Sau khi trông thấy xung quanh không có camera, cô mới quay lại, nói: “Hơn một năm rưỡi trước có phải Minh Nguyệt là do anh thả đi không?”
Trần Ngân Hà rũ mi nhìn Tô Dao, giọng điệu kiên định: “Không phải, nếu anh thực sự có cảm tình với cô ta thì lúc đó sau khi thả cô ta đi sẽ không vạch ra kế hoạch bẫy cô ta vào bệnh viện tâm thần và bắt cô ta lại nữa.”
Tô Dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trần Ngân Hà, giống như đang thẩm vấn, không bỏ sót dù chỉ là một chút biểu cảm của anh: “Minh Nguyệt nói với phía cảnh sát là anh thả cô ta đi, đương nhiên, cô ta là một tội phạm chẳng còn đường thoát, vừa yêu vừa hận anh, nên quay lại cắn anh cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.”
Tô Dao dừng lại, giọng điệu cũng trở nên trầm hơn: “Nhưng cô ta đã vượt qua máy phát hiện nói dối của cảnh sát, hơn nữa còn có người tận mắt chứng kiến anh thả cô ta đi. Cảnh sát không có bằng chừng, Cục phó Vương của tổ chuyên án chống xã hội đen hình như cũng có chút thiên vị anh, ông ấy hoàn toàn bất lực với anh.”
Cô nhìn anh: “Em không cần biết anh nói với người khác ra sao, Trần Ngân Hà, anh phải cho em một lời giải thích.”
Cô không muốn sau này, có một ngày khi cô yêu anh đến chết đi sống lại và chẳng thể nào rời xa anh, lại có một lượng lớn cảnh sát bất ngờ ập vào nhà của hai người, bắt anh đi ngay trước mặt cô, rồi nói với cô rằng người cô yêu là một tội phạm phạm phải tội tày trời. Nhân lúc tình cảm của cô dành cho anh chưa đến mức sẽ không thể sống nổi nếu không có anh, trong khi vẫn còn cơ hội để thoát thân thì cô muốn biết mọi thứ về anh một cách thật rõ ràng.
Đèn cầu thang là đèn cảm ứng, nó sẽ tắt khi không có người nói chuyện hoặc đi lại, lúc này cả không gian đã chìm vào bóng tối vô tận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT