Dáng người anh cao lớn, đột ngột lao về phía cô như bóng mây phủ đến. Tô Dao không kịp né tránh, theo bản năng cô ngả người về phía sau, hai chóp mũi như kề sát vào nhau, đôi mắt sâu thẳm tựa một bầu trời sao bất ngờ ập vào tầm mắt cô.

Gần thêm chút nữa, là môi hai người sẽ chạm vào nhau rồi. Để ngăn ngừa sự việc hủy thiên diệt địa này phát sinh, Tô Dao tiếp tục ngả người về phía sau, suýt chút nữa có thể hoàn thành một động tác hạ eo tiêu chuẩn. Hôm nay, cho dù có phải bẻ gãy eo, cô cũng không thể để cái tên này lợi dụng mình.  

Trần Ngân Hà bám lấy lan can bên cạnh để ổn định cơ thể, mắt nhìn đến đôi môi xinh đẹp đang cách môi mình chưa đầy ba phân. Khuôn ngực cô gái phập phồng theo từng hơi thở, nhẹ nhàng cọ qua lớp quần áo trên ngực anh tạo thành một âm thanh yếu ớt của sự ma sát.  

“Hơi nhỏ.”

Tô Dao đứng thẳng dậy, thoạt nghe không hiểu anh đang nói cái gì, đợi đến khi cô phản ứng lại thì anh đã quay người đi về phía đội giám định dấu vết rồi.

Tô Dao lấn át người khác đã quen, cô túm lấy vai Trần Ngân Hà kéo anh về phía sau: “Bà đây size 34D.”  

Chỉ có điều đôi khi cô phải mặc áo nịt ngực để thuận tiện cho việc hành động, nhưng đây không nên là lý do để anh cười nhạo cô. Ngay cả khi cô là cup A đi chăng nữa thì anh cũng không được cười cô, cơ thể cô thì liên quái gì đến anh.

Trần Ngân Hà cong khóe môi, đôi mắt như cười như không: “Sao cô lại báo số đo ngực mình cho một người đàn ông thế hả, cô có biết việc này ám chỉ điều gì không?”

Tô Dao bĩu môi: “Đúng, đây quả thực là ám chỉ, ám chỉ rằng trong mắt tôi anh vốn dĩ không được tính là đàn ông.”  

“Ồ?” Trần Ngân Hà nhướng mày, rũ mi nhìn Tô Dao: “Vậy hôm nào chị em ta cùng tắm nhé?”  

Tô Dao: “…”

Đồ không biết xấu hổ!

Vô sỉ, hạ lưu!

Sao trên đời này lại có người như vậy cơ chứ?

Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng trị thay vì để cô phải làm đồng nghiệp cùng người chị em, à không người đàn ông này.

Trần Ngân Hà đi về phía đội giám định dấu vết, Tô Dao gọi Ngô Thanh Đào đến một nơi không có người, thấp giọng nói: “Anh ấy có ức hiếp em không?”  

Ngô Thanh Đào há hốc miệng: “Há?”

“Cả ngày nay em luôn đi cùng đội phó Trần điều tra vụ án, không có gặp Giang Bất Phàm, nên anh ấy không ức hiếp được em?”  

Tô Dao gõ vào sau đầu Ngô Thanh Đào: “Đồ ngốc, ý chị là đội phó Trần có bắt nạt em hay không?”  

Đào nhà cô có ngoại hình khá xinh đẹp, cô lo lắng rằng với phẩm hạnh của Trần Ngân Hà, anh sẽ ra tay với Đào nhà cô.

Ngô Thanh Đào gãi đầu, ánh mắt có chút sững sờ: “Không có ạ.”

Cô ấy lại nói thêm: “Đội phó Trần rất tốt, trong bữa trưa hôm nay, em tiện miệng nói một câu muốn ăn mì cá Hoàng, vậy mà đội phó Trần đã bảo người giúp em làm một bát, khiến em cảm động đến mức ăn sạch cả bát mì, không thừa lại một giọt canh.”  

Tô Dao: “Chị đang muốn hỏi tác phong của anh ấy thế nào?”  

Ngô Thanh Đào: “Em cảm thấy rất tốt.”  

Tô Dao lập tức cảnh giác, nếu tên đó dám chọc ghẹo con gái trong văn phòng, cô sẽ không bỏ qua cho anh, cô sẽ khiến anh không thể làm cảnh sát được nữa.  

Ngô Thanh Đào: “Em cảm thấy đội phó Trần quá xa xỉ, phong cách này không tốt, nhưng em thích, vì có thể được ăn ké, hehehe.”  

Tô Dao lại đánh một cái vào đầu Ngô Thanh Đào: “Ý chị muốn hỏi là anh ấy có hành động gì vượt quá giới hạn với em không?”  

Lúc này, Ngô Thanh Đào mới hiểu, cô ấy có chút tức giận: “Chị Tô, sao chị lại nói đội phó Trần như vậy?”  

Tô Dao đã lười chẳng muốn đánh người nữa rồi, cô bất lực nhìn Đào của mình: “Rốt cuộc em là người của ai thế hả, có một bữa cơm đã bị người ta mua chuộc rồi à, đồ phản bội!”

Việc liên quan đến thanh danh của đội phó Trần nhà cô ấy, nên Ngô Thanh Đào rất nghiêm túc giải thích: “Chị Tô, đội phó Trần nhà em…”  

Cái cô Đào này quả thực đã phản bội rồi, mở miệng ra là đội phó Trần nhà em, Tô Dao bất lực xua tay: “Thôi bỏ đi, em nói tiếp đi.”  

Ngô Thanh Đào: Thật đó, đội phó Trần là người đàn ông chính trực nhất mà em từng gặp. Chỉ là, thỉnh thoảng có thể chị sẽ thấy anh ấy có vẻ bất cẩn trong mọi việc, nhưng thực tế thì anh ấy nói năng hay làm việc đều rất đúng mực, khiến người ta cảm thấy thoải mái.”

Tô Dao sờ sờ lên trán Ngô Thanh Đào: “Đào, em đâu có sốt, vậy mà lại cảm thấy cái tên cà lơ phất phơ kia đúng mực?”

“Chị Tô, sao chị lại gây hấn với đội phó Trần thế ạ, vừa rồi có phải lại nổi giận rồi không?” Ngô Thanh Đào cân nhắc một chút: “Em cảm thấy đội phó Trần đối xử với chị rất khác.”  

Tô Dao rất đồng ý với quan điểm này, Trần Ngân Hà đang nhắm vào cô, anh đối xử với cô không giống với những người khác. Anh là tên tiêu chuẩn kép, anh là một tên chó tiêu chuẩn kép!

Trần Ngân Hà đi đến bên nhân viên giám định dấu vết, cầm miếng vải quần áo lên nhìn.

Tô Dao bước tới: “So sánh với chiếc áo mà Dương Sơ Mẫn đưa cho tôi sẽ biết có phải của cô bé hay không.”

Giận là việc của giận, cảm xúc cá nhận trước sau gì cũng phải nhường chỗ cho công việc, đợi đến khi giải quyết xong vụ án này, cô nhất định phải túm cái tên đáng giận kia đánh cho một trận nhục nhã thì thôi. Để anh biết thế nào gọi là lưỡi dao lướt qua không còn quả trứng nào còn lành lặn.

Trần Ngân Hà: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì người thắng sẽ là tôi, đã chuẩn bị tinh thần gọi một tiếng anh chưa?”

Tô Dao: “!”

Sao anh lại biết được cô đang nghĩ gì cơ chứ, do biểu hiện của cô quá dữ tợn và hưng phấn rồi sao?

Trần Ngân Hà đưa túi tạng vật cho cán bộ giám định, quay đầu lại nói với Tô Dao: “Dựa vào cái này sẽ không thể hoàn toàn tóm gọn được Dương Sơ Mẫn.”

Anh khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc như thể người nói ra câu chọc ghẹo người khác khi nãy không phải là mình vậy.

Dương Sơ Mẫn hoàn toàn có thể nói rằng mình đang đi dạo bên sông, không chú ý tới đoạn đường ván gỗ bị gãy đó, nên không cẩn cận bị vướng quần áo vào.

Về điểm này đương nhiên Tô Dao biết, nhà họ Dương có tiền, có đủ tiềm lực để thuê một Luật sư giỏi nhất, chỉ cần Dương Sơ Mẫn ngậm miệng không nói, có đánh chết cũng không nhận, thì những bằng chứng trước mắt sẽ dễ dàng khiến đối phương lợi dụng được sơ hở, không đủ chặt chẽ. Nếu có thêm một người làm chứng, thì cho dù Dương Sơ Mẫn có đem Thiên Vương tới cũng vô dụng.

Tô Dao cũng có suy nghĩ như Trần Ngân Hà: “Mấy người đã điều tra ra bức thư cầu cứu kia là do ai viết chưa?”

Đó là một người trong cuộc, nói không chừng khi đó cũng có mặt tại hiện trường gây án.

Trần Ngân Hà liếc nhìn thời gian: “Sắp rồi.”

Ngô Thanh Đào nói: “Em thấy tám mươi phần trăm là do nam sinh có tên Ôn Lương kia viết, quan hệ của cậu ta với Tưởng Chân Chân chắc chắn không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.”

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn về phía bờ sông, thấy cách đó không xa trên cột điện có gắn camera, liền nhấc đôi chân dài đi tới đó.

“Thế nào rồi?”

Giang Bất Phàm vừa nhìn lên camera vừa nói: “Bị ai đó cố tình làm hỏng rồi, vết gãy vẫn còn mới, chỉ mới xảy ra vài ngày gần đây.”

Tô Dao nhặt một mảnh vỡ của chiếc camera rơi dưới đất lên: “Cũng thông minh đó chứ, còn biết chống lại cuộc điều tra.”

“Điều này cũng cho thấy hung thủ không phải sơ ý hoặc kích động nên giết người.”

Khi ra tòa, Luật sư của Dương Sơ Mẫn đừng nghĩ tới việc bào chữa dưới góc độ ngộ sát, đây là một vụ mưu sát có chủ đích. Nếu do sơ suất hoặc kích động thì kẻ sát nhân sẽ không nghĩ đến việc phá hoại camera trước khi ra tay.

Sau khi Giang Bất Phàm liên hệ với bộ phận quản lý liên quan, liền báo cáo: “Chiếc camera này bị phá hỏng một ngày trước khi Tưởng Chân Chân bị sát hại.”

Tô Dao gật đầu, bảo mọi người tiếp tục tìm kiếm dọc đường.

Một lúc sau, cảnh sát thực tập Triệu Dương chạy tới: “Đội trưởng Tô, đội phó Trần, phía trước cách đây 300m có một phòng khám nhỏ, bác sĩ trực nói rằng ba hôm trước có một cô gái mặc đồng phục tới đó khám bệnh.”

“Tốt quá rồi.” Tô Dao dẫn theo người tới phòng khám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play