Nhìn thấy sự thờ ơ của Ngô Thanh Đào, Dương Sơ Mẫn lại tiếp tục khóc: “Nếu em thực sự bắt nạt Tưởng Chân Chân, thì sẽ không viết thư cầu cứu gửi mọi người, em đâu có ngốc.”

Ngô Thanh Đảo có chút rung động trước lời nói của Dương Sơ Mẫn, nguyên nhân là ở tờ giấy cầu cứu đó, nếu không trước đó bọn họ đã không bắt đầu điều tra việc của Tưởng Chân Chân. Phía cảnh sát chưa từng thông báo về sự tồn tại của mảnh giấy đó, nếu nó không phải do chính Dương Sơ Mẫn viết thì cô bé sẽ chẳng thể nào biết được.

Trần Ngân Hà yêu cầu Ngô Thanh Đào lấy giấy bút đặt trước mặt Dương Sơ Mẫn: “Dùng tay trái viết lại nội dung của tờ giấy đó.”

Dương Sơ Mẫn cần bút trên tay trái, viết từng nét từng nét một: “Tưởng Chân Chân của lớp 11A3 xảy ra chuyện rồi.”

Ngô Thanh Đào nhận lấy nó rồi so sánh với tờ giấy trong túi chứng cứ: “Đội phó Trần, không thiếu một chữ, nét chữ cũng giống nhau.”

Ngô Thanh Đào vừa ghi chép vừa hỏi: “Khi đó sao em lại biết Tưởng Chân Chân xảy ra chuyện?”

Gương mặt Dương Sơ Mẫn lộ ra vẻ buồn bã và lo lắng: “Gần đây, trên người Chân Chân luôn có rất nhiều vết thương, bạn ấy nói rằng mình bị ba nuôi đánh đập, còn nói ba nuôi cứ say rượu là lại động tay động chân với mình, bạn ấy xin nghỉ, điện thoại tắt máy không liên lạc được, ba mẹ nuôi còn không cho bạn bè đến thăm bạn ấy, vậy thì chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.”

Trần Ngân Hà như thể không hề nghiêm túc lắng nghe lời Dương Sơ Mẫn nói, anh quay đầu nhìn Ngô Thanh Đào: “Đã biết vấn đề nằm ở đâu chưa?”

Ngô Thanh Đào lắc đầu.

Cuối cùng Trần Ngân Hà cũng chịu nhìn thẳng vào Dương Sơ Mẫn: “Nhắc lại một lần những gì em vừa nói.”

Dương Sơ Mẫn cảm thấy như bị xúc phạm, mặt đỏ bừng, cắn chặt môi. Cô ta nhìn ra rồi, bọn họ chỉ đơn giản là đem bản thân cô ta ra làm bài giảng!

Trần Ngân Hà: “Nhắc lại một lần toàn bộ thông tin mà em đã cung cấp cho cảnh sát, bắt đầu từ cuộc gặp đầu tiên giữa em và cảnh sát trong lớp học ngày hôm trước.”

Dương Sơ Mẫn lau nước mắt, giọng nói càng thêm thống khổ: “Em luôn phối hợp điều tra, cung cấp manh mối cho mọi người, vậy tại sao mọi người lại nghi ngờ em?”

Trần Ngân Hà nhìn Ngô Thanh Đào, rất kiên nhẫn hỏi: “Bây giờ đã biết vấn đề nằm ở đâu chưa?”

Sau lời gợi ý của Trần Ngân Hà, trong đầu Ngô Thanh Đào chợt lóe lên, cô ấy hiểu rồi, cuối cùng cô ấy cũng hiểu cảm giác giả dối trên người Dương Sơ Mẫn là đến từ đâu.

Sau khi nhận được bức thư cầu cứu, Tưởng Chân Chân bắt đầu lọt vào tầm ngắm của cảnh sát và tất cả manh mối có được đều đến từ miệng của Dương Sơ Mẫn. Cô ta cố ý tìm kiếm sự chú ý của cảnh sát, làm rối tầm nhìn của phía cảnh sát và hướng mọi sự nghi ngờ sang người ba nuôi của Tưởng Chân Chân là Tưởng Đại Lâm.

Điều đáng sợ là mọi lời cô ta nói đều được xác nhận là sự thật, vẫn còn một vài phần chưa được xác thực, ví dụ như Tưởng Chân Chân nói với Dương Sơ Mẫn rằng vết thương trên người mình là do Tưởng Đại Lâm gây ra. Tưởng Chân Chân đã chết, chết rồi thì không có bằng chứng! Tưởng Đại Lâm lại là một kẻ xấu với tiền sử bạo lực gia đình và sẽ không có ai tin những gì ông ta nói.

Ngô Thanh Đào nhìn Dương Sơ Mẫn, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, đây có đúng là một đứa trẻ mười bảy tuổi không?

Ngô Thanh Đào nghĩ đến những vết bầm tím trên khắp cơ thể Tưởng Chân Chân, những vết bỏng trên người cùng hàng loạt lỗ kim đâm dày đặc dưới nách, nếu tất cả đều là do Dương Sơ Mẫn làm thì thật là đáng sợ!

Ngô Thanh Đào nặng nề hít sâu một hơi: ” Đội phó Trần, em hiểu rồi.”

Trần Ngân Hà tắt máy tạo độ ẩm đi rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Dương Sơ Mẫn vội vàng nói: “Em có thể ra về không, các bạn đang chuẩn bị làm lễ tưởng niệm Tưởng Chân Chân, em lại là người đứng ra tổ chức.”

Trần Ngân Hà phớt lờ Dương Sơ Mẫn, quay sang nói với Ngô Thanh Đào: “Biểu diễn rối loạn nhân cách, còn được gọi là rối loạn nhân cách tìm kiếm sự chú ý.”

“Thường là tự diễn xuất, giả tạo và cường điệu để thu hút sự chú ý, tự cho mình là tâm điểm ở mức độ cao, tự tạo ra kịch bản, tự tạo ra sân khấu. Các cảm xúc được bộc lộ ra ngoài với biểu cảm hết sức phong phú, vui, buồn, giận giữ, hạnh phúc đều rất có màu sắc, kiêu căng kệch cỡm, thích nhận được sự cảm thông và thương hại của mọi người, cực đoan hóa cảm xúc, dễ bị kích động.”

Dương Sơ Mẫn hơi mở miệng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng sự bất bình, nước mắt lập tức chảy xuống: “Anh đang nói vì vậy?”

Ngô Thanh Đào thấy rằng màn biểu diễn của Dương Sơ Mẫn chính xác như những gì Trần Ngân Hà nói, trước giờ cô ấy chỉ nhìn thấy cụm từ rối loạn nhân cách trong sách vở, nhưng hôm nay đã được tận mắt chứng kiến một bằng chứng sống. Cô ấy vội vàng cầm cuốn sổ nhỏ lên ghi lại: “Hôm nay đi theo đội phó Trần phá án, học được…”

Dương Sơ Mẫn vừa khóc thút thít vừa lau nước mắt, âm thầm cắn răng đến suýt chút nữa thì bật máu, bọn họ đang chơi cô ta sao, sao bọn họ lại dám!

Ngô Thanh Đào ghi chép xong, cúi đầu nhìn xuống đôi giày thể thao của Dương Sơ Mẫn, chính là đôi giày thể thao trắng rẻ tiền không ai muốn đi vì không thoải mái. Cố tình đi đôi giày này, cô gái này thực sự thích tự biên tự diễn, hòa mình vào sân khấu.

Ngô Thanh Đào nhìn Trần Ngân Hà, người phía sau gật đầu với cô ấy và nhìn cô ấy với anh mắt khích lệ.

Trần Ngân Hà giơ bức thư cầu cứu do Dương Sơ Mẫn vừa viết ra: “Đừng dùng cái đầu nhỏ thông minh của mình để đánh giá thấp một chuyên gia viết tay, cho dù có bắc chước giống cỡ nào cũng sẽ không thành thật được đâu.”

“Không phải tất cả mọi người đều chạy vòng vòng vì bị em chơi đùa đâu, linh hồn trên trời của Tưởng Chân Chân cũng không đồng tình.”

Dương Sơ Mẫn mở to hai mắt: “Em hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.”

Ngô Thanh Đào tiếp lời: “Đội phó Trần, tiếp theo chỉ cần tìm được người thực sự viết bức thư cầu cứu đó là được phải không, đối phương chắc chắn sẽ biết điều gì đó.”

Trần Ngân Hà gật đầu: “Đi, đến trường cấp ba số bốn.”

Lần này, Ngô Thanh Đào đã học được không ít, cảm thấy bản thân mình cũng thật tài giỏi. Cô ấy tự hào ưỡn ngực, lại nâng cằm lên: “Đội phó Trần, sao trong văn phòng nhiều người như vậy, mà anh lại chọn em đi theo điều tra Dương Sơ Mẫn?”

Có phải do cô ấy là một người thông minh không? Người như cô ấy đã được định sẵn để trở thành ánh sáng của thế giới cảnh sát mà bọn tội phạm từng nghe nói đến! Thậm chí đến đội phó Trần cũng nói rằng đôi tay của cô ấy được dùng để trừng trị cái ác và thúc đẩy điều thiện!

Trần Ngân Hà nhàn nhạt liếc nhìn Ngô Thanh Đào, nói một câu chân thật: “Cà phê cô pha ngon hơn.”

Ngô Thanh Đào: “…”

Trần Ngân Hà bước ra khỏi phòng thẩm vấn, rồi đột ngột dừng lại: “Đi, mang chai nước ép đào trên bàn để lại vào tủ lạnh văn phòng.”

Trong văn phòng, Tô Dao nhìn Dương Sơ Mẫn trên màn hình giám sát, người bị bỏ lại một mình trong phòng thẩm vấn. Cô phải thừa nhận rằng những nhận xét của Trần Ngân Hà không phải là không có lý. Không cần biết kẻ sát nhân là ai, nhưng ít nhất thì Dương Sơ Mẫn cũng chẳng yếu đuối và vô hại như vẻ bề ngoài.

Tô Dao tiếp tục nhìn vào màn hình giám sát, Trần Ngân Hà không để ai rót nước cho Dương Sơ Mẫn, cô gái lấy từ trong cặp ra một chai nước suối và uống một ngụm.

Máy quay trong Cục công an thành phố đều có độ nét cực cao, Tô Dao chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra chai nước mà Dương Sơ Mẫn đã uống có giá năm mươi tệ một chai. Vốn dĩ cô không biết loại nước suối đó, lần trước Trần Ngân Hà cho cô một chai, cô cảm thấy uống rất ngon nên muốn trữ một vài thùng trong văn phòng. Sau đó tìm thử thì đành bỏ cuộc, không hợp với người nghèo.

Đôi giày trên chân Dương Sơ Mẫn có lẽ còn không đắt bằng chai nước mà cô bé tùy tiện uống.

Trong màn hình giám sát, Dương Sơ Mẫn dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô gái cúi đầu liếc nhìn đôi giày của mình, sau đó nhìn vào camera ở góc phòng, rồi cho chai nước vào cặp sách. Ngón chân của cô ta đã bị đôi giày ma sát phải, mặc dù có đeo băng dán hỗ trợ nhưng vẫn hơi đau khi di chuyển. Cô ta không thích đôi giày này, cảm thấy nó vừa xấu vừa rách nát vừa bí bách.

Nhưng cô ta lại rất thích đi đôi giày đó, vì nó mang lại cho cô ta tâm lý sảng khoái, khiến cô ta thấy mình như một vũ công đang đứng trên sân khấu, cả thế giới đều là khán giả, chỉ có đôi giày này mới xứng đáng với màn biểu diễn của cô ta.

Dương Sơ Mẫn thu dọn cặp sách và bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Tô Dao tắt màn hình máy tính camera giám sát đi, rồi cũng bước ra khỏi văn phòng.

Khi Dương Sơ Mẫn nhìn thấy Tô Dao, hai mắt như sáng rực lên, trong vẻ bất mãn lộ ra ý ỷ lại: “Cảnh sát Tô.”

Tô Dao gật đầu: “Chị gọi người đưa em về, muốn về nhà hay muốn quay lại trường lên lớp?”

Dương Sơ Mẫn thấu hiểu tâm tư người khác, nói: “Em bắt xe về cũng được, các chị điều tra vụ án rất vất vả, không cần phải chăm sóc em cẩn thận thế đâu ạ.”

Trong lần thẩm vấn Tưởng Đại Lâm trước đó, Tô Dao yêu cầu người chỉnh điều hòa xuống thấp, cô bị lạnh nên lúc này đang không ngừng hắt xì hơi.

“Hắt xì!” Tô Dao xoa xoa mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play