Cho dù là phát sóng trực tiếp hay được ghi lại, thì đều có thể biết được bằng cách dùng kỹ thuật để phân tích.
Tô Dao nhìn xuống tờ giấy cầu cứu trên tay: “Người viết tờ giấy này chắc chắn biết được gì đó, ít ra cũng nắm được chút tin tức.”
Cô nghi ngờ đó là Dương Sơ Mẫn. Tô Dao đang định liên lạc với Dương Sơ Mẫn thì đối phương lại gọi đến trước.
Dương Sơ Mẫn: “Cảnh sát Tô, hôm nay Chân Chân vẫn không đi học, mấy bạn trong lớp bọn em định hôm nay sau khi tan học sẽ mua trái cây và sữa đến nhà thăm bạn ấy, nhưng ba mẹ bạn ấy từ chối.”
Giọng cô gái có chút nức nở: “Trước giờ bạn ấy chưa từng mất liên lạc lâu như vậy, gọi điện không được, nhắn tin thì không trả lời, bọn em đều rất lo lắng cho bạn ấy.”
Tô Dao: “Các em cứ ngoan ngoãn học hành, không được nói đến chuyện nhà Chân Chân nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện bọn chị sẽ điều tra ra.”
Dương Sơ Mẫn ngừng khóc, ấp úng nói: “Vậy mọi người cẩn thận một chút.”
Tô Dao tinh tường ý thực được gì đó: “Ý em là sao?”
Đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây, như thể không dám nói tiếp, nhưng cuối cùng cũng thu hết can đảm: “Ba của Tưởng Chân Chân sẽ đánh người.”
Tô Dao: “Sao em biết được ba của Tưởng Chân Chân sẽ đánh người?”
Tô Dao có thể đoán được, nhưng câu hỏi này của cô hoàn toàn không phải thừa thãi, so sới suy đoán thì lời khai của nhân chứng mới là thứ quan trọng nhất.
Dương Sơ Mẫn lại khóc: “Em nhìn thấy trên người Tưởng Chân Chân có rất nhiều vết sẹo, còn từng đến phòng y tế trường với bạn ấy.”
“Chân Chân thật đáng thương, xin mọi người hãy giúp bạn ấy.”
Cuối cùng Dương Sơ Mẫn thấp giọng nói: “Tờ giấy cầu cứu đó là do em viết, em sợ ba mẹ nuôi của bạn ấy tìm đến em, nên không dám đề tên.”
Tô Dao an ủi Dương Sơ Mẫn vài câu qua điện thoại: “Em thật dũng cảm, em đã làm rất tốt.”
Sau khi cúp máy, Tô Dao gọi cho nữ cảnh sát nhân dân tại đồn cảnh sát địa phương và yêu cầu cô ấy lập tức đưa người đến nhà Tưởng Chân Chân: “Nếu không nhìn thấy Tưởng Chân Chân hãy đưa ba mẹ Tưởng về đồn, đừng để bọn họ chạy mất.”
Tô Dao đứng trước cửa sổ văn phòng nhìn về hướng nhà của Tưởng Chân Chân như có thể nhìn thấy gì đó.
Trần Ngân Hà bưng cốc cà phê đi tới, tựa vào cửa sổ nhìn cô: “Gấp làm gì.”
Tô Dao đang gấp muốn chết, cô thực sự không thể hiểu được sự chậm chạp của Trần Ngân Hà: “Có thể không vội sao, ngộ nhỡ Tưởng Chân Chân thực sự xảy ra chuyện thì thế nào, là một mạng người đó.”
Trần Ngân Hà nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy đắng liền cau mày một cái, rồi bỏ thêm hai viên đường vào cốc: “Đưa Wechat của cô tôi xem.”
Tô Dao ôm điện thoại của mình, nhìn Trần Ngân Hà đầy cảnh giác: “Anh muốn làm gì, sao lại xem Wechat của tôi, có lệnh khám xét không?”
Trần Ngân Hà: “Trang cá nhân của Dương Sơ Mẫn.”
Tô Dao mở ra, đưa qua: “Không được mở cái khác.”
Trần Ngân Hà không nhận lấy mà quay lại vị trí rút ra một tờ khăn giấy khử trùng, dùng giấy lót rồi mới cầm điện thoại.
Tô Dao bĩu môi: “Anh có ý gì thế, chê điện thoại của tôi bẩn không xứng với bàn tay cao quý của anh sao?”
Trần Ngân Hà dùng khăn giấy tiệt trùng lau điện thoại cho Tô Dao, chiếc khăn giấy trắng như tuyết đột nhiên trở nên xám xịt, có thể nhìn ra chút bụi bẩn.
Tô Dao: “…” Muốn chửi người nhưng lại không đủ tự tin.
Trần Ngân Hà lau điện thoại xong, vừa cúi đầu lướt xem trang cá nhân của Dương Sơ Mẫn vừa nói: “Tôi sợ có vi khuẩn.”
“Tôi sẽ chết nếu dính vào vi khuẩn.”
Tô Dao cảm thấy nực cười: “Chàng tiên nhỏ các anh đều không biết thế nào là sương khói cuộc đời vậy à? Anh mà đòi làm cảnh sát, đi tu tiên được rồi đó, xem có thể tu thành bình hoa tinh không?”
Tô Dao nhìn vào khuôn mặt Trần Ngân Hà và cảm thấy anh làm bình hoa sẽ hợp hơn là làm cảnh sát.
Trần Ngân Hà ngước mắt lên liếc nhìn Tô Dao, sau đó đột nhiên nói: “Son của cô hết rồi à?”
Tô Dao đỏ mặt, vội vàng quay đầu nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mới hạ thấp giọng nói: “Đừng nói năng bừa bãi.”
Trần Ngân Hà: “Sau này đừng tô son nữa, Hứa Gia Hải không thích phụ nữ tô son.”
Tô Dao bán tín bán nghi: “Thật hay giả thế, sao anh lại biết cái này?”
Trần Ngân Hà cong môi, không lên tiếng.
Tô Dao suy nghĩ một chút, Trần Ngân Hà được chuyển đến từ thành phố Nam An, quê của Hứa Gia Hải cũng là ở thành phố Nam An, có thể hai người họ quen nhau. Hơn nữa, Trần Ngân Hà hoàn toàn không cần thiết phải lừa cô, anh không có động cơ.
Tô Dao lấy khăn giấy ra bí mật lau đi phần son còn sót lại trên môi, quyết định sau này không tô son trước mặt Hứa Gia Hải nữa. Nếu Trần Ngân Hà thực sự quen biết Hứa Gia Hải vậy thì cô phải đối xử tốt với anh một chút, cô còn hy vọng có thể moi được tin tình báo về Hứa Gia Hải từ miệng Trần Ngân Hà. Chẳng hạn như Hứa Gia Hải thích kiểu phụ nữ thế nào, thích ăn món gì, có sở thích gì, cô nên làm thế nào mới chiếm được trái tim của nam thần.
Sau khi xem xong trang cá nhân của Dương Sơ Mẫn, Trần Ngân Hà ném điện thoại lại cho Tô Dao. Không biết có phải bực tức vì không được ăn bánh quy hay không, mà sức lực của anh hơi mạnh, chiếc điện thoại vẽ ra một đường parabol giữa không trung, khiến Tô Dao suýt chút nữa thì không bắt được: “Anh nhẹ chút.”
Cô muốn đối xử tốt với anh, nên giọng nói cũng dịu đi vài phần, lộ ra chút nũng nịu.
Trần Ngân Hà ngoáy ngoáy lỗ tai, đôi mắt hẹp dài cong cong: “Làm cô đau rồi sao?”
“Không.” Ban đầu Tô Dao còn không để ý, cho đến khi nối liền hai câu nói trước đó lại.
“?”
“!”
Tô Dao nhìn người đàn ông như cười như không trước mặt: “Con mẹ nó anh giỏi thật đó, anh còn đứng đây làm gì, thu dọn rồi sang tổ chống mại dâm đi, cũng đừng lãng phí bộ não đầy đen tối của mình.”
Trần Ngân Hà: “Tôi đã nói gì sao?”
Tô Dao: “…” Quả thực là anh chẳng nói gì cả.
Sau khi Tô Dao mắng người xong, sự lo lắng trong lòng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Tô Dao để ý chuyện của Tưởng Chân Chân, ước tính thời gian thì có lẽ lúc này cảnh sát đã đến nhà của Tưởng Chân Chân rồi. Cô gọi lại cho nữ cảnh sát nhân dân. Nữ cảnh sát nói qua điện thoại rằng ba mẹ Tưởng không có nhà, cửa nhà họ Tưởng khóa chặt, bọn họ nhặt được một tờ tiền vàng đốt cháy một nửa ở tầng dưới.
Tô Dao dứt khoát quyết định: “Bây giờ đi tìm Quản lý tòa nhà, bảo bọn họ mở cửa, ngoài ra hãy chú ý bảo vệ hiện trường.”
Ngay sau đó, nữ cảnh sát lại gọi đến: “Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân trốn rồi, không nhìn thấy Tưởng Chân Chân, trong phòng Tưởng Chân Chân toàn bộ đều là tiền vàng chưa kịp thu dọn.”
Sau khi lập án, theo đúng trình tự Tô Dao đã thụ lý vụ án này. Nhờ cuộc điều tra riêng trong giai đoạn đầu nên bọn họ có thể lập tức hành động.
Tô Dao liếc nhìn đám đông rồi nhanh chóng vạch ra kế hoạch.
“Trần Ngân Hà, dẫn theo hai người truy tìm dấu vết của Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân, camera giám sát bên đường, nhà ga, sân bay, lối ra vào đường cao tốc, đừng để đối tượng chạy ra khỏi thành phố Vân Giang.”
“Tiểu Vu bảo người ở đồn cảnh sát mang chiếc giày thể thao màu trắng vớt được tại sông Vân Giang đi giám định dấu vết.”
“Giang Bất Phàm, bất luận buổi phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân đêm qua là trực tuyến hay được ghi lại, hãy bảo bên kỹ thuật đưa ra bằng chứng để chứng minh.”
“Đại Vu, điều tra thời gian và địa điểm cuối cùng mà Tưởng Chân Chân xuất hiện.”
“Ngô Thanh Đào, tình hình tài chính nhà họ Tưởng.”
“Những người khác theo tôi, hành động!”
“Rõ, đội trưởng Tô!”