Ngô Thanh Đào thấy Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào những bông hoa bên cạnh, nên không dám lên tiếng quấy rầy, cô lén lút lấy điện thoại ra chụp mấy chục tấm ảnh trong nhà hàng, đến cả khăn trải bàn trên bàn cũng chụp.

Quá cao cấp, chưa từng được thấy.

Đến khi đồ ăn được dọn lên, Ngô Thanh Đào lại cầm điện thoại chụp thêm một hồi: “Lát nữa em gửi vào nhóm cho bọn họ xem.”

Trần Ngân Hà: “Chụp xong chưa?”

Ngô Thanh Đào: “Xong rồi ạ!”

Trần Ngân Hà cầm đũa lên, Ngô Thanh Đào cũng làm theo, đợi anh gắp đồ ăn xong cô ấy mới dám gắp. Mới ăn được vài miếng, Trần Ngân Hà đã bỏ đũa xuống.

Ngô Thanh Đào: “Mới thế đã no rồi ạ?” Cô ấy chỉ mới lót dạ thôi mà.

Trần Ngân Hà: “Cô cứ ăn từ từ.” Anh nói xong thì không động đũa cũng không nói chuyện nữa, chẳng ai biết anh đang nghĩ điều gì.

Bây giờ là giờ ăn trưa, các học sinh đều đang ăn cơm, nên không cần vội đến trường cấp ba số bốn, Ngô Thanh Đào ăn một bữa no nê, rất nhanh bát đĩa trên bàn đã nhìn thấy đáy.

Trần Ngân Hà: “Sức ăn không tồi nhỉ.”

Ngô Thanh Đào lau miệng: “Còn không là gì so với chị Tô của em.”

Trần Ngân Hà nhướng mày: “Ồ.”

Từ lúc vào nhà hàng, Ngô Thanh Đào đã nhận thấy Trần Ngân Hà có hơi thất thần, hình như đang nghĩ đến việc từ rất lâu rồi, biểu cảm trên gương mặt anh nhàn nhạt, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Chỉ có lúc này, mới có thể nhìn ra chút sống động trên khuôn mặt anh. Ngô Thanh Đào lộ ra vẻ mặt nhìn thấu bí mật, quả nhiên là chị Tô và đội phó Trần có chuyện gì đó.

“Ăn được vậy sao?” Trần Ngân Hà uể oải tiếp lời: “Vậy thì cô ấy thực sự là… Một con heo nhỏ.”

Ngô Thanh Đào: “…”

Được rồi, cô ấy nghĩ quá nhiều rồi, nếu để chị Tô nghe được câu nói này, thì hai người họ chắc chắn “có chuyện” gì đó và đội phó Trần sẽ bị ăn đánh.

Ngô Thanh Đào gửi những bức ảnh vừa chụp vào nhóm chat có tên “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu” trên Wechat. Là nhóm trò chuyện của ba đội bọn họ.

[Đào Đào ham ăn: Nhà hàng sân vườn trên tầng 68!]

[Giang Phàm Phàm không bình phàm: ??? Đào, cô sao thế, có phải mắc bệnh nan y gì rồi không, nên trước khi ra đi muốn dùng hết tiền tiết kiệm của mình để ăn một bữa thật ngon, không để lại chút tài sản nào cho tôi và con à?]

[Đào Đào ham ăn: Biến.]

[Đại Vu thấy tiểu Vu của đại Vu: !!!]

[Đào Đào ham ăn: Tôi ăn ké đội phó Trần, trải nghiệm một chút đãi ngộ của nữ chính trong các bộ phim thần tượng. Aaaaa, biết vậy tối qua đã gội đầu rồi.]

[Hoa hậu cảnh sát đẹp nhất Vân Giang: Đào.]

[Đào Đào ham ăn: Chồng ơi!]

[Hoa hậu cảnh sát đẹp nhất Vân Giang: Đừng gọi chị là chồng, em đã bị tên tiểu yêu tinh khác bắt đi mất rồi.]

Tô Dao chính là hoa hậu cảnh sát đẹp nhất Vân Giang, cô đang lật nhìn những bức ảnh đồ ăn ở nhà hàng cao cấp mà Ngô Thanh Đào vừa chụp, lại nhìn đến món cơm khoai tây ớt xanh khô cằn trước mặt.

“Chị Tô, đột nhiên em không thấy ngon miệng nữa rồi.” Giang Bất Phàm vừa ăn một miếng ớt xanh vừa nói ra nỗi lòng của Tô Dao: “Sao bọn họ lại đối xử tàn nhẫn với chúng ta như vậy!”

Tô Dao đưa Giang Bất Phàm đến trường cấp ba số bốn, vừa hay đến giờ cơm trưa, con phố bán đồ ăn nhanh ở cổng trường rất nhộn nhịp, cửa hàng nào cũng chật cứng, họ chỉ có thể mua đồ rồi ngồi xổm bên vệ đường để ăn.

Tô Dao ngồi đến nỗi hai chân tê dại, nên ngồm ngoàm ăn thêm vài miếng: “Cứ đợi đấy.”

Cô mở cuộc trò chuyện trong nhóm, muốn @Trần Ngân Hà, để hung hăng mắng cái tên tiểu tư sản đó một trận. Nhưng tìm cả nửa ngày cũng không thấy người đâu, mới nhớ ra Trần Ngân Hà không có trong nhóm, cô cũng chưa từng thêm tài khoản Wechat của anh.

Trần Ngân Hà bảo nhân viên đóng gói một phần lê hấp đường phèn và nấm tuyết cùng một túi đá vào hộp.

Đến trường cấp ba số bốn, Trần Ngân Hà nói với Ngô Thanh Đào: “Đưa hộp canh nấm tuyết này cho chị Tô của cô.”

“Nói là để nhuận họng.”

Ngô Thanh Đào không nghĩ nhiều: “Được ạ, anh đợi em một chút, hình như bọn họ đang ở cổng trường.”

Ngô Thanh Đào rất nhanh đã tìm thấy Tô Dao và đưa hộp canh nấm tuyết đến: “Chị Tô, đội phó Trần bảo em mang tới.”

Tô Dao vừa nóng vừa khát, liền nhận lấy uống vài ngụm hết sạch: “Coi như cái tên đó vẫn còn có lương tâm.” Cô quyết định tạm thời không xử lý anh nữa.

Ngô Thanh Đào: “Nói là để cho nhuận họng.”

Tô Dao: “…”

Chết tiệt, đồ mất nết!

Ngô Thanh Đào không hiểu: “Sao thế chị Tô?”

Đương nhiên, Tô Dao không thể nói ra màn đánh cược giữa cô và Trần Ngân Hà, bảo cô nhẹ nhàng gọi anh là anh, vậy thì thật xấu hổ, sau này cô còn có thể uy nghiêm trước mặt anh thế nào đây.

Qua cuộc điều tra sáng nay, Tô Dao đã có tính toán trong lòng. Tưởng Đại Lâm thú nhận việc mình bạo lực trong thời gian dài đối với Triệu Vân, cũng nhận hành vi quấy rối tình dục với Tưởng Chân Chân cùng hành vi cưỡng ép trẻ vị thành niên không thành, nhưng không thừa nhận việc mình đã ra tay đánh Tưởng Chân Chân. Đến tội nặng hơn ông ta còn nhận rồi vì vậy không có lý do gì lại không thừa nhận tội danh nhẹ hơn như thế.

Những vết sẹo trên cơ thể Tưởng Chân Chân không phải là giả, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, chỉ những người luôn ở bên cạnh cô ấy mới có cơ hội ra tay. Có rất nhiều nghi vấn trong khuôn viên nhà trường của trường cấp ba số bốn, Trần Ngân Hà đang đi đúng hướng và có khả năng cô sẽ là người thua cuộc.

Tô Dao: “Hai người điều tra thế nào rồi?”

“Dương Sơ Mẫn rất đáng nghi.” Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm vào Tô Dao: “Chị Tô, sau khi uống hộp canh nấm tuyết đó, giọng chị nghe hay hơn hẳn đấy.”

“Thật đó, rất ngọt, tai em tê rần rần cả rồi đây này.”

Tô Dao nhìn Ngô Thanh Đào với ánh mắt chết chóc chẳng chút ngọt ngào: “Ở với lưu manh lâu nên em cũng biến thành lưu manh rồi phải không?”

Ngô Thanh Đảo: “Hả?”

Tô Dao: “Tránh ra, đồ ngốc!”

“Chờ đã.” Tô Dao gọi Ngô Thanh Đào lại: “Giúp chị chuyển lời tới đội phó Trần, bảo với anh ấy chị đang mua dao, một con dao sắc bén nhất trong lò mổ lợn.”

“Xoẹt!” Tô Dao cầm một con dao vô hình quơ qua quơ lại, vẻ mặt nghiêm nghị: “Con dao lướt qua, sẽ chẳng còn quả trứng nào hoàn hảo cả!”

Cô thua người chứ không thua trận, dù kết quả có ra sao thì trước tiên về mặt khí thế cô nhất định phải áp đảo được anh.

Ngô Thanh Đào nghe không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Tô Dao, cô ấy không dám hỏi thêm gì nữa chỉ đành tung tăng chạy đi truyền lời.

Tô Dao gọi Giang Bất Phàm một tiếng: “Giáo viên chủ nhiệm của Tưởng Chân Chân tên là gì nhỉ, Chu gì?”

Giang Bất Phàm: “Chu Lâm Quân, có cần em gọi điện cho ông ta không?”

Tô Dao nhìn về phía cổng trường cấp ba số bốn, từng nhóm học sinh túm năm tụm ba đang đi về trường sau giờ ăn trưa: “Không cần, cứ vào thẳng luôn thôi.”

Trên đường đến tòa nhà văn phòng của khối mười một, Giang Bất Phàm nói: “Xem ra con người thầy giáo Chu khá tốt, rất phối hợp điều tra với cảnh sát, cũng có vẻ khiêm tốn, lịch sự.”

Tô Dao liếc nhìn Giang Bất Phàm một cái: “Hôm nay khi Chu Lâm Quân ở trong Cục, Cục trưởng Khương đã đặc biệt đến ngó một cái, nhìn xong lại không nói gì cứ thế rời đi.”

Giang Bất Phàm nhớ ra, đúng là có chuyện này: “Sao thế ạ?”

Tô Dao: “Mắt nhìn người của Cục trưởng Khương thế nào?”

Giang Bất Phàm: “Phải nói là độc, cho người ta thấy thế nào gọi là gừng càng già càng cay!”

Tô Dao: “Cục trưởng Khương không ưa Chu Lâm Quân.”

Nếu không sẽ không thể nhìn xong mà chẳng nói chẳng rằng lấy một câu đã rời đi như vậy, ít nhiều cũng sẽ kéo cô ra để thương lượng một chút về việc sắp xếp cho cô một buổi xem mắt sau khi vụ án kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play