Thường xuyên ở bên cạnh Tô Dao, nhưng Ngô Thanh Đào vẫn bị vẻ đẹp trai của đội trưởng thu hút, sau này cô ấy còn tìm chồng gì nữa, đội trưởng chính là chồng của cô ấy.
Tô Dao mặc chiếc áo phông màu đen và quần jean xanh đậm, viền áo phông được sơ vin trong cạp quần. Vòng eo của cô rất mỏng, nhưng không phải là kiểu mảnh mai của một người phụ nữ bình thường, trong sự uyển chuyển ấy có cả sức lực dẻo dai.
Mái tóc đen thẳng buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt đen nhánh sáng trong, chỉ có đôi môi là không bị nhuốm phong trần, nó tươi sáng như trái đào chín mọng vào tháng sáu, ướt át, quyến rũ.
Trần Ngân Hà thu lại ánh mắt đang đặt trên mặt Tô Dao, chỉ vào hai người: “Tiểu Lâm đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra thông tin thẻ căn cước của hai người Tưởng, Triệu, tiểu Trương đi theo tôi.”
Không giống như phán đoán của Tô Dao, nếu như Tưởng Chân Chân chết rồi, anh cho rằng kẻ sát nhân có thể không phải là ba mẹ Tưởng. Đương nhiên là ba mẹ Tưởng cũng không phải vô tội.
Tô Dao dẫn theo vài cảnh sát hình sự cộng thêm vài đồng nghiệp kiểm tra dấu vết, rất nhanh đã đến nhà của Tưởng Chân Chân.
Hai cảnh sát nhân dân đứng ngoài cửa nhà Tưởng Chân Chân, nhìn thấy Tô Dao: “Đội trưởng Tô.”
Tô Dao gật đầu, đeo bao giày và găng tay rồi bước vào.
Căn nhà của Tưởng Chân Chân là sản phẩm của những năm chín mươi và đã nhiều năm không được cải tạo. Tường bám đầy bụi, gạch lát nền bị rỗ, bàn ăn dính vết dầu loang lổ không thể lau sạch, mì gói và hộp sữa chất thành đống trên chiếc ghế sofa mục nát.
Tô Dao bước vào phòng ngủ của Tưởng Chân Chân, căn phòng có diện tích rất nhỏ và trông có vẻ như được sửa chữa từ phòng chứa đồ thành. Cửa sổ quay về hướng Bắc quanh năm không có ánh mặt trời, cho dù là ban ngày nhưng vẫn vô cùng tối tăm, ảm đạm.
Trên trần nhà có treo một chiếc đèn thủy tinh sáng bóng, bức tường được sơn màu hồng nhạt. Trên chiếc giường công chúa màu trắng, những sợi rèm mảnh mai màu hồng rủ xuống chân giường, ga giường và mền đều là màu hồng, gối được trang trí thêm một vòng đường viền ren trắng.
Cách giường ngủ không xa là chiếc bàn học màu trắng theo phong cách Châu Âu, được chạm khắc hình hoa lá chim muông. Bên cạnh có một cái giá ba chân có chút gỉ sét, đây là căn phòng nơi Tưởng Chân Chân phát sóng trực tiếp. Tưởng Đại Lâm đã sửa căn phòng đổ nát thành phòng ngủ công chúa để phát sóng trực tiếp nhằm thu hút lượng truy cập.
Tô Dao cầm một chiếc khung ảnh đặt trên bàn cạnh đầu giường lên, cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ búp bê, chân váy xếp ly màu xanh nhạt, đang mỉm cười trước ống kính. Nụ cười của cô ấy thật tươi tắn và xinh đẹp, tạo nên sự tương phản rõ rệt với đống tiền vàng màu vàng xám dưới nền đất.
Sau khi tìm kiếm và kiểm tra, Tô Dao đã có phán đoán trong lòng, nhà họ Tưởng không phải là hiện trường gây án đầu tiên.
Khi xuống lầu dưới, Tô Dao ra lệnh cho hai người ở lại hỏi han hàng xóm xung quanh nhà họ Tưởng cùng Quản lý tòa nhà và bảo vệ, nếu Tưởng Chân Chân chưa chết, liệu cô gái sẽ đi đâu?
Ngay sau khi xe cảnh sát lái ra khỏi khu nhà, điện thoại của Tô Dao đổ chuông.
“Đội trưởng Tô, phát hiện một thi thể nữ giới ở sông Vân Giang, trên người mặc đồng phục của trường cấp ba số bốn.”
…
Ánh đèn màu đỏ và xanh lam xuyên qua ánh hoàng hôn rực rỡ buổi chiều tà, một số xe cảnh sát chạy qua các con phố lớn nhỏ rồi dừng lại nơi phát hiện thi thể ở đoạn giữa hạ lưu sông Vân Giang.
Bên ngoài đường cảnh giới màu vàng trắng đầy người qua lại, cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát đang đuổi mọi người ra phía ngoài.
“Không được xem, không được chụp ảnh.”
“Mấy người kia, mau xóa hết mấy bức ảnh đi, rồi đứng ra phía ngoài đường cảnh giới.”
“Tôn trọng người đã khuất, không được chụp ảnh, không được lan truyền thông tin.”
Tô Dao ra khỏi xe, cùng lúc đó Trần Ngân Hà cũng xuống từ một chiếc xe cảnh sát khác.
Trần Ngân Hà đi tới chỗ Tô Dao: “Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân đã bị bắt giữ.”
Tô Dao gật đầu: “Đi xem có phải là thi thể của Tưởng Chân Chân không.”
Cả nhóm tiếp tục tiến về phía trước, một mùi hăng hắc của xác chết đang thối rữa bốc lên, càng đến gần cái xác mùi càng nồng nặc. Tô Dao đeo bao tay vào, ngồi xổm xuống vén tấm vải trắng che trên thi thể lên.
Cô gái nằm trên mặt đất mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, huy hiệu trên ngực có dòng chữ trường Trung học phổ thông số bốn Vân Giang, chân trái đi chiếc tất trắng và chân phải là chiếc giày thể thao màu trắng. Khuôn mặt cô gái xanh xám, đôi mắt mở to vẩn đục hư thối, từ khóe miệng chảy ra một vũng nước màu vàng. Cơ thể nhỏ bé bị ngâm trong nước sông mùa hè đến mềm nhũn, từng đàn giòi béo ục ịch bò ra từ cổ áo.
Tô Dao nhìn khuôn mặt không còn xinh đẹp của cô gái, hơi nhíu mày: “Là Tưởng Chân Chân.”
Nói xong, cô giật mình ngước mắt lên, thấy Trần Ngân Hà đang đeo chiếc mặt nạ đặc biệt phòng chống độc trên mặt, trông như một bóng ma.
Tô Dao có chút không thoải mái với phong cách này của anh, anh có thể tùy tiện kiêu căng trong văn phòng, làm một đóa hoa mỏng manh cũng được, hay bình hoa cũng xong, còn nếu ra hiện trường mà như vậy thì quá rườm rà.
Cô nghiêm giọng: “Tháo mặt nạ chống độc ra.”
Giọng nói của Trần Ngân Hà cũng nghiêm túc chẳng kém: “Không tháo, tôi sẽ bị trúng độc.”
Tô Dao: “Ồ phải rồi, suýt chút nữa thì quên, cơ thể anh yếu ớt.”
Trần Ngân Hà không nói nhiều, anh lùi ra xa thi thể hai mét rồi mới tháo mặt nạ chống độc và găng tay ra. Anh lấy trong túi ra một xấp khăn giấy khử trùng, vừa lau ta vừa quay đầu nhìn ngó xung quanh.
Đây là hạ lưu trung của sông Vân Giang, nơi tiếp giáp với hạ lưu của con sông, nằm ở ngoại ô thành phố Vân Giang, có rất ít camera giám sát và đèn giao thông cũng chẳng có nổi vài cái. Trần Ngân Hà lau tay rồi hỏi mượn bản đồ khu vực của đại đội trưởng đồn cảnh sát.
Giang Bất Phàm đang ghi lại lời khai của nhân chứng cũng chính là người báo án.
“Tôi phụ trách việc thu dọn rác thải ở bờ sông quanh khu vực này, vừa rồi đang trong lúc làm việc trên bờ thì thấy có thứ gì đó nổi lên bám vào đám lau sậy đằng kia, tôi còn tưởng là túi rác do ai đó ném xuống nên đã dùng một chiếc cọc tre dài để kéo lại, vừa nhìn thấy là xác chết, đã suýt chút nữa thì sợ chết khiếp.”
Một dì trung niên vừa trình bày trong nỗi sợ hãi, vừa nhìn về phía thi thể nằm trên mặt đất, không kiềm chế được giọng điệu: “Đó là học sinh phải không, còn nhỏ như vậy.”
“Đồng chí cảnh sát, đứa nhỏ này chẳng may rơi xuống sông hay là bị người nào đó đẩy xuống?”
Giang Bất Phàm vừa đáp vừa ghi chép lại: “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra.”
Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát khác dừng lại bên ngoài đường cảnh giới, Hứa Gia Hải mang theo hộp dụng cụ pháp y, phía sau là trợ lý pháp y tiểu Kỳ. Hứa Gia Hải mở dây chắn hàng rào, bước vào và bắt đầu khám nghiệm tử thi tại chỗ.
Tô Dao đi tới: “Thế nào?”
“Người chết là nữ giới, tuổi từ mười bảy đến mười tám, cao một mét sáu mươi lăm, nặng khoảng bốn mươi bảy kilogam, bề mặt thi thể không có vết thương gây tử vong, nhưng có khá nhiều vết thương cũ. Da tay, da chân mềm, hơi chương do ngâm nước, không sưng tấy, trắng bệch nhăn nheo, kết hợp với các yếu tố thời tiết, nhiệt độ, chất lượng nước có thể suy đoán thời điểm tử vong là vào khoảng từ tám đến mười hai giờ tối hôm kia, cụ thể ra sao thì cần phải giải phẫu thêm bước nữa.”
Tô Dao quan sát, hiện tại đang là đầu hè, người chết sau ba ngày cơ thể sẽ bị phình to. Có lẽ ông trời đã thương xót cô gái nhỏ xinh xắn này, nên cho thi thể của cô ấy được phát hiện sớm hơn một ngày, để nó không bị biến dạng xấu xí.
Hứa Gia Hải đưa cây tăm bông lấy mẫu vào ống nghiệm: “Về phần người quá cố chết trước hay sau khi rơi xuống nước thì cần phải đợi đến khi có kết quả xét nghiệm diatom.” [1]
[1] Xét nghiệm Diatom: Đề cập đến một phương pháp kiểm tra quan trọng để giám định pháp y về đuối nước.
Tô Dao rời ánh mắt khỏi người Hứa Gia Hải, rồi gật đầu: “Vâng.”
Trần Ngân Hà đi tới: “Đây không phải là hiện trường gây án.”
“Lấy mẫu nước trong khoảng cách hai trăm mét từ nơi phát hiện thi thể và toàn bộ khu vực thượng lưu để tìm ra nơi đầu tiên phát sinh sự cố.” Tô Dao quay đầu lại liếc nhìn dòng sông một cái: “Kiểm tra camera dọc theo bờ sông, các cửa hàng nhỏ bên đường cùng người dân lân cận và phương tiện dừng đỗ bên bờ sông trong vòng ba ngày qua, hãy chú ý đến camera hành trình.”
Trần Ngân Hà gật đầu, bày tỏ sự hài lòng với cách làm việc của lãnh đạo và dành tặng cho lãnh đạo của mình ánh mắt biểu dương.
Tô Dao: “…”