Cơ thể của Tưởng Chân Chân lại đầy những vết thương ẩn, đặc biệt là lỗ kim đâm dưới cánh tay, rất nham hiểm và độc ác.
“Suy luận của anh rất có lý.” Nhưng Tô Dao vẫn không đồng tình với Trần Ngân Hà: “Đại Vu đã tới lấy lời khai của bạn học Tưởng Chân Chân, nếu như Dương Sơ Mẫn thực sự ức hiếp Tưởng Chân Chân thành ra như vậy mà những người khác lại có thể chẳng hề biết gì hay sao?”
Tô Dao: “Khi xử lý vụ án cần để ý tới chứng cứ và phải coi đó là điều hiển nhiên.”
Trần Ngân Hà không tiếp lời Tô Dao, mà đột nhiên hỏi một câu: “Cô đã từng giao chiến với ác ma chưa?”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, từng chữ đều rất rõ ràng, hơi thở ấm áp lướt qua tai người nghe, nhưng ngữ điệu lại có chút lạnh lùng, giống như một lưỡi dao có độc đâm vào nơi sâu nhất trong tâm hồn.
Tô Dao còn chưa kịp trải nghiệm ý nghĩa của câu nói này, lại nghe anh tiếp tục nói: “Trinh tiết của Tưởng Chân Chân vẫn còn nguyên vẹn, nếu hung thủ thực sự là Tưởng Đại Lâm, ông ta đã hành hạ Tưởng Chân Chân bầm dập tới mức đó, thì liệu còn có thể nhịn lại mà không xâm hại cô ấy hay không?”
“Tưởng Chân Chân là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy.” Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông hơi nheo lại, đuôi lông mày nhướng lên: “Chẳng trách cô không cảm nhận được, đây là sự khác biệt trong tư duy của đàn ông và phụ nữ.”
Tô Dao: “Vậy anh có nhiều kinh nghiệm đàn ông quá nhỉ.”
Trần Ngân Hà độc thân từ khi lọt lòng mẹ tới giờ, một xử nam thậm chí còn chưa nắm tay phụ nữ, vậy mà lại khiến chính mình sống như một tay ăn chơi.
Anh nói: “Quá khen rồi.”
Tô Dao: “Giữ thể diện chút đi, ngẫm lại xem đó có phải là đang khen ngợi anh hay không?”
Cô đưa tay lên nhặt một sợi tóc trên áo sơ mi ở eo anh. Dài, thẳng, màu socola, không phải tóc của cô bạn gái có mái tóc xoăn của anh, cũng không phải của nhân viên trong Cục vô tình vướng lên, trong Cục không có ai nhuộm tóc màu socola.
Tô Dao: “Đồ đểu.”
Trần Ngân Hà: “Đây là tóc của bạn gái trước, trước nữa của Hứa Gia Hải rơi ra khi hai người họ mây mưa trên ghế sofa nhà tôi.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, khẽ cong môi: “Chém, tiếp tục chém gió nữa đi.”
Cô duỗi tay chỉ vào ngực anh, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh cáo: “Anh phóng túng thế nào tôi không quan tâm, dù sao thì chỉ cần không phạm pháp tôi đều sẽ không quản, nhưng nếu anh bôi nhọ danh tiếng của Giám đốc Hứa của chúng tôi hết lần này đến lần khác…”
Tô Dao túm lấy cổ áo Trần Ngân Hà, ấn anh vào tường, húc đầu gối vào chân anh: “Thì đừng có trách tôi không khách sáo.”
Trần Ngân Hà chẳng hề nhăn mặt, ánh mắt anh rơi vào đôi môi xinh đẹp của người phụ nữ, giọng điệu chẳng chút nghiêm túc: “Vậy cô định không khách sáo thế nào, hả?”
Hình như vết thương trên lưng anh lại hở ra và hiện tại anh cũng rất không vui.
Tô Dao nhấc chân, đưa đầu gối tới trước người Trần Ngân Hà, rồi rũ mắt nhìn xuống dưới quần anh: “Nghe nói cách tốt nhất để đối phó với một tên lưu manh đó là ‘diệt cỏ tận gốc’.”
“Chẳng phải anh muốn xin đi điều tra Dương Sơ Mẫn hay sao, tôi duyệt, nếu như Dương Sơ Mẫn không có vấn đề gì.” Tô Dao thả Trần Ngân Hà ra, âm thanh nhẹ nhàng có chút biến thái, đáp lại sự không đúng mực của anh: “Tôi sẽ cắt của anh, được chứ?”
Còn cắt cái gì thì chẳng cần nói cũng biết.
“Nếu hung thủ là Dương Sơ Mẫn.” Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào môi Tô Dao: “Thì cô phải gọi tôi một tiếng anh.”
Đột nhiên anh lại muốn nghe cô nhẹ nhàng gọi mình, giống như nhìn thấy một con ngựa hoang trên sườn núi, không chắc đã thích nhưng nhất định phải thuần phục nó. Đây có lẽ là mong muốn chinh phục kỳ lạ của đàn ông.
Trần Ngân Hà: “Được không, sếp?”
Tô Dao không để ý tia vui đùa hiện lên trong mắt người đàn ông: “Được.”
Cô càng hướng về khả năng kẻ sát nhân là Tưởng Đại Lâm hoặc một người nào đó có quan hệ với Tưởng Đại Lâm hơn. Nếu như Trần Ngân Hà đã có ý hoài nghi Dương Sơ Mẫn, cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ không để ý đến, nên dứt khoát để anh điều tra.
Tô Dao hô to về phía văn phòng: “Giang Bất Phàm, đến phòng thấm vấn Tưởng Đại Lâm với tôi.”
Trần Ngân Hà: “Ngô Thanh Đào.”
Giang Bất Phàm đi theo Tô Dao, Ngô Thanh Đào nghe thấy có người gọi mình nên chạy ra khỏi phòng làm việc: “Sao vậy ạ, đội phó Trần?”
Trần Ngân Hà: “Đưa cô đi mở mang một chút, xem thế nào mới được gọi là ác ma thực sự.”
Ngô Thanh Đào vội vàng lau vụn bánh đậu xanh trên miệng rồi chạy theo, có lẽ là do độ đẹp trai của đội phó Trần quá mạnh mẽ, nên cô ấy cũng cảm thấy bản thân mình thật uy phong, mỗi bước đi đều mang theo làn gió.
Trần Ngân Hà đẩy cửa phòng thẩm vấn.
Dương Sơ Mẫn từ trên ghế đứng dậy, lấy khăn giấy lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Chú cảnh sát, Chân Chân bị ba mẹ nuôi giết chết thật rồi sao?”
“Tất cả đều là lỗi của em, khi đó nhìn thấy trên người Chân Chân có vết thương đáng lẽ nên báo cảnh sát, tất cả đều do em không tốt.”
“Là em đã hại chết bạn ấy.”
Ngô Thanh Đào thấy đứa nhỏ khóc lóc đáng thương, hận không thể đem đồ ăn vặt của mình qua dỗ dành: “Không phải lỗi của em, em đã rất dũng cảm rồi.”
Trần Ngân Hà kéo ghế ngồi đối diện với Dương Sơ Mẫn, Ngô Thanh Đào an ủi Dương Sơ Mẫn vài câu, rồi ôm cuốn sổ ngồi bên cạnh chuẩn bị ghi lời khai.
Dương Sơ Mẫn khóc đến hô hấp khó khăn, cuối cùng cũng nín khóc, ôm khăn giấy nghẹn ngào lau nước mắt.
Trần Ngân Hà hoàn toàn không có ý lên tiếng. Ngô Thanh Đào ngạc nhiên nhìn đội phó của mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đội phó Trần, có thể bắt đầu hỏi rồi.”
“Haizz…” Trần Ngân Hà nhìn cô gái buồn rầu khóc lóc, như thể đang xem một màn biểu diễn đặc sắc, rồi chậm rãi nói: “Đừng vội.”
Dương Sơ Mẫn hơi cau mày khó hiểu nhìn Trần Ngân Hà, trong mắt vẫn còn nửa giọt nước mắt: “Sao thế ạ?”
Nói xong lại nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lúc này nửa giọt nước mắt đó mới trượt dài khỏi lông mi, rơi xuống.
…
Tưởng Đại Lâm được đưa đến phòng thẩm vấn, Tô Dao để mặc ông ta một lúc, cho đến khi Tưởng Đại Lâm bắt đầu bồn chồn nhìn ngó xung quanh, trông vô cùng lo lắng, thì cô và Giang Bất Phàm mới bước vào.
Sắc da của Tưởng Đại Lâm hôm nay kém hơn nhiều so với ngày hôm qua, dưới mắt có quầng thâm, trong mắt ẩn hiện tia hung ác: “Rốt cuộc đến khi nào mấy người mới thả tôi ra ngoài?”
Tô Dao đích thân rót một cốc nước cho Tưởng Đại Lâm, lúc đi qua lại “lỡ tay” làm đổ lên quần áo ông ta, rồi lại chẳng hề có ý biết lỗi, nói: “Xin lỗi, tay trơn.”
Tô Dao trở lại ghế ngồi, trò chuyện với Giang Bất Phàm, trước tiên là nói về tình hình thời tiết ngày hôm nay, rồi lại nói sáng sớm ăn món gì, tiếp đến là thảo luận xem bữa trưa ở nhà ăn có những món ăn nào, khen ngợi tay nghề của đầu bếp ở đó và không để ý tới Tưởng Đại Lâm.
Tưởng Đại Lâm nhìn chằm chằm vào Tô Dao, vẻ mặt đã trở nên mất cảnh giác hơn.
Một lúc sau, Giang Bất Phàm như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chị Tô, nên thẩm vấn Tưởng Đai Lâm rồi.”
Tô Dao tỏ ra không bận tâm đến Tưởng Đại Lâm, cô quay đầu lại nói với Giang Bất Phàm: “Hiện tại không phải tất cả chứng cứ đều hướng về ông ta sao? Mặc dù chuỗi bằng chứng không quá đầy đủ, nhưng ông ta cũng không thể đưa ra được bằng chứng chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.”
Giang Bất Phàm và Tô Dao người hát người múa phụ họa: “Vẫn nên nhanh chóng thẩm vấn thì hơn, người chết là trẻ vị thành niên, ảnh hưởng rất xấu đến xã hội, nếu không mau chóng giải quyết vụ án thì sau này biết phải ăn nói sao với mọi người.”
“Người bên Bộ Giáo dục tới rồi, bên truyền thông cũng ngồi xổm ngoài cổng của Cục chúng ta cả ngày.”
Tô Dao nhấc cốc trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Hai ngày nay tôi rụng khá nhiều tóc, áp lực thật lớn.”
Nói xong lại liếc nhìn Tưởng Đại Lâm một cái, ánh mắt giống như nhìn một con vật đã chết: “Cũng may công tác điều tra tiến triển tốt, lại có một nghi phạm như vậy trong tay, nên không đến nỗi là chẳng giải thích nổi với lãnh đạo và xã hội.”
Tưởng Đại Lâm nghe thấy vậy, vừa lo lắng vừa cáu kỉnh, gân cổ lên bào chữa cho mình: “Không phải, tôi không giết người!”
Bản thân Tưởng Đại Lâm là một tên cặn bã, nên lúc nào cũng nghĩ cả thế giới đều đen tối, ông ta nhận định rằng cảnh sát không thể phá án nên muốn đổ tội lên đầu mình.
Tô Dao đã dặn trước người vặn điều hòa trong phòng thẩm vấn xuống rất thấp, Tưởng Đại Lâm mặc chiếc áo ngắn, một lúc sau thì rét run lên vì lạnh: “Chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, lạnh chết mất.”
Tô Dao: “Lạnh sao, tôi không thấy lạnh, cậu có lạnh không tiểu Giang?”
Giang Bất Phàm rất tự nhiên nói dối mà không chớp mắt: “Không lạnh ạ, em còn đang thấy nóng đây này.”