họ đến nơi, đoạn cọc gỗ đứt gãy này đã có rào chắn gần đó, rõ ràng là do công nhân bên môi trường xanh làm, để phòng ngừa có người đi bộ vô tình rơi xuống nước. Không có người đi bộ nào đến gần đoạn đường bị đứt gãy này, nên mảnh vải quần áo đó rất có thể là của kẻ sát nhân để lại.
Tô Dao: “Cũng may là đoạn đứt gãy vẫn chưa kịp sửa chữa, nếu không sẽ chẳng có dấu vết nào được lưu lại nữa rồi.”
Một cán bộ giám định dấu vết cho biết: “Thông thường, các công nhân nhận thấy đường ván bị hỏng sẽ nhanh chóng báo cáo và sửa chữa mà không để chậm trễ đến giờ vẫn chưa sửa chữa như vây.”
Tô Dao: “Giang Bất Phàm, liên hệ với công nhân bên môi trường xanh phụ trách đoạn đường gỗ này để lấy lời khai.”
Giang Bất Phàm nhanh chóng tìm ra thông tin liên lạc của công nhân, rồi bấm máy gọi và bật loa ngoài bảo công nhân đó nói qua về đoạn đường bằng ván gỗ này.
Người công nhân đó vừa nghe thấy là công an, còn tưởng có người rơi xuống sông, sợ bị truy cứu trách nhiệm vì không sửa chữa đoạn ván gỗ kịp thời, nên vội vàng nói: “Vốn dĩ sáng nay đã được sửa chữa rồi, vật liệu chúng tôi cũng đã mua cả, ai ngờ lại bị lãnh đạo gọi đi.”
“Nói rằng cấp trên đích thân phát lệnh, cần hai người biết nghề mộc đến sân nhà thờ dựng đài tưởng niệm tạm thời, nên việc sửa chữa mới bị chậm trễ, chỉ có thể để lại đến ngày mai.”
Tô Dao tập trung: “Đài tưởng niệm gì?”
Người công nhân: “Lãnh đạo nói bạn của con gái mình qua đời, con gái của lãnh đạo muốn làm lễ tưởng niệm, nói đó là người bạn tốt nhất, phải làm cho cẩn thận nên mới gọi chúng tôi đến.”
Tô Dao: “Tạm thời phong tỏa đoạn đường ván gỗ này, không có lệnh của cảnh sát thì không được động vào.”
Người công nhân vội vàng nói: “Được, được, được, nhất định sẽ phối hợp, bên này còn đang bận, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy nhé đồng chí cảnh sát.”
Khung cảnh xung quanh bên phía người công nhân rất ồn ào, nghe ra là thực sự đang rất bận. Trong âm thanh ồn ào đó Tô Dao nghe thấy giọng nói của Dương Sơ Mẫn: “Chân Chân thích hoa Cúc, mang chỗ hoa Cúc này đặt ở giữa đài tưởng niệm.”
“Ở giữa viết chữ gì? Cứ viết ‘Chân Chân bọn tớ rất nhớ cậu’ là được.”
“Phụ trách âm thanh, lễ tưởng niệm có thể bắt đầu rồi, hãy mở bài ‘Đi thôi’ đi.”
Giọng nói của cô gái vừa nhẹ nhàng lại vừa thương tâm, Tô Dao cảm thấy toàn thân phát lạnh, đột nhiên cô nhớ tới câu mà Trần Ngân Hà đã hỏi mình.
“Cô đã từng giao chiến với ác ma chưa?”
Sau khi cúp máy, Tô Dao đã gọi cho đại Vu, bảo anh ấy mang theo người nhanh chóng đến lễ tưởng niệm, đồng thời đưa Dương Sơ Mẫn đến Cục Công an thành phố với lý do bị nghi ngờ có hành vi bạo lực học đường và cần sự hợp tác với cảnh sát để xử lý vụ việc.
Bất luận thế nào trước tiên cứ khống chế được người đã rồi tính, đợi đến khi có kết quả giám định dấu vết tới lúc đó sẽ có thể chính thức thẩm vấn Dương Sơ Mẫn.
Một nhân viên giám định dấu vết nhìn đoạn ván bị gãy, thở dài nói: “Thật đúng là lưới trời lồng lộng, đến ông trời cũng không chịu nổi nữa rồi, nên mới giúp người đã khuất lưu lại bằng chứng.”
Tô Dao cất điện thoại đi: “Quan trọng là bằng chứng này còn do chính tay nghi phạm mang đến.”
Nếu không phải Dương Sơ Mẫn nhất quyết giả ân giả đức tổ chức lễ tưởng niệm cho Tưởng Chân Chân rồi gọi hai thợ mộc đến để lập đài tưởng niệm cho cô ấy, khiến việc sửa chữa đoạn đường bị trì hoãn, thì sẽ chẳng có mảnh vải quần áo nào được lưu lại nữa rồi.
Tô Dao quay lại nói với cán bộ giám định dấu vết đứng cạnh mình: “Sợi vải quần áo đó có phổ biến không?”
Cán bộ giám định trả lời: “Phổ biến lại cũng không phổ biến, nó là loại tơ tằm cao cấp.”
Tô Dao nghe thấy mấy chữ tơ tằm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “100% là sợi tơ tằm sao?”
Cán bộ giám định đưa túi chứa mảnh vải quần áo tang vật đến: “Đúng.”
Tô Dao nhận lấy, nhìn dưới ánh đèn: “Đây là màu lam đậm?”
Cán bộ giám định gật đầu và chỉ vào nó: “Giữa màu lam đậm còn có chút vàng, chắc là hoa văn chìm trên quần áo.”
Tô Dao biết mình đã nhìn thấy loại vải này ở đâu. Loại vải có sợi rất mịn, màu lam đậm nhìn gần giống với màu đen, trước đó cô cứ tưởng rằng đó là màu đen, nên không nghĩ tới chiếc áo choàng màu xanh lam điểm hoa vàng mà Dương Sơ Mẫn đã đưa cho cô.
Tô Dao đi đến bên sông, gọi điện cho tiểu Vu đang trực văn phòng ở Cục: “Mang chiếc áo choàng màu xanh lam đậm tôi để trên ghế sang phòng vật chứng, lát nữa cần làm xét nghiệm, vật chứng quan trọng, giữ cẩn thận.”
Đó là chiếc áo hôm nay Dương Sơ Mẫn đưa cho cô khi thấy cô hắt xì hơi.
Trước giờ cô chưa từng mặc quần áo bằng vải lụa, thứ đó vừa đắt đỏ vừa mảnh mai, không tiện. Vì chưa từng dùng, nên mới xem xét kỹ một chút, thì phát hiện phía bên trái ở gần thắt lưng bị khuyết một vệt dài, lúc đó cô còn nghĩ, một chiếc áo tốt như vậy mà bị hỏng thì thật là đáng tiếc.
Để thể hiện lòng tốt của mình, Dương Sơ Mẫn đã đích thân gửi bằng chừng cho cảnh sát. Cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông, tự vác đá ném vào chân mình.
Tô Dao không khỏi nhớ tới Trần Ngân Hà, anh hỏi cô đã giao chiến với ác ma hay chưa, nó có nghĩa là anh đã từng giao chiến với ác ma, rốt cuộc thì người này đã trải qua những gì vậy?
Cục trưởng Khương đến văn phòng Tỉnh dự cuộc họp, Tô Dao vẫn chưa có cơ hội hỏi về việc của Trần Ngân Hà, đợi khi nào Cục trưởng Khương quay lại, cô nhất định phải hỏi cho rõ.
“Đang nghĩ gì thế?”
Tô Dao nghe thấy tiếng nói phía sau nên quay đầu lại: “Đang nghĩ đến thứ gì đó vừa đắt vừa mỏng manh lại không dễ dùng.”
Trần Ngân Hà liếc nhìn cô một cái, rất nhanh đã nắm được trọng điểm, vẻ mặt nghiêm túc nhắc đến tên mình: “Tôi đắt, tôi mảnh mai nhưng tôi không hề không dễ dùng.”
Tô Dao trợn mắt không nói nên lời, cô đưa tay chọc lên ngực Trần Ngân Hà, khiến anh lùi liên tiếp về sau hai bước: “Anh thế này mà dám nói là mình dễ dùng sao?”
Trần Ngân Hà cong môi, ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát bên bờ sông chiếu lên gương mặt anh lúc sáng lúc tối, trong mắt anh mang theo một tia giễu cợt không rõ: “Không tin thì thử xem.”
Tô Dao dựa vào lan can bằng gỗ, nghiêng đầu nhìn Trần Ngân Hà, giọng nói cũng ngập tràn ý giễu cợt: “Anh biết không, trên người anh có một loại khí chất vô cùng đặc biệt.”
“Thế nào?” Yết hầu của Trần Ngân Hà khẽ cuộn, anh đứng sang một bên như muốn phân rõ ranh giới: “Cô bị mê hoặc rồi sao?”
Tô Dao nói nốt câu mình chưa nói hết: “Một loại khí chất vô cùng gợi đòn.” Cô nói xong nhanh chóng nâng chân móc lấy cẳng chân Trần Ngân Hà, để ngăn anh né tránh giống lần trước.
Mũi chân cô dùng lực móc lấy, quả nhiên khiến chàng tiên nhỏ đột ngột tổn thương, cả người anh loạng choạng đổ về phía trước vì cú móc của cô.