Sau khi Ôn Lương trở lại lớp học, Ngô Thanh Đào đóng cuốn sổ ghi chép lại: “Tưởng Đại Lâm đúng là một tên súc sinh, vì bị ông ta quấy rối nên Tưởng Chân Chân mới không thể tiếp xúc một cách bình thường với những người đàn ông khác, đây chắc là do rào cản tâm lý.”

Trần Ngân Hà liếc nhìn vào phòng học: “Cô cảm thấy Ôn Lương thế nào?”

Ngô Thanh Đào biết Trần Ngân Hà hỏi như vậy là có vấn đề, nhưng cô ấy không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết gãi đầu gãi tai: “Câu trả lời của cậu ta và những người khác là như nhau, xem ra rất bình thường.”  

Trần Ngân Hà kiên nhẫn nói: “Việc đưa thiệp chúc mừng chúng ta không hỏi, là cậu ta chủ động nói ra.”  

“Cậu ta thấy chúng ta nói chuyện với Lâm Ân, sau đó lại gọi cậu ta ra ngoài. Nên đoán rằng Lâm Ân sẽ nói với chúng ta về việc tấm thiệp, quan hệ giữa cậu ta và Tưởng Chân Chân không nhẹ nhàng bâng quơ như những gì cậu ta nói.”  

Ngô Thanh Đào ngẫm nghĩ một lúc: “Cậu nhóc này quá thông minh rồi.”

Một lúc sau, đột nhiên Ngô Thanh Đào lại nói một câu: “Đội phó Trần, anh mắng em hai câu đi, nếu không em sẽ cảm thấy không quen.”  

Trần Ngân Hà nhướng mắt, tỏ vẻ khó hiểu.

“Một vấn đề quá rõ ràng cũng không nhìn ra, nếu là chị Tô thì lúc này đã mắng em đến vuốt mặt không kịp rồi.” Ngô Thanh Đào học theo bộ dạng thường ngày khi mắng người của Tô Dao: “Đồ ngốc, em còn làm cảnh sát làm gì nữa, về nhà mà bán khoai lang đi cho xong.”  

“Ồ, không, e rằng đến cả khoai lang em cũng không rành nữa rồi, cuốn sợi dây vào cổ rồi đi kéo máy xay đi.”

Giọng của Ngô Thanh Đào mang theo thần thái, bắt chước bộ dạng mắng người khác của Tô Dao một cách rất sống động.

Lại nhìn đến tính tình nhã nhặn của Trần Ngân Hà liền xúc động đến không nói thành lời: “Vẫn là đội phó Trần tốt nhất.”  

“Việc này không trách cô.” Trần Ngân Hà nhìn Ngô Thanh Đào với ánh mắt thương hại: “Luôn phải có người hy sinh vì sự không đồng đều trong thế giới, cô vất vả rồi.”

Ngô Thanh Đào: “…”

Cú đâm này của đội phó Trần có tính sát thương không kém gì việc bảo cô cuốn dây vào cổ đi kéo máy xay. Ngô Thanh Đào vừa khóc lóc vừa nói: “Anh và chị Tô, một người giấu dao trong bịch bông, một người thì như hung thần tàn ác.”

Nếu như không phải đang điều tra vụ án, thì cô ấy thực sự nhịn không được hóng hớt, đội phó Trần và chị Tô có thật sự không phải là mối quan hệ bạn trai bạn gái cũ hay không, tin đồn lần trước mà tiểu Vu nói cô ấy có chút không tin, nhưng hiện tại thì thực sự tin rồi. Cặp đôi này quá mạnh mẽ, trong lòng cô ấy chợt lóe lên một tia cảm hứng, đã nghĩ ra cả tên cho cặp đôi này luôn rồi, chính là: “Vân Giang song sát”.  

Trần Ngân Hà: “Lấy một phần chữ viết tay trong sổ ghi chép của Hạ Tiểu Hà rồi mang cả chữ của Ôn Lương đi làm giám định.”  

Ngô Thanh Đào: “Em thấy tám mươi phần trăm bức thư cầu cứu đó là do Ôn Lương viết, có lẽ quan hệ của cậu ta và Tưởng Chân Chân rất tốt, cậu ta không muốn để lộ danh tính là vì sợ Dương Sơ Mẫn báo thù.”  

Ngô Thanh Đào như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đội phó Trần, lúc trước chị Tô nhờ em chuyển lời đến anh, nói cái gì ấy nhỉ, lưỡi dao lướt qua sẽ không còn quả trứng nào lành lặn nữa, câu này là có ý gì ạ, chị Tô mua dao mổ lợn làm gì?” 

Trần Ngân Hà hơi híp mắt lại, đôi mắt cong cong: “Trẻ con không nên hỏi chuyện của người lớn.”  

Lưỡi dao lướt qua, không còn quả trứng nào lành lăn, cô đúng là mạnh miệng. Việc điều tra đi đến bước này, thì đáp án cũng đã rõ như ban ngày. Nghĩ đến cuộc cá cược với Tô Dao, Trần Ngân Hà khẽ cong môi, nở nụ cười trào phúng như thể vô cùng dễ chịu, giống như con quái vật nguy hiểm chơi đùa cùng con soi đang nhe nanh múa vuốt.  

Trần Ngân Hà: “Liên hệ với Hạ Tiểu Hà.”

Ngô Thanh Đào gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy nói: “Người giám hộ của Hạ Tiểu Hà không mấy hợp tác, nói rằng em ấy không khỏe, không đồng ý để em ấy tiếp nhận cuộc nói chuyện với cảnh sát.” 

Điện thoại của Ngô Thanh Đào đổ chuông, cô ấy nhấp vào một bức ảnh rồi đưa cho cho Trần Ngân Hà xem: “Đây là tiểu Vu gửi tới, bệnh án của Hạ Tiểu Hà, em ấy thực sự đang ốm, cảm cúm và sốt, đến đơn thuốc của bác sĩ kê cũng lưu lại rồi.”

Trần Ngân Hà gật đầu: “Lên lớp 11A6 tìm người.”

Sau khi Tô Dao bắt được tên môi giới Diêu Viên, qua cuộc thẩm vấn cô biết được người đàn ông mua đêm đầu tiên của Tưởng Chân Chân tên là Phương Quân, ông ta có một người con trai tên là Phương Văn Huy, đang học tại trường cấp ba số bốn.

Lúc trước, Tô Dao gọi điện tới bảo Trần Ngân Hà đi tìm một người, người đó chính là Phương Văn Huy, nam sinh này có lẽ chính là nguyên nhân khiến Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân.  

Rất nhanh Phương Văn Huy đã được gọi ra. Phương Văn Huy có dáng người rất cao, lại đẹp trai, là mẫu nam sinh điển hình được lòng các cô gái, chưa nói đến đẳng cấp hotboy trường, nhưng ít ra cũng là hotboy trong lớp.  

Khi Phương Văn Huy bước ra, cậu ta có vẻ hơi bối rối khi nhìn thấy cảnh sát, ánh mắt đem theo vẻ sững sờ, như thể nghĩ tới điều gì đó, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chủ động nói: “Hai người hỏi đi ạ.”  

Trần Ngân Hà: “Nói xem quan hệ giữa em và Tưởng Chân Chân là thế nào?”

Phương Văn Huy giải thích: “Em không yêu sớm.”  

Ngô Thanh Đào bảo Phương Văn Huy thả lỏng, không cần căng thẳng: “Yêu sớm là việc của giáo viên và phụ huynh quản lý, cảnh sát không quản lý việc này.”

Câu trả lời của Phương Văn Huy tương tự như những người khác: “Em là bạn học với Tưởng Chân Chân hồi cấp hai, trước đây bạn ấy ngồi bàn phía trước em, sau khi lên cấp ba, thỉnh thoảng có tình cờ gặp nhau trong trường, nhưng cũng chỉ gật đầu chào hỏi, bạn ấy không thích chơi với con trai.”  

Trần Ngân Hà tựa vào lan can nghiêng đầu nhìn Phương Văn Huy. Phương Văn Huy cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của anh, dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, tất cả những tâm cơ thầm kín, hay bí mật nào đó đều bị viết rõ cả trên mặt.

Trần Ngân Hà đưa Phương Văn Huy đến một nơi không có người, đi thẳng vào vấn đề: “Ba em đã bị bắt.”  

Phương Văn Huy nghe xong liền nhíu mày thật chặt, thấp giọng nói: “Chẳng phải ông ấy dừng tay rồi hay sao?”

Cảnh sát đã tìm ra mọi thứ, Phương Văn Huy cũng không cần phải giấu giếm nữa mà nói rõ tất cả những gì mình biết.

“Cách đây hai tháng, em vô tình nghe được ba em nói chuyện điện thoại với người khác, còn nhìn thấy video phát sóng trực tiếp trong điện thoại của ông ấy và nhận ra đó là Tưởng Chân Chân. Em đã vô cùng tức giận rồi lao vào phòng ba cãi nhau một trận.”  

“Sau đó, ba đã hứa với em sẽ không làm việc phạm pháp nữa, đồng thời cũng đảm bảo không làm tổn thương Tưởng Chân Chân.”  

“Em có đến lớp Tưởng Chân Chân tìm bạn ấy hai lần, cũng thử hỏi vài câu và phát hiện bạn ấy hoàn toàn không biết chuyện gì, nên tưởng rằng sự việc cứ thế qua đi.”

Ngô Thanh Đào thở dài một hơi: “Ba em lừa em rồi, ông ta không dừng lại.” Nếu không đã chẳng bị bắt.

Như thể không có cách nào chấp nhận kết quả này, Phương Văn Huy trầm mặc một hồi, biểu cảm đau khổ, hỏi: “Vậy Tưởng Chân Chân?”  

Ngô Thanh Đào: “Em ấy không bị xâm hại, vì không kịp.”

Trần Ngân Hà lướt xem diễn đàn của trường cấp ba số bốn, vì cái chết của Tưởng Chân Chân nên một bài đăng cũ từ hai tháng trước đã được ghim lên trên. Trong bài đăng có vài tấm ảnh Phương Văn Huy và Tưởng Chân Chân đang né tránh mọi người để nói chuyện trên hành lang. Trai xinh gái đẹp chỉ cần xuất hiện cùng lúc với nhau sẽ giống như phát sinh câu chuyện tình yêu nào đó.  

Bên dưới bài viết có không ít người hò reo cổ vũ, nói rằng Phương Văn Huy đang theo đuổi Tưởng Chân Chân còn nói hai người họ đã hẹn hò với nhau rồi. Cũng may là Phương Văn Huy chỉ đến tìm Tưởng Chân Chân hai lần, sau đó hai người không còn liên lạc nữa, nên những tin đồn cũng dần dần lắng xuống.

Trần Ngân Hà: “Nói thêm về em và Dương Sơ Mẫn đi.”

Phương Văn Huy: “Bạn ấy gửi thư tình cho em vài lần, nhưng em đã từ chối, sau đó bạn ấy cũng không còn tìm em nữa, đã hơn một tháng nay không liên lạc với em rồi, việc của Tưởng Chân Chân có liên quan gì đến Dương Sơ Mẫn không ạ?”

Trần Ngân Hà không trả lời: “Vào lớp đi.”

Phương Văn Huy do dự một chút: “Ba em…”  

Trần Ngân Hà không lên tiếng nên Phương Văn Huy cũng không dám hỏi nhiều, đành cúi đầu nặng nề bước về lớp học.  

Trở lại xe, Trần Ngân Hà bảo Ngô Thanh Đào gọi điện báo cáo lại cho Tô Dao: “Điện thoại của tôi hỏng rồi.”  

Ngô Thanh Đào sắp xếp lại nội dung những gì vừa điều tra được, có chút ngạc nhiên nói: “Điện thoại của anh không phải là mới sao?”  

Trần Ngân Hà dựa người vào ghế uống nước: “Bị rò điện.”

Ngô Thanh Đào: “Vậy anh có thể tìm chị Tô, trước đây chị ấy từng xem tháo rời điện thoại để kiếm vật chứng, tiện thể học được luôn cách sửa chữa điện thoại.”

Trần Ngân Hà có chút ngạc nhiên: “Cô ấy biết cái đó sao?”

Ngô Thanh Đào tự hào nói: “Đương nhiên rồi, cái gì chị Tô cũng biết làm, sửa bồn cầu, thay bóng đèn, sửa xe, nghề mộc, điện nước, hàn điện, khoan tường lắp đặt đồ đạc, chẳng có cái gì là chị ấy không biết, chỉ có anh là không tưởng tượng ra được thôi.”  

Trần Ngân Hà: “Vậy cô ấy rất đem đến cho người khác cảm giác an toàn nhỉ.”

“Tất nhiên.” Ngô Thanh Đào sắp xếp xong bản ghi chép rồi gọi điện cho Tô Dao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play