Tô Dao lấy ra bằng chứng ghi âm và phát sóng do nhân viên điều tra kỹ thuật cung cấp rồi đưa cho Tưởng Đại Lâm: “Buổi phát sóng trực tiếp tối qua đã được ghi trước, tài khoản và thiết bị dùng để phát sóng bao gồm cả địa chỉ IP đều là của ông, Tưởng Đại Lâm ông còn dám nói đây không phải là việc ma quỷ cho chính ông làm?”

Mục đích mà Tưởng Đại Lâm làm vậy không ngoài hai thứ. Thứ nhất, vì tiền, thứ hai, tạo ra ảo tưởng rằng Tưởng Chân Chân vẫn còn sống.

Tưởng Đại Lâm lớn tiếng phủ nhận: “Không phải, không thể nào, những số liệu bằng chứng này đều là giả.”

“Là mấy người không bắt được hung thủ, nên đổ tội lên đầu tôi.”

Tô Dao: “Thiết bị phát sóng trực tiếp là Huawei Mate 30.”

Điều hòa trong phòng thẩm vấn lạnh ngắt, nhưng trên trán Tưởng Đại Lâm vẫn không ngừng đổ mồ hôi: “Tôi có chiếc điện thoại đó, nhưng đã làm mất nửa tháng nay rồi.”

“Thật đó, tôi thề rằng những gì mình nói đều là sự thật, không phải bọn cô có máy phát hiện nói dối sao, chỉ cần kiểm tra là biết tôi không hề nói dối.”

“Tôi bị oan, chắc chắn có người muốn hãm hại tôi.”

Tô Dao: “Vậy ông nghĩ rằng ai sẽ là người hãm hại ông?”

Tưởng Đại Lâm nói ra hàng loạt cái tên mà không cần nghĩ, một số là con bạc trên bàn chơi cùng ông ta, một số là họ hàng tranh chấp quyền lợi với ông ta, cũng có cả người từng xảy ra xích mích với ông ta trong khu nhà.

Tô Dao bảo người ghi lại hết những cái tên này.

Bất luận có tra khảo thế nào thì Tưởng Đại Lâm vẫn không chịu thừa nhận mình đã giết Tưởng Chân Chân, cũng như không chịu thừa nhận việc mình đã đánh cô ấy.

Tô Dao lại đến thẩm vấn Triệu Vân. 

Triệu Vân không ngừng khóc và lau nước mắt trong suốt cuộc thẩm vấn: “Chân Chân là con gái tôi, tôi chứng kiến cả quá trình trưởng thành của con bé và cũng rất yêu thương con bé.”

Những giọt nước mắt bà ta rơi vì Chân Chân không phải là giả và sự hèn nhát cùng nỗi sợ hãi Tưởng Đại Lâm cũng là thật. Trong nhà việc gì bà ta cũng nghe theo Tưởng Đại Lâm, dường như không hỏi được manh mối có ích nào.

Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân không thừa nhận cũng chẳng sao, nếu người thực sự là do ông ta giết thì dựa vào bằng chứng vẫn có thể kết tội. Tô Dao bước ra khỏi phòng thẩm vấn: “Đã điều tra ra địa điểm Tưởng Chân Chân rơi xuống nước chưa?”

Giang Bất Phàm trả lời: “Hơn sáu trăm mẫu nước đã được kiểm tra bằng phương pháp kiểm tra dấu vết và một số kết quả đã được công bố, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được địa điểm rơi xuống nước, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai.”

Trên đường quay lại văn phòng, Tô Dao ngẫm nghĩ về lời khai của Tưởng Đại Lâm. Có hai khả năng, một là kẻ sát nhân chính là Tưởng Đại Lâm và ông ta đang cố bào chữa cho mình. Hai là kẻ sát nhân không phải Tưởng Đại Lâm, ai đó đã cố tình đổ oan cho ông ta, còn giả ma giả quỷ để dọa ông ta nữa.

Trần Ngân Hà đi bên cạnh Tô Dao, anh đưa cho cô một chai nước suối. Tô Dao nhận lấy, ngẩng đầu uống một hơi hết gần nửa chai: “Anh thấy thế nào?”

Trần Ngân Hà lại đưa cho Tô Dao thêm một chai nước suối nữa: “Động cơ giết người của Tưởng Đại Lâm không đủ, tôi nghiêng về hướng kẻ sát nhân là một người khác hơn, đồng thời không loại trừ khả năng Tưởng Đại Lâm đã ngộ sát.”

Tô Dao lắc lắc hơn nửa chai nước trong tay: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa uống hết.”

Trần Ngân Hà lại đưa chai nước qua: “Tôi không mở được.”

Tô Dao: “…”

Người đàn ông này sao lại chẳng thay đổi sắc mặt khi nói ra bốn chữ đó chứ, lẽ nào người ấn cô lên cột đá cẩm thạch không phải là anh?

Tô Dao: “Anh đúng là bậc thầy đùa giỡn, không vặn được nắp chai, anh giỏi quá rồi đó.”

Trần Ngân Hà: “Thật sự là không mở được.”

Tô Dao cầm lấy chai nước suối vặn một cái, phát hiện chai nước này của anh đúng là rất khó mở, cô lại dùng sức một chút mới vặn được nó ra.

Tô Dao nhìn dòng chữ trên chai nước: “Nhãn hiệu gì đây, nước suối có vị ngọt đậm, ngon hơn Sư phụ Khang và Nông Phu, ồ, là tiếng anh, đọc không hiểu.”

Về đến văn phòng cũng đã là tám giờ, Ngô Thanh Đào giơ tay lên: “Chị Tô, đội phó Trần, phần hai người đồ ăn này.”

Tô Dao thản nhiên cầm một chiếc túi mở ra ăn, cô không kén ăn, ăn cái gì cũng được, như thể gió cuộn mây tan chỉ năm phút là giải quyết xong. Tô Dao làm việc như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn không biết mệt mỏi, sau hai giờ tra khảo Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân cũng chẳng thấy mệt, lại cầm một cây bút đen viết và vẽ lên bảng trắng để tích hợp manh mối.

Sau nửa giờ, Tô Dao vỗ vỗ tay: “Mọi người tan làm đi, buổi tối về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Trước mắt cái gì cần điều tra cũng đã điều tra gần xong cả rồi, thẩm vấn cũng đã thẩm vấn xong, mấu chốt là tìm ra hiện trường đầu tiên, nơi Tưởng Chân Chân bị giết, cũng chính là nơi cô ấy rơi xuống nước, công việc này là việc của đội giám định dấu vết.

Mọi người hoàn thành nốt công việc dang dở của mình rồi lần lượt ra về.

Giang Bất Phàm định về nhà chơi game, đại Vu kéo tiểu Vu đến nhà thi đấu cầu lông, Ngô Thanh Đào quyết định dùng một bữa thịnh soạn với bạn bè, tiểu Lâm thì rủ bạn gái đi xem phim, những người khác ai ai cũng đều có kế hoạch riêng của mình.

Hễ nghĩ đến Tưởng Chân chân, trong lòng mọi người đều cảm thấy khó chịu, nhưng nghề nghiệp của họ chính là như vậy, thường xuyên phải đối phó với nhiều nghi phạm giết người và những nạn nhân tội nghiệp, sau khi tan làm phải điều chỉnh lại trạng thái thể chất và tinh thần, nếu không sẽ rất dễ bị trầm cảm.

Cuối cùng, chỉ còn Tô Dao và Trần Ngân Hà ở lại văn phòng.

Tô Dao nhìn hộp đồ ăn cạnh bàn Trần Ngân Hà: “Sao anh không ăn cơm, không đói à?”

“Hay không hợp khẩu vị?”

“Trước cổng có một tiệm cháo rất ngon, đưa anh đi ăn nhé?”

Trần Ngân Hà tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Có phải cô định bỏ độc vào cháo không?”

Tô Dao thu dọn bàn làm việc, cầm điện thoại rồi đứng dậy: “Xem anh nói kìa, ăn nói kiểu gì thế hả, đây là đang quan tâm anh đó.”

Trần Ngân Hà đi theo Tô Dao ra khỏi văn phòng: “Cháo gì?”

Tô Dao: “Tôi thích cháo trứng Bắc Thảo thịt nạc ở đó, nếu anh thích ăn ngọt có thể chọn món đặc trưng của quán, đậu đỏ lúa mạch, tốt cho sắc đẹp, rất hợp với kiểu chàng tiên nhỏ thanh tú như anh.”

Trần Ngân Hà có chút động lòng, anh quả thực là đói rồi.

Tô Dao: “Tôi mời anh.”

Trần Ngân Hà cảm thấy có gì đó không ổn, người phụ nữ này tốt bụng như vậy từ khi nào thế, không phải cả ngày chỉ muốn đánh muốn giết anh hay sao? Bỗng dưng lại trở nên ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp. Anh không mang tiền theo người, thực ra cũng chẳng có gì đáng để trộm, vậy chỉ có thể là cướp sắc.

Cô gái bên cạnh đột nhiên tiến sát lại người anh, trong hành lang không có ai, đến tiếng thở cũng trở nên rõ ràng, không khí dường như có mùi đào thoang thoảng.

Cơ thể Trần Ngân Hà trở nên cứng ngắc, giống như chú mèo bị nhổ lông, nhìn cô đầy cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”

Tô Dao nở nụ cười thân mật: “Căng thẳng vậy làm gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, có phải anh và Giám đốc Hứa rất thân không, bình thường anh ta thích ăn món gì, thích loại cháo nào?”

Trần Ngân Hà: “Tôi không thân với cậu ta, không biết.”

Ra khỏi cổng Cục Công an Thành phố, Tô Dao gọi Trần Ngân Hà: “Quán cháo ở bên trái, anh đi bên phải làm gì?”

“Này, sao lại không để ý người ta thế hả, anh đối xử với sếp vậy sao.” Tô Dao gầm lên một tiếng: “Trần Ngân Hà!”

Trần Ngân Hà dừng bước, quay người lại, gương mặt không biết từ khi nào đã biến thành bộ dạng cầu bơ cầu bất, anh cong môi nhìn cô, nói: “Cái tên phóng túng Hứa Gia Hải đó không hợp với cô đâu.”

Tô Dao lại như thể nghe thấy một câu nói đùa nực cười nào đó: “Anh đang nói Giám đốc Hứa sao, Giám đốc Hứa người hiền lành kiêng cữ nhất Cục Công an Thành phố sao?”

Ánh mắt cô gái quét qua cổ áo sơ mi màu hồng đang mở của anh, lướt đến yết hầu nhô cao, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt đẹp đẽ hơi cong lên: “Anh không biết ngại khi nói người khác phóng túng hả?”

“Không tin thì thôi.” Trần Ngân Hà quay người: “Cô thích ai thì cứ việc thích đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

Trần Ngân Hà sống gần Cục Công an thành phố, xe bus về nhà của Tô Dao còn chưa đến thì anh đã về đến nhà rồi.

Trần Ngân Hà nhập mật mã cửa, mặt không biến sắc ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau trên sofa, rồi thay dép đi trong nhà.

Hứa Gia Hải từ trên ghế sofa đứng dậy, cài lại cúc áo, lau lau vết son trên mặt: “Không phải có án à, sao cậu lại về sớm vậy?”

Trần Ngân Hà: “Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về lúc đó.”

Nhà của Hứa Gia Hải đang sửa sang lại, nên khoảng thời gian này anh ta sống nhờ bên nhà Trần Ngân Hà. 

Người phụ nữ bên cạnh chỉnh sửa lại váy, khuôn mặt vẫn chưa hết ửng hồng, giơ nắm đấm nhỏ nhắn lên đánh vào người Hứa Gia Hải, nũng nịu oán trách anh ta: “Không phải anh nói là không có người hả?”

Trần Ngân Hà nhìn người phụ nữ này có chút quen, có lẽ là bạn gái trước hoặc trước nữa của Hứa Gia Hải.

Hứa Gia Hải đưa người phụ nữ của mình vào phòng, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa: “Em tắm trước đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play