Trần Ngân Hà vẫn cố chấp nhìn Tô Dao, đến khi cánh cửa đóng vào, lại bò bên cửa sổ để nhìn cô, cứ thế cho đến khi chiếc xe chạy đến con đường bên cạnh bệnh viện tâm thần cô cũng không ngoảnh lại nhìn anh lấy một cái. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng mới đổ được hai hồi chuông đã bị dập máy. Anh biết, lần này cô giận thật rồi, là kiểu giận chẳng thể dỗ dành.
Vụ án gây chấn động lớn, cứ thế cho đến rạng sáng hôm sau mọi công tác xử lý tại hiện trường mới hoàn thành, Tô Dao cởi găng tay, vặn mở một chai nước, ngửa đầu lên uống hết hơn nửa chai, rồi lau mồ hôi trên trán.
Một viên cảnh sát hình sự cầm lấy chiếc áo khoác màu xám trên nóc xe: “Áo của ai đây, đến nhận này, còn lấy không thế, không thì tôi vứt đi đó.”
Tô Dao ném chai nước vào trong xe cảnh sát: “Của tôi, đưa cho tôi.”
Trở về văn phòng Cục Công an thành phố cũng chẳng được nhàn rỗi, liên tiếp thẩm vấn Lưu Kiến Dân và Miêu Kim Nguyên, cộng thêm công việc chưa hoàn thành dồn dập ập đến, cứ thế bận tới tận tối mới có thời gian để thở.
Cô chê về nhà mất thời gian nên dự định ở lại phòng trực ban của Cục thành phố ngủ một giấc. Hai ngày một đêm không ngủ, Tô Dao vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng nằm lên giường lại chẳng thể chợp mắt. Chiếc áo khoác của Trần Ngân Hà vắt trên ghế cạnh đầu giường, Tô Dao đứng dậy, dùng nước lạnh giặt qua, rồi phơi ngoài ban công, sau đó mới quay lại giường ngủ.
Cô chỉ ngủ khoảng hai, ba tiếng đồng hồ là tỉnh, mặc lại quần áo rồi ra khỏi phòng trực ban. Hai giờ sáng, gió rất lạnh, Tô Dao kéo khoá áo khoác lên, lái xe đến bệnh viện Đồng Nhã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT