Tô Dao nhảy qua lan can, trèo lên một tòa nhà thấp bỏ hoang, giẫm trên mái hiên rồi nhảy xuống.

“Xoạt–” một tiếng, Tô Dao túm lấy cánh tay Diêu Viên quật anh ta xuống đất. Diêu Viên bị trượt ra xa mấy mét, cảm giác xương sườn như bị gãy, lục phủ ngũ tạng đau nhói, khiến anh ta rống lên một tiếng trong cổ họng như giết heo.

Tô Dao lấy còng tay ở eo ra, “cạch” một tiếng còng tay Diêu Viên lại, rồi túm cổ áo lôi anh ta lên khỏi mặt đất: “Chạy nữa đi!”

Diêu Viên là một tên côn đồ, mở miệng là văng tục chửi bậy, ngay cả ở trước mặt cảnh sát cũng không thay đổi bản chất, gào lên: “Cảnh sát Tô, người đàn ông của cô có đè nổi cô khi ở trên giường không thế, con mẹ nó cứng rắn quá rồi đó.”

Tô Dao đưa tên môi giới Diêu Viên về Cục, rất nhanh đã moi được tên người muốn mua đêm đầu tiên của Tưởng Chân Chân từ miệng anh ta, đồng thời nhanh chóng triển khai bắt giữ.

Trần Ngân Hà ở tòa nhà dạy học của khối mười một, nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền liếc nhìn một cái rồi ấn nghe. Giọng nói có chút vội vàng của cô gái phát ra từ ống nghe: “Bọn anh vẫn ở trường cấp ba số bốn sao?”

Vội vàng hấp tấp, Tô Dao vừa mới ngồi xuống, đến cả thở cũng không kịp: “Đừng về vội, đi tìm một người.”

Tiếng thở dốc ấm áp theo đường truyền truyền đến tai, Trần Ngân Hà cau mày nhấc điện thoại ra xa. Chiếc điện thoại này anh mới mua, nhưng không ngờ chất lượng lại tệ đến vậy, sao lại bị rò điện thế này.

Tai anh bị điện giật một cái, khiến nó tê dại, nên không dám ghé điện thoại sát vào tai nữa, đành bật loa ngoài rồi để ra xa, vừa dùng ngón tay xoa xoa vành tai vừa nói: “Muốn tìm ai?”

Trần Ngân Hà dẫn theo Ngô Thanh Đào đến lớp 11A3. Vừa qua thời gian ăn tối, nên trên hành lang, cầu thang khắp nơi đều là học sinh, lần trước Trần Ngân Hà, Tô Dao và Giang Bất Phàm có buổi tuyên truyền về an ninh trong khuôn viên nhà trường tại trường cấp ba số bốn, nên không ít người nhận ra anh.

Có hai nữ sinh can đảm bước tới.

“Chú… Anh cảnh sát.” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đỏ mặt, nói: “Em đã viết giấy cho anh.”

Sắc mặt Ngô Thanh Đào đanh lại, không biểu cảm nhìn cô gái trước mặt, có phải là em ấy viết bức thư cầu cứu hay không, có phải em ấy là người biết rõ sự tình không?  

Giọng nói của cô gái buộc tóc đuôi ngựa trầm xuống, nghe có vẻ rất thất vọng: “Trên tờ giấy đó có ID Wechat, hình như anh vẫn chưa kết bạn với em.”  

Trần Ngân Hà liếc nhìn nữ sinh trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ chân thành: “Xin lỗi, anh không biết cái nào là của em.”  

Ý khác của câu nói này hình như là, nếu anh biết cái nào là của em thì anh đã kết bạn rồi.  

Ngô Thanh Đào từng nghe Giang Bất Phàm nói, Trần Ngân Hà nhận được rất nhiều thư, nhưng đều bị anh ném vào thùng rác một cách không thương tiếc. Ngô Thanh Đào nhất thời cảm thấy xúc động, đội trưởng Trần của cô ấy, một người đàn ông đã phải hy sinh sắc đẹp của mình để điều tra vụ án.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười: “Số Wechat của em là xxx, anh nhớ thêm vào đó, em muốn hỏi anh một vài vấn đề về an ninh trong khuôn viên nhà trường.”

Nữ sinh đeo nơ và kẹp tóc bên cạnh che miệng cười, rồi khẽ huých vai vào người cô gái buộc tóc đuôi ngựa một cái, sau đó bắt đầu cổ vũ. 

Trong lúc nói chuyện thì đã tới lớp học 11A3. Trần Ngân Hà liếc nhìn vào phòng học, còn mười phút nữa là tới giờ tự học buổi tối, trong lớp mới chỉ có nửa số học sinh có mặt.

Trần Ngân Hà nói với nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa: “Chắc hẳn em học hành rất chăm chỉ nhỉ, thấy em đến nghe tuyên truyền còn mang theo cả sổ ghi chép.”  

Cuối cùng Ngô Thanh Đào cũng biết mục đích của Trần Ngân Hà khi nói chuyện với hai cô gái này.

Tờ giấy được sử dụng để viết thư cầu cứu là loại giấy rất bình thường, nó được xé ra từ một cuốn sổ, học sinh nào cũng có vài cuốn sổ ghi chép như vậy, nhưng không phải ai cũng mang nó đến giảng đường khi nghe tuyên truyền để ghi chép.

Đối với học sinh lúc nào cũng căng thẳng như học sinh trung học phổ thông, thì đến nghe tuyên truyền là một hình thức thư giãn và nghỉ ngơi, trong thời gian nghỉ ngơi đó mà vẫn còn nghĩ tới việc học và mang theo sách vở hầu hết là những học sinh chăm chỉ.  

Trần Ngân Hà: “Không có nhiều người mang theo sổ ghi chép khi đi nghe tuyên truyền đâu nhỉ?”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa muốn được nói chuyện thêm với anh cảnh sát đẹp trai này, nên cố gắng nhớ lại một chút, rồi rất tích cực trả lời: “Vâng, không nhiều, khoảng bảy, tám bạn, đại đa số đều là con gái, cũng có cả ba bạn nam.”  

“Em, Lý Hồng, Ôn Lương, Hạ Tiểu Hà, Liêu Khung, còn ai nữa thì em quên rồi, nhưng em có thể giúp anh hỏi các bạn trong lớp, anh cảnh sát, hai người hỏi cái này làm gì?  

Cô gái kẹp nơ nói: “Có phải mọi người tới điều tra việc của Tưởng Chân Chân không ạ?”  

Trần Ngân Hà nhìn xuống hai nữ sinh trước mặt, ánh mắt thoải mái, đem theo chút khích lệ.

Ngô Thanh Đào thấy Trần Ngân Hà không nói chuyện, bản thân cũng không dám lên tiếng, chỉ học theo bộ dạng của anh, thu lại ánh mắt xem xét kỹ càng của mình.

Quả nhiên là hai nữ sinh đã bắt đầu thảo luận, âm thanh nghe có chút buồn thương và tiếc nuối.  

“Tưởng Chân Chân rất tốt, lần trước trong giờ Thể dục, em không cẩn thận bị xước da, bạn ấy còn cho em thuốc mỡ để bôi.”  

“Chỉ có điều hình như bạn ấy không thích ồn ào, năm ngoái ba mẹ tổ chức sinh nhật cho em, em có mời bạn ấy, nhưng bạn ấy nói mình bận không đến được, rồi nhờ người khác mang thiệp chúc mừng đến tặng em.”  

“Haizz… vốn dĩ em còn muốn kết bạn với bạn ấy, nhưng thấy thái độ của bạn ấy, đến sinh nhật cũng không muốn tới, có lẽ là không thích em, nên em cũng không tìm bạn ấy chơi nữa.”  

Ngô Thanh Đào thở dài một tiếng trong lòng, cô ấy không phải là không muốn kết bạn, chỉ là mỗi tháng chỉ có một trăm tệ tiền sinh hoạt phí, nên chẳng mua nổi món quà sinh nhật cho tươm tất.  

Trần Ngân Hà vờ như vô tình hỏi một câu: “Em ấy nhờ ai mang thiệp chúc mừng tới?”

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngẫm nghĩ: “Hình như là Ôn Lương, em không nhớ rõ, lại hình như là Dương Sơ Mẫn thì phải, mối quan hệ giữa bạn ấy và Dương Sơ Mẫn rất tốt, còn cả Hạ Tiểu Hà nữa. Ba người bọn họ thường xuyên đi cùng nhau.”

Trần Ngân Hà quay đầu lại nói với Ngô Thanh Đào: “Lấy chữ viết tay của Ôn Lương và Hạ Tiểu Hà.”

Ngô Thanh Đào nhỏ giọng hỏi: “Hạ Tiểu Hà cũng lấy ạ?”

Khi Giang Bất Phàm gọi tớ có nói, Hạ Tiểu Hà là người tham gia vào việc bắt nạt Tưởng Chân Chân và rất có thể là đồng phạm của Dương Sơ Mẫn, vậy tại sao lại có thể viết giấy cầu cứu chủ động để lộ bản thân mình ra ngoài chứ?

Trần Ngân Hà: “Lấy.”

Ngô Thanh Đào nói với hai nữ sinh: “Có thể nhờ hai em gọi Ôn Lương và Hạ Tiểu Hà tới đây không, bọn chị cần hai bạn ấy phối hợp điều tra một chút.”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa liếc nhìn vào phòng học: “Ôn Lương ở đây, còn Hạ Tiểu Hà xin nghỉ ốm rồi ạ.”

Ngô Thanh Đào: “Vậy gọi Ôn Lương tới trước vậy.”

“Vâng ạ.” Hai cô gái nói xong, lại do dự hỏi: “Tưởng Chân Chân là vô tình rơi xuống nước, tự sát hay là bị người ta đẩy xuống sông thế ạ?”  

Ngô Thanh Đào việc công xử theo phép công, nói: “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, cụ thể thế nào thì không tiện tiết lộ.”

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa thở dài: “Em cảm thấy Tưởng Chân Chân không thể tự sát, tuy không thân với bạn ấy, nhưng có thể nhìn ra bạn ấy không phải là người tiêu cực hơn nữa lại luôn rất chăm chỉ nỗ lực.”

Nữ sinh đeo nơ cũng nói: “Đúng đấy ạ, có một lần trong giờ sinh hoạt lớp, thầy Chu bảo mỗi người nói ra ước mơ của mình, khi đó Tưởng Chân Chân đã nói ước mơ của mình là thi đậu được vào Đại học H.”

Đại học H là một trường không tồi trong các trường trọng điểm, nó nằm ở một thành phố cách thành phố Vân Giang vài nghìn kilomet. Cô gái tội nghiệp, còn chưa kịp chạy thoát đã phải bỏ mạng. Cùng với tiến triển của cuộc điều tra, càng hiểu hơn về Tưởng Chân Chân, Ngô Thanh Đào lại càng cảm thấy thương hại cô bé.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa: “Bọn em vào gọi Ôn Lương ra ạ.”  

Hai cô gái bước vào lớp: “Ôn Lương, có người tìm cậu.”  

Rất nhanh, nam sinh có tên Ôn Lương bước ra. Trông cậu ta rất bình thường, ngoại hình trung bình, chiều cao trung bình, đeo một cặp kính gọng đen, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, chân đi đôi giày thể thao màu trắng.

Nhìn thấy đôi giày này, Ngô Thanh Đào lập tức trở nên cảnh giác, đây chính là đôi giày chất lượng kém, chỉ có Tưởng Chân Chân và Dương Sơ Mẫn tình nguyện đi, Tưởng Chân Chân là do nghèo, còn Dương Sơ Mẫn là do đang biểu diễn nhân cách.

Thấy Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, Ôn Lương có chút ngượng ngùng nói: “Em cảm thấy đi đôi giày này khá tốt, nên không nỡ vứt.”  

Ngô Thanh Đào quan sát nam sinh trước mặt, kính của cậu ta rất cũ, một phần gọng đã bị gãy, phải cuốn băng keo dính lại, điều kiện gia đình của cậu ta cũng không phải quá tốt, chẳng trách đã giữ lại đôi giày này.

Trần Ngân Hà liếc nhìn Ngô Thanh Đào một cái, ra hiệu cho cô ấy làm việc.

Ngô Thanh Đảo đưa giấy bút cho Ôn Lương: “Viết một chút phương châm của em, tay trái, tay phải mỗi tay viết một lần.”

Ôn Lương cũng không hỏi nhiều, nhận lấy giấy bút viết xong rồi đưa qua.  

Trần Ngân Hà nhìn qua: “Trời càng tối, sao càng sáng.”  

Khi đọc câu này, giọng của anh rất nhẹ nhàng, mềm mại, như thể đang đọc một bài thơ: “Phương châm rất hay.”

Ngô Thanh Đào hỏi thêm vài câu về quan hệ giữa Ôn Lương và Tưởng Chân Chân, cậu ta trả lời cũng như những người khác, Tưởng Chân Chân không thích chơi với bạn nam, cậu ta và cô ấy hoàn toàn không thân thiết với nhau.  

“Lần tiếp xúc nhiều nhất là vào sinh nhật trước của Lâm Ân, em thấy bạn ấy đứng ở trước cửa khách sạn, nên hỏi tại sao bạn ấy lại không vào, thì bạn ấy nói mình còn có việc nên nhờ em gửi thiệp chúc mừng cho Lâm Ân.”  

“Từ đó về sau bọn em hầu như không còn liên lạc gì nữa.”  

Lâm Ân có lẽ là tên của nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play