Hứa Gia Hải đi tới, thuận theo ánh mắt của Trần Ngân Hà, thấy Tô Dao đang giúp đưa thi thể của tiểu Phong vào túi đựng xác dày và nặng, rồi quay đầu lại hỏi Trần Ngân Hà: “Hai người cãi nhau đấy à?”
Trần Ngân Hà vẫn nhìn Tô Dao chằm chằm: “Không biết, cô ấy không thèm để ý đến tôi nữa.”
Trông thấy vẻ mặt như bóng xì hơi của Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải có chút muốn cười, nhưng bầu không khí trước mặt không cho phép anh ta cười thành tiếng: “Cậu lại đắc tội gì với người ta rồi, chẳng phải rất biết dỗ dành à sao không dỗ đi?”
Trần Ngân Hà lật ngược chiếc túi giữ nhiệt lại, thấp giọng đáp: “Cô ấy không thèm để ý đến tôi.”
Trông anh như thể choáng váng, cứ lặp đi lặp lại một câu, trước giờ Hứa Gia Hải chưa từng chứng kiến bộ dạng như vậy của Trần Ngân Hà, nên thích thú quan sát anh một lúc như đang nhìn một chú khỉ.
Hứa Gia Hải sờ sờ vào cổ tay Trần Ngân Hà một cái, nhiệt độ cơ thể anh nóng đến doạ người, lần này không phải lên cơn sốt nhưng cũng chẳng lạc quan hơn sốt. Khả năng miễn dịch của cơ thể ảnh hưởng trực tiếp đến chức năng tự điều hòa thân nhiệt của con người, anh đã ra khỏi tầng hầm được một lúc mà người vẫn còn nóng. Gió đêm ở khu hoang vắng rất lạnh, phả vào mặt như thể dao cứa, với cơ thể người bình thường thì có lẽ đã khôi phục lại trạng thái bình thường hoặc ở trong tình trạng hơi lạnh mới đúng.
Hứa Gia Hải gọi cho Đường Chu, được biết xe do bệnh viện cử đến đón người sắp tới nơi: “Lát nữa nhóm Đường Chu sẽ đến, cậu về thẳng bệnh viện đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play