Sau khi nói liền một mạch, Chu Tiểu Nghiên cảm thấy khô miệng, Tô Dao rót cho cô ta một cốc nước: “Vậy cô và Trần Ngân Hà quen biết nhau thế nào?”
Chu Tiểu Nghiên uống nước xong: “Khi đó anh Ngân chỉ là một viên cảnh sát hình sự bình thường, đến quán bar của chúng tôi thực hiện nhiệm vụ truy bắt tội phạm giết người đang bị truy nã, tôi bị bắt làm con tin, là anh Ngân đã cứu tôi. Tôi không hiểu kỷ luật của cảnh sát mấy người, chỉ biết anh Ngân vì việc đó mà ăn một trận mắng té tát của cấp trên.”
Chu Tiểu Nghiên nhớ lại: “Lúc ấy là vào khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông năm đó, trong đêm, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài quán bar, ánh đèn xanh đỏ đua nhau nhấp nháy, tôi bị lôi ra khỏi quán bar, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục mỏng, anh Ngân đã đưa áo khoác của anh ấy cho tôi.”
Tô Dao chăm chú lắng nghe, trong lòng cô rất rõ, con người Trần Ngân Hà vô cùng lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không vì một cô gái không quen biết mà làm tới bước này, nhất định là vì khi ấy trên người Chu Tiểu Nghiên có điểm gì đó khiến anh cảm động, khiến anh đồng cảm.
“Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy, trước đó mấy người đối xử tử tế với tôi đều là vì muốn lừa tôi, lừa bản thân tôi, lừa tiền của tôi, chỉ có anh Ngân là không.” Chu Tiểu Nghiên mỉm cười, đôi mắt dần dần sáng lên, như được ánh sao thắp sáng: “Từ đó về sau tôi đã trở thành người đưa tin của anh Ngân, ẩn nấp và truyền tin tình báo cho anh Ngân.”
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đi tới.
Người đàn ông nhìn Chu Tiểu Nghiên: “Người đẹp sao lại khóc rồi, tôi là bác sĩ tâm lý, nếu có chuyện gì cần tâm sự thì có thể nói chuyện với tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play