Đang nói chuyện thì đến văn phòng làm việc của Chu Lâm Quân, Chu Lâm Quân có chút kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ: “Cảnh sát Tô.”
Tô Dao: “Bên này vẫn có chút vấn đề cần thầy phối hợp điều tra.”
Chu Lâm Quân đưa Tô Dao và Giang Bất Phàm sang một văn phòng nhỏ bên cạnh, pha hai cốc trà Long Tỉnh: “Có việc gì cứ gọi điện tôi đến là được, trời nắng thế này hai người chạy tới đây vất vả rồi.”
“Hai vị cảnh sát đã ăn cơm chưa, tôi có biết một nhà hàng khá ngon.”
Tô Dao: “Chúng tôi ăn rồi.”
“Chúng ta bắt đầu thôi.”
“Tưởng Chân Chân có mâu thuẫn với bạn học nào trong trường không?”
Chu Lâm Quân ngồi một bên ngẫm nghĩ một lúc: “Không có, lần trước tôi đã nói rồi, tính cách em ấy rất tốt, hầu như không có xung đột với bất cứ ai.”
Tô Dao nhìn chằm chằm vào ánh mắt Chu Lâm Quân: “Hầu như?”
Chu Lâm Quân dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Có một lần khoảng hai tháng trước, em ấy đến tìm tôi nói bị Dương Sơ Mẫn và Hạ Tiểu Hà bắt nạt.”
Nghe thấy vậy, Tô Dao không khỏi nghĩ đến lời nói của Trần Ngân Hà, mối quan hệ của Dương Sơ Mẫn và Tưởng Chân Chân hoàn toàn không tốt đẹp như bản thân Dương Sơ Mẫn đã nói.
Tô Dao: “Thầy đã giải quyết thế nào?”
Chu Lâm Quân hờ hững mỉm cười: “Thực ra cũng đâu có phải là bắt nạt, chỉ là trò nghịch ngợm giữa học sinh với nhau, không cẩn thận va chạm chút thôi, không có chuyện gì đâu.”
Sắc mặt Tô Dao trở nên lạnh lùng: “Trò nghịch ngợm?”
Cuối cùng Giang Bất Phàm cũng đã hiểu lý do tại sao Cục trưởng Khương lại không ưa Chu Lâm Quân, người này quá khéo đưa đẩy trong cách đối nhân xử thế, luôn tìm kiếm sự ổn định trong mọi việc, chỉ nghĩ đến bản thân, miễn là học sinh không có bất cứ sự cố lớn nào còn lại ông ta sẽ không để ý.
Chu Lâm Quân nhìn sắc mặt Tô Dao, rồi rót đầy trà vào cốc cho cô: “Vốn dĩ chỉ là trò đùa thôi, nếu không sẽ không có chuyện chẳng qua mấy ngày là Tưởng Chân Chân và Dương Sơ Mẫn lại trở thành bạn tốt của nhau, còn chủ động yêu cầu làm bạn cùng bàn, đến lớp, tan học thậm chí là cả vào nhà vệ sinh cũng kè kè với nhau.”
Tay cầm ấm trà của Chu Lâm Quân khẽ run, suýt chút nữa thì làm đổ nước ra ngoài. Ông ta thể hiện rất thoải mái, nhưng trong lòng vẫn hồi hộp. Bây giờ xảy ra án mạng, cảnh sát lại phát hiện ra những khiếm khuyết của ông ta trong công việc với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm, nói không chừng còn bắt ông ta phải chịu trách nhiệm nữa.
Giọng điệu Tô Dao trở nên nghiêm túc: “Xin hãy nói rõ, ai là người đề xuất làm bạn cùng bàn?”
Chu Lâm Quân không thể không trả lời: “Dương Sơ Mẫn.”
Tô Dao: “Tiểu Giang, lấy ảnh ra cho thầy Chu xem.”
Giang Bất Phàm đáp lại, rồi lấy ảnh chụp cận cảnh Tưởng Chân Chân nằm trên bàn giải phẫu pháp y đưa cho Chu Lâm Quân nhìn. Trên cơ thể cô gái, khắp nơi đều là sẹo, những vị trí không được quần áo che phủ chẳng có chỗ nào còn lành lặn, những vết kim đâm dưới nách bị ngâm nước lộ ra ngoài cho thấy sự tàn nhẫn, độc ác kinh hoàng.
Tưởng Chân Chân đã chết, chỉ là năm con chữ, người nghe chưa chắc đã có cảm xúc gì đặc biệt, bắt buộc phải để ông ta tận mắt chứng kiến mới hiểu được sự nặng nề của năm chữ này.
Chóp mũi Chu Lâm Quân đổ đầy mồ hôi lạnh, lo lắng xoa xoa lòng bàn tay.
Tô Dao đã có cái nhìn toàn cảnh về phản ứng của Chu Lâm Quân: “Hãy nói sự thật về tất cả những gì mà thầy biết và đừng cố mưu toan tạo dựng sự thái bình giả tạo, điều này không hề giảm bớt trách nhiệm cho thầy, vì sớm muộn gì cảnh sát cũng tìm ra tất cả chân tướng thôi.”
Chu Lâm Quân hai tay ôm đầu, vẻ ngụy trang nhẹ nhàng tự nhiên trên khuôn mặt đã biến mất.
Chu Lâm Quân biết chuyện chẳng thể giấu giếm được nữa nên khai báo tất cả, lúc đầu ông ta nghĩ rằng việc bắt nạt của Dương Sơ Mẫn và Hạ Tiểu Hà với Tưởng Chân Chân chỉ là trò đùa.
Sau đó, Dương Sơ Mẫn đề nghị được ngồi cùng bàn với Tưởng Chân Chân, Tưởng Chân Chân không đồng ý. Ba của Dương Sơ Mẫn là người của một doanh nghiệp nhỏ có chút quyền thế, ông ta đã đích thân gọi điện tới cho Chu Lâm Quân, nói con gái mình rất thích Tưởng Chân Chân, nhất định muốn ngồi cùng bàn với cô ấy, trong lời nói có lộ ra ý tứ rằng sẽ đem lại cho ông ta rất nhiều lợi ích.
Sau khi cả hai ngồi cùng bàn với nhau, Tưởng Chân Chân đã rất nhiều lần đến tìm Chu Lâm Quân nói rằng Dương Sơ Mẫn bắt nạt cô ấy và Dương Sơ Mẫn muốn ngồi cùng bàn chỉ vì để theo dõi và kiểm soát mình, bọn họ còn chặn cô ấy trong nhà vệ sinh, rồi dùng kim đâm cô ấy.
Tô Dao nhịn lại kích động muốn đánh người: “Đã như vậy rồi, mà ông vẫn còn tưởng là trò đùa, rồi bỏ mặc?”
Chu Lâm Quân tránh khỏi tầm mắt của Tô Dao: “Sau đó, Tưởng Chân Chân không đến tìm tôi nữa, tôi tưởng rằng các em ấy đã làm hòa rồi, tưởng rằng không có chuyện gì nữa.”
Chu Lâm Quân ôm lấy tia may mắn cuối cùng: “Tưởng, Tưởng Chân Chân có lẽ là vô tình rơi xuống nước phải không?”
Tô Dao: “Trước mắt vẫn chưa biết, nhưng việc bắt nạt trong khuôn viên nhà trường thì không thể thoát được.”
Chu Lâm Quân vội vàng hỏi: “Vậy công việc của tôi thì sao?”
Tô Dao: “Tám mươi phần trăm là chẳng thể giữ, ồ, không phải là tám mươi phần trăm mà là một trăm phần trăm.”
Giang Bất Phàm thầm nghĩ, loại người này thực sự ích kỷ, chuyện cuối cùng mà ông ta nghĩ đến lại chính là công việc của mình.
Tô Dao: “Gọi bạn có tên Hạ Tiểu Hà tới đây.”
Chu Lâm Quân: “Em ấy xin nghỉ ốm rồi, không đến lớp.”
Cũng giống như khi gọi điện cho Tưởng Chân Chân, Tô Dao yêu cầu Chu Lâm Quân gọi điện cho Hạ Tiểu Hà. Điện thoại của Hạ Tiểu Hà không tắt máy, người nghe máy cũng chính là chủ nhân của nó, chỉ có điều tinh thần không mấy ổn, nói năng lộn xộn, xem ra đúng là đang bị bệnh.
Tô Dao dẫn theo Giang Bất Phàm ra ngoài, vẫn có thể nghe thấy tiếng thì thầm của Chu Lâm Quân: “Vô tình rơi xuống nước, vô tình rơi xuống nước, chắc chắn là vô tình rơi xuống nước, không phải giết người, không phải!”
Giang Bất Phàm hỏi: “Chị Tô, bây giờ chúng ta đến lớp học của Tưởng Chân Chân tìm một vài học sinh để điều tra thêm hay là đi tìm Hạ Tiểu Hà?”
Tô Dao: “Gọi cho Ngô Thanh Đào hỏi xem bọn họ đang ở đâu.”
Giang Bất Phàm bấm máy gọi, sau khi cúp máy, nói: “Bọn họ đang ở lớp 11A3.”
Tô Dao: “Đã có kết quả nhận dạng chữ viết tay của bức thư cầu cứu đó chưa? Có phải là Dương Sơ Mẫn viết không?”
Giang Bất Phàm: “Có rồi, không phải ạ.”
Tô Dao: “Hãy báo cho bọn họ những gì chúng ta điều tra được, có thể sẽ giúp ích được cho bọn họ.”
Vụ cá cược giữa cô và Trần Ngân Hà là việc riêng, cô không muốn thua, cũng có rất nhiều ý kiến về cá nhân anh, nhưng điều tra vụ án càng quan trọng hơn, bọn họ bắt buộc phải hợp tác với nhau. Không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc, đây là nguyên tắc cơ bản nhất.
Bước ra từ tòa nhà văn phòng, Giang Bất Phàm nói: “Tại sao Dương Sơ Mẫn lại bắt nạt Tưởng Chân Chân, còn đánh em ấy thành ra như vậy?”
Qua điều tra của họ, Tưởng Chân Chân thực sự là một cô gái ngoan, tốt đẹp về mọi mặt, từ ngoại hình, thành tích học tập cho tới tính cách. Cô gái ấy, ngay cả trong bóng tối vẫn đang cố gắng chạy về phía ánh sáng.
Giang Bất Phàm nhìn xuống thông tin trước đó đã nhờ tiểu Vu kiểm tra của Dương Sơ Mẫn.
“Em có một giả thiết vô cùng táo bạo, liệu có khả năng người thông qua môi giới Diêu Viên tìm đến Tưởng Đại Lâm để mua đêm đầu tiên của Tưởng Chân Chân là ba của Dương Sơ Mẫn hoặc một người nào đó thích Dương Sơ Mẫn không? Dương Sơ Mẫn cảm thấy Tưởng Chân Chân phá hoại gia đình hoặc tình cảm của cô ta, hận Tưởng Chân Chân đến chết, nên bắt đầu kéo người tới bắt nạt cô ấy.”
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Dao đổ chuông.
“Đội trưởng Tô, tìm thấy Diêu Viên rồi.”
Tô Dao dẫn theo Giang Bất Phàm tức tốc phi tới, xe còn chưa kịp dừng, đã thấy một bóng người chạy vụt qua trước mặt, chính là Diêu Viên. Dáng người Diêu Viên vừa gầy vừa nhỏ, một khi lẫn vào đám đông anh ta sẽ như con chuột chạy trong cánh đồng ngô, lại vô cùng thông thuộc địa hình nơi đây, chui ra chui vào đã bỏ xa nhân viên đuổi bắt phía sau.
Tô Dao mở cửa, cất bước chạy theo, gay gắt nói: “Đứng lại, cảnh sát đây!”
Khi Diêu Viên nghe thấy giọng nói này, anh ta không khỏi nghĩ đến nỗi sợ hãi ba năm trước khi bị người phụ nữ đó khống chế. Lúc ấy, đang quét mại dâm, anh ta nhảy ra khỏi tòa nhà tháo chạy, lại bị cô nhìn thấy, cô liền lao tới ném bay anh ta xuống đất, một chân của anh ta bị cô đá gãy, đến giờ xương vẫn chưa hoàn toàn lành lại.
Diêu Viên liều mạng lao về phía trước, không dám quay đầu nhìn, vì sợ mình chậm một bước sẽ lại bị gãy một chân.