Dương Sơ Mẫn mở cặp sách lấy ra một chiếc áo choàng đưa cho Tô Dao, giọng nói nhẹ nhàng, biểu diễn đầy đủ sự chu đáo của bản thân.

“Chị, đây là áo em mang theo phòng thân, ngộ nhỡ bên ngoài lạnh hoặc ở trong phòng có điều hoà thì lấy ra khoác.” Dương Sơ Mẫn nói với vẻ mặt lo lắng: “Chị cầm lấy mặc đi ạ, đừng để bị cảm lạnh.”

Tô Dao không nhận: “Chị không sao, em giữ lại dùng đi.”

Dương Sơ Mẫn nhét chiếc áo choàng vào tay Tô Dao, sợ cô từ chối lòng tốt của mình, rồi quay người vừa rời đi vừa vẫy vẫy tay: “Chị, tạm biệt.”

Đã đổi xưng hô từ cảnh sát Tô thành chị rồi.

Nếu không tận mắt chứng kiến màn biểu diễn của Dương Sơ Mẫn trong camera giám sát thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một đứa trẻ hiền lành, tốt bụng và dễ mến.

Dương Sơ Mẫn nhanh chóng biến mất khỏi hành lang và Tô Dao không kịp trả lại áo choàng cho cô bé. Chiếc áo choàng có màu xanh lam đậm với những bông hoa vàng sẫm xinh xắn, toàn bộ thiết kế đều mang phong cách nhẹ nhàng và sang trọng. Chất vải mềm mại lại mỏng nhẹ. Đúng như Dương Sơ Mẫn nói, nó rất thích hợp để giữ ấm vào buổi tối mùa hè hoặc khi ở trong phòng có điều hòa.

Tô Dao trở lại văn phòng, đặt áo choàng trên lưng ghế, định lần tới sẽ trả lại cho Dương Sơ Mẫn.

“Hắt xì.” Tô Dao lại hắt xì hơi rồi khẽ xoa xoa mũi: “Đại Vu, đưa chị một gói rễ Tùng Lam.” [1]

[1]: Cây Tùng Lam còn được biết với tên Isatis. Đây là một loại thảo mộc có hoa nhỏ màu vàng. Nó mọc ở các vùng khác nhau của miền bắc và miền trung Trung Quốc. Lá và rễ của cây được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc từ xa xưa. Rễ và lá cây Tùng Lam có nhiều đặc tính giống nhau. Rễ đã được sử dụng trong hệ thống y tế ở Trung Quốc trong hàng ngàn năm. Theo phương pháp truyền thống, nó được sử dụng để thanh nhiệt và loại bỏ độc tính. Rễ isatis có lợi cho sức khỏe đường hô hấp, sức khỏe tiêu hóa và cổ họng.

Đại Vu đang điều tra các tài khoản khả nghỉ trong phòng phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân, nghe thấy vậy liền mở ngăn kéo, từ đống thuốc dự phòng lấy ra một túi rễ cây Tùng Lam đưa cho Tô Dao. Loại thuốc gì đại Vu cũng có, tất cả đều là chuẩn bị cho tiểu Vu, người anh trai này đúng là xứng đáng làm anh.

Tô Dao cho rễ cây Tùng Lam vào cốc rồi lại ném vào đó một viên thuốc sủi, uống cùng với rễ Tùng Lam, sau khi uống xong, cô đã không còn hắt xì hơi nữa.

Tô Dao gọi một cuộc điện thoại, người cô phái đi đã nghe ngóng ra rồi, hôm qua Diêu Viên xuất hiện ở khu giải trí nên chắc chắn sẽ tìm ra anh ta nhanh thôi.

Lại bận rộn thêm một lúc, Tô Dao đứng dậy, hô to: “Giang Bất Phàm, chuẩn bị một chút rồi đi đến trường cấp ba số bốn với tôi.”

Bên ngoài trời rất nóng, Giang Bất Phàm mở tủ lấy hai chai nước suối sáng nay anh ấy để vào trong cho mát: “Này, chai nước đào này không phải bị Ngô Thanh Đào mang đi rồi sao.”

Tiểu Vu nói: “Cô ấy lại mang về rồi.”

Giang Bất Phàm vô cùng ngạc nhiên: “Không thể nào, đồ ăn thức uống mà cô ấy lấy đi lại có thể sống sót quay về sao?”

Tiểu Vu vừa gõ máy tính vừa trả lời: “Tôi cũng rất bất ngờ, nên hỏi, cô ấy nói đội phó Trần bảo cô ấy mang về.”

Giang Bất Phàm lại càng không hiểu: “Sao đội phó Trần lại bảo mang về?”

Tiêu Vu dừng tay đánh máy lại: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?”

Tô Dao bước tới, lấy chai nước đào ra: “Đội phó Trần bảo mang về sao?”

Tiểu Vu gật đầu: “Đúng ạ.”

Anh ấy như chợt hiểu ra điều gì đó, tâm hồn hóng hớt hừng hực bốc cháy: “Chị Tô, chẳng phải chị thích ăn đồ có vị đào sao, đây chắc chắn là đội phó Trần cố ý phần lại cho chị rồi.”

“Im ngay, làm việc đi.” Đại Vu cuộn một tờ giấy đập vào đầu tiểu Vu, bảo anh ấy nói chuyện phải chú ý một chút, đừng có suốt ngày không ngồi lê đôi mách thì lại tung tin đồn nhảm.

Tô Dao cẩn thận suy nghĩ một chút: “Cố ý phần lại cho tôi sao?”

Tiểu Vu nhìn đại Vu, sợ mình lại bị anh trai đánh nên không dám nói gì thêm, chỉ lén lút gật đầu với Tô Dao, rồi dùng hơi để nói: “Chắc, chắn, rất, ngọt!”

Tô Dao cho nước đào vào túi đựng vật chứng trong suốt: “Tôi phải gửi đến phòng tang vật để giám định một chút.”

Tiểu Vu không thể đoán được việc lại đi theo hướng này: “Há?”

Tô Dao: “Ngộ nhỡ bên trong có độc thì sao?”

Tên đó lại có lòng tốt phần đồ cho cô thì chắc chắn đã bỏ độc vào bên trong. 

Mười một rưỡi trưa, Trần Ngân Hà xuống xe, Ngô Thanh Đào theo sau, cô ấy không hiểu nói: “Đội phó Trần, không phải chúng ta cần đến trường cấp ba số bốn điều tra sao ạ?”

Đây là khu kinh doanh thịnh vượng cách trường cấp ba số bốn hai trạm xe, vẫn chưa đến trường cấp ba số bốn.

Trần Ngân Hà: “Ăn trưa trước đã, tôi không thể để bụng đói.”

Là một người mê ăn uống, Ngô Thanh Đào cảm động đến rơi nước mắt: “Đội phó Trần, anh đúng là người thân của em, em cũng không thể để bụng đói.”

Nếu chị Tô dẫn đội thì chắc chắn sẽ là làm việc trước rồi ăn cơm sau, đợi đến khi xong việc cũng là lúc đến bữa cơm tiếp theo rồi, thường xuyên ăn hai bữa gộp làm một. Và chỉ cần ăn bừa vài miếng ở các quán ăn ven đường, năm phút là kết thúc rồi lại tiếp tục chiến đấu.

Ngô Thanh Đào lấy điện thoại ra tìm thử: “Trước mặt, cách đây một trăm mét có tiệm mì Trùng Khánh, cách hai trăm mét là tiệm bán đồ hấp, năm trăm mét là một nhà hàng cơm chiên và mì xào, đội phó Trần anh muốn ăn ở đâu, em sao cũng được, cái gì cũng có thể ăn.”

Trần Ngân Hà nhìn cô ấy một cái, nhưng không lên tiếng.

Ngô Thanh Đào thấy Trần Ngân Hà rẽ vào một hướng nên vội vàng chạy theo: “Đội phó Trần, chẳng phải anh từ thành phố An Nam chuyển đến sao, vậy mà anh rất thông thuộc thành phố Vân Giang nhỉ?”

Trần Ngân Hà: “Khi còn nhỏ tôi từng sống ở đây.”

Anh tìm được một nhà hàng dựa theo trí nhớ của mình, rồi vào thang máy: “Tầng 68.”

Có vi khuẩn trên các nút bấm thang máy, anh không muốn chạm vào nó, nên để Ngô Thanh Đào bấm.

Ngô Thanh Đào lướt các ngón tay trên nút bấm thang máy, nhưng không dám ấn xuống: “Đội phó Trần, có phải anh nói nhầm không ạ?”

Tầng 68 là nhà hàng ngắm cảnh hoa viên, có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố Vân Giang, nổi tiếng với giá cả cực kỳ đắt đỏ, một bữa ăn có thể hết cả nửa năm tiền lương của cô ấy.

Trần Ngân Hà: “Bấm đi.”

Sếp đã ra lệnh thì Ngô Thanh Đào chỉ đành bấm, khi bấm tay còn khẽ run run.

Ngô Thanh Đào cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở một chút: “Đội phó Trần, trong Cục thành phố của chúng ta, tiền ăn được hỗ trợ khi ra ngoài là ba mươi tệ một bữa, nếu vượt quá số đó sẽ không được bù đâu ạ.”

Trần Ngân Hà: “Không cần bù.”

Ngô Thanh Đào run rẩy hỏi: “Vậy cưa đôi sao ạ?”

Trần Ngân Hà liếc nhìn Ngô Thanh Đào: “Ăn có bữa cơm cùng tôi mà lại phải để cô bỏ tiền sao?”

Ngô Thanh Đào bị choáng ngợp bởi khí chất ấy của anh, nhưng cô ấy là một đứa trẻ thành thật, cảm thấy ăn không của người ta không thích hợp cho lắm, nên nhỏ giọng nói: “Chỗ này giá cả quá cao.”

Bước vào nhà hàng, có nhân viên phục phụ ra chào đón, Ngô Thanh Đào thu mình lại sau lưng Trần Ngân Hà, không dám nhúc nhích, vì sợ hơi thở của mình sẽ làm ô nhiễm không khí trong nhà hàng, rồi sẽ bị người ta bắt đền tiền.

Trần Ngân Hà đi thẳng đến vị trí ngồi bên cạnh khóm hoa, rồi ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Ngô Thanh Đào.

Ngô Thanh Đào lén lút lau lau tay mình lên quần áo, sau đó mới nhận lấy thực đơn “Cái đó, xin lỗi, anh không cần đứng ở đây đâu ạ, chúng tôi chọn món xong sẽ gọi anh sau.”

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Ngô Thanh Đào cầm thực đơn che mặt lại, nhỏ giọng nói với Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, chúng ta đi thôi, tiệm mì ở dưới lầu cũng không tệ, ở đó có món mì cá ngon Hoàng lắm.”

Trần Ngân Hà lấy thực đơn từ tay Ngô Thanh Đào, liếc nhìn vài cái, nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản cũng bước tới.

Khi Ngô Thanh Đào nghe thấy Trần Ngân Hà đọc một loạt danh sách các món, đầu óc cô ấy như bị choáng váng, đến hóa đơn cũng không biết tính luôn rồi, chỉ biết rằng tiền lương gần nửa năm của mình đã đi tong.

“Một tô mì cá Hoàng cho cô gái này.”

Ngô Thanh Đào có chút kinh ngạc, há hốc miệng: “Ở nhà hàng này còn có thể gọi món không có trong thực đơn sao?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười, nói: “Vâng ạ, cô còn yêu cầu nào khác không?”

Ngô Thanh Đào vội vàng xua tay: “Không, không, không, hết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play