Nghe lời Tô Dao nói, Trần Ngân Hà nhướng mắt nhìn cô, vẻ mặt trầm tư nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Tô Dao: “Có ai nghe thấy hoặc nhìn thấy Tưởng Đại Lâm lăng mạ hoặc đánh đập Tưởng Chân Chân không?”
Triệu Dương tiếp tục lật bản ghi chép: “Hàng xóm nhà Tưởng Chân Chân, Ủy ban khu phố cùng họ hàng nhà họ Tưởng em đều đã hỏi, nhưng không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh được việc Tưởng Đại Lâm đánh đập Tưởng Chân Chân, lăng mạ thì có và đều là những câu thô tục khó nghe.”
Trần Ngân Hà: “Nội dung của những câu chửi thô tục đó có ghi lại không?”
Triệu Dương lắc đầu, ánh mắt có chút thất thần, không biết tại sao lại phải ghi lại cả nhưng câu chửi xúc phạm người đã khuất ấy.
Trần Ngân Hà: “Nhớ lại xem, nếu nhớ không ra thì đi hỏi lại lần nữa, không được bỏ sót một câu.”
Triệu Dương gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Đội phó Trần, tại sao phải ghi lại cái này ạ?”
Điều hòa trong phòng họp lạnh ngắt, Trần Ngân Hà đắp chiếc chăn mỏng trên đùi: “Khi một người tức giận là lúc dễ bộc lộ cảm xúc nhất, đôi khi thông tin được tiết lộ qua những câu chửi rủa còn chính xác hơn cả trong phòng thẩm vấn.”
Triệu Dương như được bừng tỉnh: “Rõ, đội phó Trần!”
Tô Dao đứng trước bàn họp: “Ngô Thanh Đào, báo cáo.”
Ngô Thanh Đào chịu trách nhiệm điều tra tình hình tài chính nhà họ Tưởng, khi nghe thấy Tô Dao gọi, cô ấy đã đưa ra một đống tài liệu.
“Từ hai tháng trước, Tưởng Chân Chân bắt đầu phát sóng làm bài tập về nhà của mình trên nền tảng phát sóng trực tiếp, kiếm thu nhập bằng cách nhận thưởng và cài các phần mềm quảng cáo. Tưởng Đại Lâm liên tiếp chuyển ra món tiền từ nền tảng phát sóng trực tiếp là hai trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ, trong đó một trăm nghìn nhân dân tệ được sử dụng làm thụ tinh ống nghiệm và ông ta thua hết số còn lại vào việc đánh bạc, cộng với số tiền hai mươi nghìn nhân dân tệ được chuyển vào sáng nay thì tài sản cá nhân của Tưởng Đại Lâm còn dư hai mươi lăm nghìn nhân dân tệ.”
“Hai mươi nghìn chính là thu nhập trong buổi phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân vào tối qua.”
Ngô Thanh Đào phát cho mỗi người có mặt một phần tài liệu: “Đây là thu chi tài chính của nhà họ Tưởng trong sáu tháng qua, tất cả mọi chi tiêu trực tuyến đều được ghi chép lại.”
Tô Dao nhìn xuống tập tài liệu, gật đầu: “Ừm, tiếp tục.”
Ngô Thanh Đào: “Tưởng Chân Chân chỉ có thẻ đóng học phí, trong thẻ vẫn còn tiền sinh hoạt, tiền sinh hoạt hàng tháng của cô ấy chỉ có một trăm tệ, cần thêm trợ cấp học sinh nghèo của trường mới đủ ăn, ngoài ăn cơm, mua dụng cụ học tập, tiền điện thoại và tiền xe bus ra hầu như không có thêm chi phí nào khác.”
Ngô Thanh Đào càng nói càng tức giận: “Cặp ba mẹ nuôi này bám lên người con gái nuôi của mình để hút máu, một giọt cũng không chừa.”
Tô Dao: “Bây giờ một trăm tệ mỗi tháng nuôi một con chó hay một con mèo cũng không đủ, huống chi là một cô gái trẻ đang tuổi lớn.”
Tiểu Vu nhận một cuộc điện thoại, sau khi quay lại, nói: “Đội công nghệ đã xác nhận rằng buổi phát sóng trực tiếp tối qua của Tưởng Chân Chân là được ghi âm và ghi hình trước.”
Tô Dao gật đầu, đúng như cô dự đoán. Thời gian tử vong của Tưởng Chân Chân là vào mười giờ đêm hôm kia, nếu buổi phát sóng tối qua là thật thì đúng là gặp ma.
Tô Dao: “Đại Vu.”
Đại Vu báo cáo: “Lần cuối cùng Tưởng Chân Chân xuất hiện là vào 8h30 tối hôm kia, sau tiết tự học buổi tối của trường cấp ba số bốn, camera giám sát ở cổng trưởng đã ghi lại được cảnh Tưởng Chân Chân bước ra khỏi trường học, sau đó không ai nhìn thấy cô ấy nữa.”
Đai Vu vừa nói vừa phát đoạn video giám sát trên máy chiếu, Tưởng Chân Chân đeo cặp sách đi về hướng nhà mình và không có biểu hiện gì bất thường.
Tô Dao: “Đai Vu, lại dẫn người đến nhà Tưởng Chân Chân một chuyến, gọi cả người bên vật chứng đi cùng, lật mọi ngóc ngách trong nhà họ Tưởng, đem tất cả tàn thuốc và kim khâu được tìm thấy về Cục xét nghiệm.”
Bước ra khỏi phòng họp, Tô Dao quay sang Trần Ngân Hà, nói: “Đến phòng thẩm vấn gặp Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân.”
Trần Ngân Hà vừa đi vừa gọi điện cho cảnh sát phụ trách vòng thẩm vấn đầu tiên.
Viên cảnh sát hình sự nói trong điện thoại: “Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân không thừa nhận họ đã giết Tưởng Chân Chân, nói rằng từ sáng hôm kia, sau khi Tưởng Chân Chân đi học là bọn họ không còn nhìn thấy cô ấy nữa.”
Trong lúc nói chuyện cũng đã đi đến phòng thẩm vấn. Trần Ngân Hà đứng bên ngoài tấm kính một chiều, Tưởng Đại Lâm ngồi trên ghế thẩm vấn, ôm đầu hết lần này đến lần khác và không ngừng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, xem ra vô cùng lo lắng. Triệu Vân ở một phòng thẩm vấn khác thì liên tục vừa khóc vừa lau nước mắt.
Tô Dao nhận lấy một xấp tài liệu từ tay một viên cảnh sát, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Đi.”
Cả hai cùng nhau bước vào phòng thẩm vấn và ngồi đối diện với Tưởng Đại Lâm.
Khi Tưởng Đại Lâm Thấy là lãnh đạo đi tới, ông ta đang định đứng dậy khỏi ghế của mình, lại bị người trông coi ấn xuống, nghiêm giọng quát: “Ngồi yên.”
Từ khi bị bắt đến giờ, Tưởng Đại Lâm chưa uống lấy một ngụm nước, giọng nói vừa khô vừa khàn: “Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan!”
Tô Dao ngồi xuống, để tập tài liệu trên tay mình qua một bên: “Người nào vào đến đây cũng nói như vậy.”
Cô không có thời gian để nói chuyện vớ vẩn với Tưởng Đại Lâm, nên hỏi thẳng: “Tối hôm kia, cũng chính là ngày 13 tháng 06, khoảng từ chín giờ đến mười một giờ tối, ông đã ở đâu?”
Nhà họ Tưởng là một khu chung cư cũ, rất nhiều camera giám sát đã bị hỏng, đã phái người đi điều tra nhưng không tìm ra chứng cứ nào cả, chỉ có thể lấy lời khai từ miệng Tưởng Đại Lâm.
Tưởng Đại Lâm vội vàng trả lời: “Ở nhà, ở nhà cùng vợ đợi Chân Chân tan học, không ra ngoài.”
Tô Dao: “Có người làm chứng không?”
Tưởng Đại Lâm: “Vợ tôi có thể làm chứng.”
Tô Dao: “Đối tượng tình nghi không thể làm chứng cho nhau, nghĩ cái gì đó khác đi, nếu có thể đưa ra bằng chứng không có mặt tại hiện trường, tôi sẽ thả ông ra.”
Tưởng Đại Lâm như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hai mắt trợn tròn, cao giọng quát tháo: “Tôi biết rồi, cảnh sát các người bắt không được hung thủ nên tìm tôi thế tội!”
Khả năng khóc lóc la lối giở trò của Tưởng Đại Lâm là hạng nhất, Tô Dao nhìn không được chiêu này của ông ta, cô đập bộp một tiếng xuống bàn, khiến Tưởng Đại Lâm rùng mình một cái. Cốc nước trên bàn bị rung lắc, Trần Ngân Hà rút khăn giấy ra lau những giọt trà bắn tung tóe trên mặt bàn.
Tưởng Đại Lâm nhận thấy vị lãnh đạo nữ này quá dữ tợn, không phải nhân vật dễ đối phó, nhưng vị lãnh đạo nam kia từ khi vào cửa thần sắc luôn nhàn nhạt, không tức giận cũng không mắng người.
Tưởng Đại Lâm đưa mắt cầu cứu Trần Ngân Hà: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã chứng kiến sự trưởng thành của Chân Chân, tôi thương con bé còn không hết, vậy tại sao lại giết con bé được chứ, con bé là máu thịt của tôi mà!”
Trần Ngân Hà đan tay chống cằm nhìn Tưởng Đại Lâm, sau đó hơi cong khóe môi: “Máu thịt?”
Đối mặt với ánh mắt không thấy đáy và đem theo nụ cười ấy, trái tim Tưởng Đại Lâm đột nhiên run lên, như bị lột trần phơi bày dưới ngọn đèn sợi đốt chói mắt khiến mọi tâm tư xấu xa bẩn thỉu đều không có chỗ che giấu.
Tưởng Đại Lâm bắt đầu cảm thấy chột dạ: “Chân Chân là con gái của tôi, tôi, tôi đương nhiên phải yêu thương con bé rồi.”
Tô Dao cau mày.
Cô nhìn kỹ vào đôi mắt của Tưởng Đại Lâm, không bỏ lỡ chút biểu cảm nào của ông ta: “Đứa nhỏ hai ngày không về nhà, sao hai người không báo cảnh sát?”
Tưởng Đại Lâm rụt cổ lại, lắp ba lắp bắp không dám nói, Tô Dao quát lớn một tiếng, cuối cùng ông ta cũng chịu mở miệng: “Có nhiều lúc tôi uống say, nên hồ đồ, tôi chỉ sờ con bé, nhưng không làm gì cả, tôi chưa động vào con bé!”
“Tôi sợ nếu báo cảnh sát, con nhóc đó sẽ nói linh tinh với cảnh sát, vậy chẳng phải là tôi quá oan ức rồi sao?”
Tô Dao: “Ông oan ức cái rắm, đồ cầm thú!”
Nhân viên ghi chép bên cạnh khẽ ho một tiếng, rồi liếc nhìn lên camera trên góc tường, nhắc nhở Tô Dao rằng chửi người sẽ bị ghi lại.
Tô Dao: “Chủ cửa hàng hương nến đã xác nhận rồi, một rưỡi trưa nay ông và Triệu Vân đã mua một bọc tiền vàng. Thi thể của Tưởng Chân Chân được tìm thấy vào lúc hai giờ hai mươi phút chiều nay, sao ông lại biết rằng cô ấy đã chết?”
Nghe đến đây, ánh mắt Tưởng Đại Lâm hiện lên vẻ sợ hãi: “Phát sóng trực tiếp!”
“Chín rưỡi tối qua con nhóc đó đột nhiên lại phát sóng trực tiếp, địa điểm là trong phòng của con bé, tôi và mẹ nó biết nó không có nhà, nên đẩy cửa phòng ra xem, bên trong trống không, vậy chắc chắn là ma làm rồi, ma làm còn không phải là người chết hay sao?”
Tưởng Đại Lâm lớn tiếng biện hộ: “Tôi không giết người, tôi bị oan!”
Tô Dao: “Không giết người sao ông lại bỏ trốn?”
Tưởng Đại Lâm: “Nếu tôi không chạy chắc chắn cảnh sát mấy người sẽ nghĩ rằng người là do tôi giết, bắt tôi đền tội!”
Cảm xúc của Tưởng Đại Lâm dần dần suy sụp: “Là tôi bảo con bé kiếm tiền, nó là cái cây rụng ra tiền của tôi, sao tôi lại nỡ giết nó chứ?”