Chìm Vào Ngân Hà

Chương 14: Lột sạch ra cho cậu kiểm tra một lượt nhé?


1 tháng

trướctiếp

Cách thi thể không xa, một đội trục với nổi lên khỏi mắt nước với chiếc ba lô màu xanh hồng trên tay: “Có phát hiện mới!”

Đội kiểm tra tại chỗ nhận lấy, đưa tới trước mặt Tô Dao và Trần Ngân Hà, mở khóa kéo của chiếc cặp ra, những cuốn sách bên trong đã vón thành cục do ngâm nước.

Tô Dao nhìn chúng: “Tiếc thật, không có điện thoại.”

Đội trục vớt lại tiếp tục tìm kiếm một lúc, nhưng không phát hiện thêm đồ vật gì có giá trị.

Một viên cảnh sát hình sự giúp trợ lý pháp y bỏ thi thể Tưởng Chân Chân vào túi đựng thi thể và chất lên xe, Tô Dao đứng bên cạnh Hứa Gia Hải, quay đầu sang nhìn anh ta, khẽ nói: “Anh vất vả rồi.”

Hứa Gia Hải đẩy cặp kính màu vàng lên, mỉm cười nho nhã, dịu dàng: “Việc nên làm.”

Trần Ngân Hà đi tới, khoác vai Hứa Gia Hải, nhếch môi giễu cợt: “Cậu đi làm lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo vậy à?”

Hứa Gia Hải: “Sao cậu không nằm trên giường thêm hai năm nữa đi.”

Trần Ngân Hà: “Chẳng phải là do tôi nhớ cậu quá hay sao?”

Hứa Gia Hải: “Cậu bớt tởm lợm đi có được không hả?”

Trần Ngân Hà: “Cậu có người khác bên ngoài rồi sao?”

Hứa Gia Hải: “Có ngậm miệng lại được không thế?”

Trần Ngân Hà: “Vậy nên tình yêu vẫn có thể thay đổi nhỉ?”

Tô Dao nghe thấy hai người mỗi người một câu: “Hai anh quen nhau sao?” Cách nói chuyện còn vô cùng thân thuộc nữa, vậy thì thật tuyệt.

Hứa Gia Hải: “Tôi không thân quen với cái loại xấu xa này.”

Trần Ngân Hà: “Tên ngụy quân tử này không xứng đáng được quen biết tôi.”

Hai người cùng đồng thanh lên tiếng.

Tô Dao kéo Trần Ngân Hà sang một bên, thấp giọng nói với anh: “Sau này giải quyết vụ án thường xuyên cần tới sự hợp tác của Giám đốc Hứa, với cái thái độ không hài hòa này của anh thì sau này công việc biết triển khai thế nào?”

“Tôn trọng Giám đốc Hứa một chút đi.”

Thân là một lãnh đạo, Tô Dao rất thành tạo trong nghệ thuật vừa đấm vừa xoa, sau khi mắng mỏ, cô nên khen ngợi người ta đôi chút: “Anh hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nhanh như vậy đã bắt được Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân rồi.”

Từ lúc bắt đầu hành động cho đến khi bắt được nghi phạm chỉ có một tiếng rưỡi đồng hồ, thậm chí ngay đến cả cô cũng không chắc chắn sẽ nhanh được như vậy.

“Nói nghe đi, làm sao anh bắt được vậy?”

“Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân đã thuê một chiếc xe jeep biển số đen được cải tạo ở gần bến xe.” Cảnh sát hình sự tiểu Trương luôn theo sát Trần Ngân Hà ở một bên hào hứng cho biết: “Tưởng Đại Lâm trả cho tài xế năm nghìn tệ, chiếc xe đó lao đi như không thiết sống, vừa phi như bay lại vượt quá tốc độ.”

Nghe đến đây Tô Dao có chút lo lắng, xe cảnh sát của Cục công an thành phố là loại đại chúng, chắc chắn không thể đuổi được xe jeep đã qua cải tiến. Ngoài ra bến xe đông đúc người, kẻ liều lĩnh có thể phớt lờ người đi đường, nhưng cảnh sát thì không.

“Có ngang ngược thế chứ ngang ngược nữa cũng đã làm sao, chẳng phải vẫn bị đội phó Trần của chúng ta bắt dừng lại à.” Tiểu Trương vỗ vỗ lên trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại của mình, tiếp tục nói: “Khi đó đội phó Trần lái xe, em đang ngồi trên ghế phụ lái, quả thực là ly kỳ, em suýt chút nữa thì chết luôn rồi, nhưng sắc mặt của đội phó Trần vẫn không hề thay đổi.”

Tiểu Trương vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần chình là thần tượng của lòng em!”

“Được à nha đội phó Trần, anh cũng đâu có yếu đuối, cũng mạnh mẽ đó chứ.” Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Sếp đang khen ngợi anh đấy, sao mặt mày lại không vui thế kia?”

Trần Ngân Hà mặt không biểu cảm liếc nhìn Tô Dao, ánh mắt như muốn nói rằng cô đang xúc phạm anh. Một việc bé cỏn con thế mà cũng đáng được khen ngợi, xem anh là sinh viên thực tập đấy à?

Tiểu Trương: “Đội phó Trần, anh cười thật đẹp.”

Trần Ngân Hà: “Tôi có cười sao?”

Tiểu Trương nhất thời không hình dung ra được, vừa rồi rõ ràng cậu ấy đã nhìn thấy đội phó Trần của mình cong khóe môi, vậy không phải cười sao, hay là cậu ấy nhìn nhầm rồi?

Trần Ngân Hà: “Cậu nhìn nhầm rồi.”

Sau khi thăm dò xong hiện trường, cả nhóm cùng quay trở lại Cục Công an thành phố.

Năm giờ chiều, việc khám nghiệm tử thi sơ bộ của Tưởng Chân Chân đã hoàn tất, kết quả khám nghiệm diatom cho thấy cô gái đã rơi xuống nước trước khi chết, nguyên nhân cái chết là do đuối nước.

Tô Dao nhìn khuôn mặt cô gái nằm trên bàn giải phẫu, cơ thể cô ấy đã được bác sĩ Pháp y khâu lại và cố gắng khôi phục về trạng thái trước khi chết, nhìn vào trông thật bình yên.

“Trước khi chết Tưởng Chân Chân đã phải chịu đựng rất nhiều trận đòn.” Hứa Gia Hải chỉ vào vết bầm tím bên cạnh đầu gối của Tưởng Chân Chân: “Đây là vết thương cũ nhất, nó được tạo ra vào hai tháng trước.”

Tô Dao và Trần Ngân Hà nhìn nhau, cũng chính từ hai tháng trước, bài vở của Tưởng Chân Chân bắt đầu lộn xộn, không thể tập trung, học lực sa sút trầm trọng. Chắc hẳn hai tháng trước đã có chuyện gì đó xảy ra và đó cũng là bước ngoặt trong số phận của cô gái tội nghiệp này.

Tô Dao: “Tưởng Đại Lâm kiếm sống bằng những công việc làm thêm lặt vặt, ông ta đã ngừng làm việc cách đây hai tháng, nhàn rỗi ở nhà, đồng thời Tưởng Chân Chân cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp từ khi đó.”

Tô Dao nhìn Hứa Gia Hải: “Trên thi thể còn phát hiện manh mối gì nữa không?”

Vẻ mặt Hứa Gia Hải đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Vết sẹo trên đầu gối này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.” Nói xong, anh ta lại vén tấm vải trắng phủ trên người Tưởng Chân Chân ra, để lộ cơ thể trần trụi của cô gái.  

Tô Dao hít thật sâu một hơi, cô đã nhìn thấy hàng chục đến hàng trăm xác chết, nhưng chưa từng cảm thấy ớn lạnh như vậy. Lần đầu tiên cô biết được rằng hóa ra ma quỷ thực sự tồn tại trên thế giới này.

Người sau khi chết, rất nhiều vết thương thường ngày nhìn không thấy hoặc vết thương cũ sẽ xuất hiện trên bề mặt cơ thể. Ngoại trừ mặt, cổ, cánh tay và bắp chân của Tưởng Chân Chân ra, còn lại không có vùng da nào là còn nguyên vẹn, tầng tầng lớp lớp những vết bầm tím như cái bóng khổng lồ cuốn chặt lấy cơ thể nhỏ bé này.

“Bên trái, hai nơi này là vết bỏng do tàn thuốc đốt.” Hứa Gia Hải nâng cánh tay của Tưởng Chân Chân lên: “Dưới nách còn có dấu vết bị đâm bởi kim khâu quần áo.”

Dưới nách là nơi mà ít bị người khác phát hiện nhất, hung thủ ra tay thật hiểm ác.

Trần Ngân Hà: “Ngoài kích cỡ của chiếc kim khâu ra còn có gì đặc biệt nữa không?”

Hứa Gia Hải: “Đó là chiếc kim khâu số 11 phổ biến nhất, hầu như đều có sẵn trong mọi gia đình.”

Hứa Gia Hải chỉ vào vết bầm tím trên ngực thi thể: “Đây là vết bầm mới nhất, đó là do tác động từ bên ngoài, rất có thể là kẻ sát nhân đã để lại khi cố ý đẩy người quá cố xuống sông.”

Sau khi ra khỏi phòng khám nghiệm, Hứa Gia Hải tháo găng tay: “Tiểu Kỳ, mau sắp xếp báo cáo khám nghiệm và ký tên rồi gửi cho đội trưởng Tô.”

Trợ lý Pháp y tiểu Kỳ trả lời: “Vâng, Giám đốc Hứa.”

Tiểu Kỳ vừa sắp xếp báo cáo khám nghiệm tử thi vừa rót nước uống, trong lúc đó còn lén lút nhìn trộm Trần Ngân Hà, rồi lặng lẽ khóc thầm trong, tại sao những anh chàng đẹp trai đều có bạn gái hết cả rồi thế này, huhuhu.

Hứa Gia Hải thay áo phẫu thuật, rửa tay cẩn thận, nhìn ngó đánh giá Trần Ngân Hà một cái: “Cậu vẫn ổn chứ, cổ họng có thoải mái không?”

Chất methylamine, cadaverine, … do tử thi thải ra có tính ăn mòn và có thể gây kích ứng mắt, niêm mạc, da và đường hô hấp của cơ thể người. Một lượng nhỏ ít có tác dụng đối với người bình thường, nhưng lại gây ra ảnh hưởng nhất định đối với người thể trạng yếu.

Tô Dao rất muốn giả bộ không quen biết Trần Ngân Hà, mất mặt đến tận phòng Pháp y luôn rồi, ra hiện trường xem khám nghiệm tử thi mà làm như sắp chết đến nơi.

Hứa Gia Hải lau tay, hỏi lại lần nữa: “Có ổn không?”

Trần Ngân Hà: “Lột sạch ra cho cậu kiểm tra một lượt nhé?”

Hứa Gia Hải: “…” Anh ta không nên tốt bụng hỏi anh câu đó mới đúng.

Tô Dao kéo Trần Ngân Hà, đưa anh ra khỏi phòng Pháp y: “Đừng có đùa bỡn nữa, đi làm việc.”

“Tập hợp, mở cuộc họp.”

Khi vào đến phòng họp, đợi mọi người có mặt đầy đủ, Tô Dao chỉ vào một cảnh sát hình sự: “Triệu Dương, báo cáo kết quả thăm hỏi.”

Triệu Dương là cảnh sát thực tập vừa mới đến tháng trước, còn rất trẻ, thần thái của tuổi niên thiếu trên người vẫn chưa hề phai nhạt.

Cậu ấy lật mở bản ghi chép: “Theo những người hàng xóm của Tưởng Chân Chân thì Tưởng Đại Lâm thường xuyên đánh đập Triệu Vân, hàng xóm đã báo cảnh sát, đồn cảnh sát cũng đã có báo cáo, mỗi lần Triệu Vân đều bào chữa cho chồng. Hai tháng gần đây Tưởng Đại Lâm thay đổi rất nhiều, hàng xóm không còn nghe thấy tiếng Triệu Vân bị đánh đập nữa.”

Tô Dao cong môi giễu cợt: “Bọn họ đang làm thụ tinh nhân tạo, đương nhiên Tưởng Đại Lâm phải hạn chế rồi, nếu đánh Triệu Vân thành tật thì ai sẽ là người sinh con trai tiếp tục nối dõi cho gia đình ông ta?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp