Tưởng Đại Lâm hết cách, đúng thế, ông ta chẳng thể làm được gì. Đây là đồn cảnh sát, cảnh sát nói thế nào thì là thế đó, lời nói của ông ta là cái rắm, dường như chẳng có ai tin lời ông ta.

Tưởng Đại Lâm suýt chút nữa thì bật khóc: “Người thực sự không phải do tôi giết, rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”

Ngay khi tuyến phòng thủ tâm lý của nghi phạm sụp đổ, thì quá trình thẩm vấn cũng trở nên suôn sẻ hơn nhiều.

Tưởng Đại Lâm thừa nhận việc ông ta ép buộc Tưởng Chân Chân không thành: “Đối phương đưa ra mức giá mười lăm vạn để mua đêm đầu tiên của Chân Chân, đã đặt cọc số tiền là hai vạn, nhưng bị tôi đánh bạc thua cả rồi.”

Tưởng Đại Lâm vẫn không quên biện hộ cho mình: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, vì mười lăm vạn đó nên tôi không nỡ đụng vào Chân Chân, cũng không thể đánh con bé, nếu để lại sẹo trên người con bé, thì tôi chẳng bán được bao nhiêu tiền.”

“Tôi đã nhận tiền đặt cọc của người ta, càng không thể giết con bé, nếu không tôi lấy cái gì mà đền, đền mạng sao?”

Giang Bất Phàm: “Các người liên lạc bằng cách nào, tiền đặt cọc thanh toán ra sao?”

Tưởng Đại Lâm cúi đầu: “Có trung gian dẫn mối chuyên môn làm việc này, tất cả đều là ngoại tuyến.”

Giang Bất Phàm: “Ông đã gặp mặt người mua thực sự chưa?”

Tưởng Đại Lâm lắc đầu: “Chưa, việc phạm tội bất hợp pháp này sao có thể để tôi nhìn thấy được chứ?”

Tô Dao cười lạnh một tiếng: “Ông vẫn còn biết đó là việc bất hợp pháp.”

Từ phòng thẩm vấn đi ra, Tô Dao lật lại khẩu cung của Tưởng Đại Lâm, người môi giới trung gian tên là anh Viên: “Người quen, dễ xử lý rồi.”

Anh Viên tên là Diêu Viên. Trước đây, khi Tô Dao là một viên cảnh sát hình sự, bị đội chống mại dâm mượn đi làm việc, cô đã tận tay bắt Diêu Viên vào tù. Diêu Viên bị kết án ba năm vì tội tổ chức buôn bán mại dâm và đã mãn hạn tù được nửa năm.

Tô Dao trở lại văn phòng, nhờ mọi người tìm số điện thoại và địa chỉ của Diêu Viên. Gọi điện tới thì tắt máy, chỗ ở cũng không có người, từ sau khi ra tù Diêu Viên không về nhà ở. Tô Dao đã cử hai người đến kiểm tra nơi trước đây Diêu Viên làm việc đồng thời liên lạc với người cùng tuyến với mình nhờ nghe ngóng tình hình và động tĩnh của Diêu Viên.

“Đội trưởng Tô.” Đại Vu đi tới, đưa cho Tô Dao một bản danh sách: “Đây là những đối tượng khả nghi trong buổi phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân.”

Tô Dao nhận lấy xem qua, theo lời khai của Tưởng Đại Lâm thì người mua hành động rất thận trọng, mọi hoạt động đều được thực hiện thông qua một bên trung gian, nên anh ta sẽ không gióng trống khua chiêng để lộ bản thân mình trước bàn dân thiên hạ.

“Tiếp tục điều tra và lưu ý tới những tài khoản nào ở trong phòng phát sóng trực tiếp trong khoảng thời gian dài nhưng lại không hoặc rất ít để lại bình luận.” Tô Dao nói: “Còn cả những tài khoản đã tải video phát sóng của Tưởng Chân Chân về rồi xem đi xem lại nữa.”

Đại Vu: “Rõ, đội trưởng Tô!”

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh: “Tiểu Vu, đội phó Trần vẫn chưa quay về sao?”

Đã lâu như vậy, anh cũng phải “thẩm vấn” Dương Sơ Mẫn xong rồi chứ?

“Dạ?” Tiểu Vu khựng lại một chút, dường như có chút không biết phải nói thế nào: “Đội phó, anh ấy vẫn đang ở phòng thẩm vấn ạ.”

Tô Dao cau mày: “Chuyển màn hình giám sát phòng thẩm vấn của Dương Sơ Mẫn sang máy tính tôi.”

Cô muốn xem rốt cuộc là anh đang làm cái gì.

Tô Dao bận rộn hơn nửa ngày, miệng khô khốc, nên tận dụng chút thời gian chuyển màn hình để uống nước, nhưng nước ở máy lọc đã hết sạch, bên cạnh còn có mấy bình nước rỗng. Cô liếc nhìn tủ lạnh bên cạnh, biết rằng bên trong có hai chai nước ép cam, một chai nước đào, ba chai nước lê, còn cả vô số kem nữa. Đồ trong tủ đều là Trần Ngân Hà mua, cô không thèm. Miệng nói không thèm, nhưng tay thì vẫn thèm, cô không nhịn được đành mở tủ lạnh ra.

“Sao bên trong lại trống không cả rồi thế này?”

Tiểu Vu: “Ngô Thanh Đào vừa về một chuyến và đem hết mọi thứ bên trong đi rồi ạ.”

Cổ họng Tô Dao khô khốc: “Cô ấy cầm tinh con heo hay sao, mang hết đi rồi, đang đi nghỉ dưỡng hay đi xem phim thế?”

Nước ép đào của cô mà, cô thích nhất là nước đào, nước ép đào ngòn ngọt mát lạnh.

Hết cả rồi!

Tô Dao quay lại chỗ ngồi, nuốt ngụm nước miếng làm ẩm cổ họng. Camera giám sát được chuyển đến, Tô Dao nhìn vào màn hình máy tính, Dương Sơ Mẫn ngồi trên ghế, cúi đầu lau nước mắt, nức nức nở nở trông có vẻ rất tủi thân.

Ở phía đối diện, Trần Ngân Hà quấn một chiếc khăn mỏng ở chân, cạnh tay là một chai nước ép đào, một cốc cà phê, chiếc máy tạo độ ẩm dành riêng cho chàng tiên nhỏ cũng đã được chuyển đến. Ngô Thanh Đào ngồi một bên, muốn đưa cho Dương Sơ Mẫn chai nước lê nhưng lại bị Trần Ngân Hà liếc mắt một cái liền không dám nhúc nhích.

Tô Dao nhìn vào màn hình giám sát, không biết Trần Ngân Hà định giở trò gì, cũng không thấy anh hỏi gì cả, bộ dạng vui vẻ thoải mái không khác gì đang xem diễn kịch.

Trong phòng thẩm vấn, Trần Ngân Hà nhấp một ngụm cà phê, quá đắng. Ngô Thanh Đào chạy ra bê một hộp đựng đường bước tới, múc một thìa đường bỏ vào cốc. Sau khi cho đường, anh lại không uống nữa, nói cho đường vào sau không ngon, không đúng vị.

Ngô Thanh Đào lạch cạnh pha một cốc nhiều đường mới mang tới. Lần này anh lại chê nước pha không đủ nóng, ngâm cà phê không đủ dịu và thơm. Ngô Thanh Đào lại đi đun nước, pha một cốc cà phê với nước sôi, nhiều đường rồi mang vào, cô ấy thở hổn hển vì phải chạy đi chạy lại.

Trần Ngân Hà: “Sao lại là cà phê hòa tan?”

“Tôi muốn cà phê hạt xay.”

“Dạ?” Ngô Thanh Đào có chút hụt hẫng: “Trong đội không có máy pha cà phê, hay là để em sang đội Pháp y mượn một chút, Giám đốc Hứa là người kỹ tính, bên đó có máy pha cà phê.”

Trần Ngân Hà: “Không cần.”

Ngô Thanh Đào cảm thấy mình không thể cung cấp được cà phê như đội phó mong muốn, công việc làm không tốt, nên gục đầu xuống.

“Chết tiệt, Đào nhà chúng ta mà tôi còn không nỡ sai bảo như vậy.” Tô Dao đập lên bàn một cái, chỉ vào người đàn ông trên màn hình, chửi bới: “Vậy mà cái tên thối tha này lại dám bắt nạt người của tôi!”

Dương Sơ Mẫn lau nước mắt, nhìn Trần Ngân Hà, nhỏ giọng nói: “Anh không nên bắt nạt người khác như vậy chứ ạ.”

Tô Dao nhìn vào màn hình: “Đúng là, đây là tên bắt nạt mọi người trong công sở!”

“Đúng như em thấy, đây là bắt nạt nơi làm việc.” Trần Ngân Hà từ từ ngước mắt lên nhìn Dương Sơ Mẫn, nói: “Chưa từng thấy sao?”

Ngô Thanh Đào sợ hãi vội vàng xua tay: “Không, không, không, đội phó Trần, anh không bắt nạt em, đây đều là việc mà em nên làm.”

Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn Ngô Thanh Đào với ánh mắt nghiêm túc: “Pha cà phê không phải là việc mà cô nên làm, đôi tay này của cô để dùng vào việc trừng trị cái ác, khuyến khích điều thiện.”

Ngô Thanh Đào cảm động đến nỗi đột ngột đánh thức niềm đam mê làm cảnh sát hình sự của mình, hận không thể tôn Trần Ngân Hà lên làm thiên lôi, để chỉ đâu cô ấy đánh đó, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Rõ, đội phó Trần!”

Tô Dao chỉ vào mặt Trần Ngân Hà trên máy tính: “Cái loại miệng lưỡi trơn tru này, dăm ba câu đã tóm gọn được Đào nhà chúng ta rồi, anh ta còn làm cảnh sát làm gì nữa, đi bán hàng đa cấp luôn cho rồi!”

Trần Ngân Hà: “Nước ép lạnh quá.”

Ngô Thanh Đào lập tức đứng dậy: “Để em hâm ấm cho anh!”

Tô Dao thấy khóe mắt mình giật giật: “Trần đê tiện, Ngô ngốc nghếch!”

Trong phòng giám sát, Trần Ngân Hà uống cạn ly nước ép trái cây ấm, liếc nhìn Dương Sơ Mẫn: “Xem này, chỉ cần cho cô ấy một chút lợi ích, phát huy uy nghiêm cùng ân sủng, là cô ấy sẽ trung thành với anh mà không hề phàn nàn oán hận.”

Dương Sơ Mẫn nghiêng đầu, ánh mắt khẽ chuyển động, thấp giọng nói: “Em không hiểu anh đang nói gì!”

Trần Ngân Hà nói với Ngô Thanh Đào: “Nếu con ngươi của một người nhìn về bên trái điều đó có nghĩa là họ đang trải qua quá trình hồi tưởng lại hình ảnh.”

“Nếu con ngươi của đối phương hướng về bên phải điều đó có nghĩa là tưởng tượng về thị giác đang được tạo ra.”

Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm vào Dương Sơ Mẫn và chợt nhận ra: “Vậy nên, hiện tại em ấy đang nhớ lại những gì mình đã từng làm rồi lại nói một câu nói dối!”

Cô ấy nói rằng mình không hiểu những gì anh nói, nhưng thực chất là hoàn toàn hiểu.

Dương Sơ Mẫn nắm chặt tay cho đến khi móng tay sắp đâm xuyên qua da thịt, cơn tức giận khiến cô ta gần như không thể kiềm chế được cảm xúc. Sao bọn họ có thể vừa phớt lờ mình, lại còn coi cô ta như một con khỉ như vậy, sao có thể?

Trần Ngân Hà: “Nói đi, tham gia vào việc bắt nạt Tưởng Chân Chân ngoài em ra còn ai nữa?”

Dương Sơ Mẫn mở to đôi mắt đờ đẫn và ngấn nước, ấm ức nói: “Anh đang nói gì vậy, sao em có thể bắt nạt Tưởng Chân Chân chứ, bạn ấy là bạn cùng bàn với em, là bạn thân nhất của em.”

Nói xong, lại nhìn Ngô Thanh Đào với vẻ yếu ớt, bất lực.

Ngô Thanh Đào đột nhiên không mềm lòng nữa, cô ấy cảm thấy nước mắt của cô gái này rất giả, cả người đều mang vẻ giả tạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play