Nữ cảnh sát nói với Tưởng Đại Lâm: “Phòng phát sóng trực tiếp của Tường Chân Chân đã bị phong tỏa, mấy người cũng đừng nghĩ đến việc dùng tài khoản ảo để mở lại, bọn tôi sẽ điều tra ra hết.”
Tưởng Đại Lâm nhíu mày thật chặt: “Biết rồi.”
Sau khi Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân rời đi, Tô Dao dặn dò nữ cảnh sát vài câu, bảo cô ấy trước giờ tan làm hôm nay đến nhà họ Tưởng một chuyến, nhất định phải nhìn thấy Tưởng Chân Chân.
Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân ra khỏi đồn cảnh sát rồi lên một chiếc xe bus. Sau khi xuống xe, cả hai cùng bước vào một cửa hàng nhỏ ở cổng khu nhà. Đây là một cửa hàng bán đồ dùng trong tang lễ, chiếc xô ở cửa có cắm những bông Cúc vàng và trắng, những dây tiền vàng thành phẩm được treo trên cửa cùng hai bộ đồ liệm đặt trên quầy đối diện với cửa ra vào.
Người bán hàng thấy có người vào liền đặt điện thoại xuống: “Lão Tưởng, sao anh lại đến đây?”
Tưởng Đại Lâm bước vào xem xét, rồi chỉ vào đống tiền vàng được đóng thành hình thỏi đặt trong một chiếc giỏ tre lớn trên mặt đất: “Loại đắt nhất là cái nào?”
“Loại này là đắt nhất rồi.” Cửa hàng nhỏ đã làm ăn được mười mấy năm, chủ yếu là bán cho người quen, nên đều hiểu nhau, chủ tiệm hỏi: “Không phải Thanh Minh cũng chẳng phải ngày giỗ, có phải bà cụ báo mộng nói không đủ tiền tiêu không?”
Đối phương đang nói đến mẹ của Tưởng Đại Lâm đã qua đời nhiều năm trước.
Tưởng Đại Lâm ủ rũ ừm một tiếng, chủ tiệm thấy sắc mặt của ông ta không tốt nên cũng chẳng nói gì thêm, chỉ gói đồ lại cho Tưởng Đại Lâm: “Tám mươi tệ, quét mã QR trên tường là được.”
Tưởng Đại Lâm lấy điện thoại ra định quét mã, rồi lại đột ngột cất điện thoại đi: “Tài khoản hết tiền rồi.”
Ông ta đã xem TV, cũng có đọc tiểu thuyết, biết rằng nếu thanh toán trực tuyến sẽ lưu lại lịch sử mua sắm vàng mã của ông ta.
Triệu Vân thanh toán bằng tiền mặt xong rồi nhận lấy túi vàng mã từ tay chủ tiệm. Bà ta bất cẩn đánh rơi chiếc túi xuống mặt đất, những thỏi vàng vương vãi trên sàn, bên cạnh có chiếc quạt điện đang bật, cơn gió lướt qua thổi những thỏi vàng bay khắp nơi, một trong số chúng đã bay ra tận ngoài cửa. Triệu Vân ngồi xổm xuống nhặt chúng lên.
Tưởng Đại Lâm sốt ruột nói: “Làm ăn kiểu gì thế, có chút đồ cũng cầm không xong.”
Triệu Vân không dám lên tiếng, chỉ quỳ dưới đất nhặt tiền vàng. Khi cúi xuống để lộ ra một khoảng nhỏ ở thắt lưng, bên trên mặt da toàn bộ đều là vết bầm tím.
Chủ tiệm nhìn thấy, biết đó đều là do bị Tưởng Đại Lâm đánh. Việc của nhà người ta, người bị đánh cũng không lên tiếng, nên ông ta cũng chẳng tiện can dự, tham gia vào còn bị nói nhà rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.
Chủ tiệm vừa giúp nhặt tiền vàng vừa hòa giải: “Không sao, nhặt lại là được rồi.”
Đến cửa nhà, Triệu Vân lấy chìa khóa ra, nhét mấy lần mới nhét được chìa khóa vào ổ khóa, bàn tay run rẩy một hồi cũng không mở được cửa. Sau khi mở cửa ra, hai người vào trong, Triệu Vân núp sau lưng Tưởng Đại Lâm, gương mặt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ngủ nhỏ.
Một cơn gió từ cửa sổ phòng bếp thổi vào khiến Triệu Vân kinh hãi: “Ma, ma, có ma!”
Tưởng Đại Lâm nhìn quanh phòng khách, lấy từ trong tủ ra một chiếc lược gỗ Đào: “Gỗ Đào xua đuổi tà ma, con nhóc đó sẽ không dám tới.”
Nói xong liền ôm chiếc lược gỗ đi đến cửa phòng ngủ nhỏ.
…
Tô Dao bước vào tòa nhà Cục Công an thành phố, như thường lệ, công việc trong văn phòng được tiến hành đâu vào đấy, ngoại trừ đội phó Trần đang ngồi đối diện với cô.
Bàn làm việc của đội phó Trần đã được làm mới hoàn toàn và trông có vẻ không ăn khớp với văn phòng màu xám xịt này. Bàn làm việc của anh đã được dán giấy dán màu hồng xám, máy tính do văn phòng Thành phố phân phối thống nhất không được thay, nhưng anh đã thay bàn phím thành loại nho nhã cao cấp màu ngà voi, các loại tệp tài liệu cùng văn phòng phẩm đều được thay mới một loạt.
Bên cạnh đặt một bình hoa, bên trong còn cắm một bó hồng màu hồng phấn, cùng một vài loại kem bôi tay và son môi của những nhãn hiệu không quen biết, thêm cả ba hộp dung dịch rửa tay, giấy khử trùng các loại.
Một làn sương nhẹ nhàng và mỏng manh bay ra từ chiếc máy tạo độ ẩm màu trắng, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào chốn thần tiên.
Tô Dao khoanh tay đứng một bên: “Đội phó Trần, chàng tiên nhỏ Trần, anh đến đây để du xuân hay đến để làm việc thế?”
Không có vụ án mới nào nên Trần Ngân Hà đang xem dữ liệu vụ án hình sự ở thành phố Vân Giang trong hai thập kỷ qua, khi nghe thấy câu này cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Làm việc.”
Nể tình anh giúp cô theo đuổi tình yêu, Tô Dao quyết định không bắt anh chịu trách nhiệm về thái độ bất lịch sự với cấp trên của anh, nhưng chỉ lần này thôi.
Tô Dao từ bên ngoài trở về, vừa nóng vừa khát, nên đi tới góc tường mở tủ lạnh ra. Tủ lạnh vốn luôn chỉ có nước suối và dưa hấu, lúc này lại chứa đủ các loại đồ điểm tâm tinh tế, trái cây nhập khẩu, socola, kem, nước ép, coca… rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có đủ.
Tô Dao cầm chai nước ép đào lạnh lên uống vài ngụm, nước đào mát lạnh ngòn ngọt cuốn vào cổ họng nóng hổi. Thời khắc đó, Tô Dao mới nhận thấy niềm hạnh phúc và vui sướng khi được làm đồng nghiệp với một đại gia và cô đã quyết định nhắm một mắt mở một mắt với màn thể hiện giai cấp tư sản của anh.
Tô Dao trở lại chỗ ngồi: “Giang Bất Phàm, đưa tờ giấy cầu cứu kia cho tôi.”
Giang Bất Phàm cầm túi chứng cứ, nói: “Thế nào rồi chị Tô, vừa rồi chị có gặp Tưởng Chân Chân ở đồn cảnh sát không?”
Tô Dao lắc đầu: “Không.”
Cô mở Wechat tìm tên của Dương Sơ Mẫn rồi nhấp vào trang cá nhân của cô ấy. Một trong số những bài đăng mới nhất của Dương Sơ Mẫn là ảnh chụp một lớp học Thể dục trong sân vận động, hầu hết các học sinh của lớp 11A3 đều lọt vào ống kính.
“Nhìn giày của bọn họ này.”
Giang Bất Phàm quan sát kỹ hơn: “Không có ai đi đôi giày thể thao màu trắng đó.”
Tô Dao: “Đôi giày này được mua cho các hoạt động tập thể, bán tại xưởng sản xuất nhỏ, giá thành rẻ, đi không thoải mái, hiện tại điều kiện của học sinh rất tốt, nên loại rẻ tiền đó hầu như đều bị vứt đi sau một lần sử dụng.”
Giang Bất Phàm ngẫm nghĩ một hồi: “Nói không chừng chiếc giày vớt được ở sông Vân Giang là do học sinh nào đó vứt đi.”
“Có lẽ không phải là Tưởng Chân Chân, tối qua em ấy còn phát sóng trực tiếp, xem ra tình trạng của em ấy rất tốt, tâm trạng không tồi, không giống với người xảy ra chuyện.”
Tô Dao lấy điện thoại ra bấm gọi vào số của Tưởng Chân Chân, nhưng đầu dây bên kia vẫn tắt máy.
Cô sử dụng điện thoại cố định trên bàn làm việc thử gọi vào số của Tưởng Đại Lâm, nói mình là người ở đồn cảnh sát, cần phải hỏi chuyện Tưởng Chân Chân về việc trẻ vị thành niên phát sóng trực tiếp.
Tô Dao ấn loa ngoài, giọng nói của Tưởng Đại Lâm vang lên: “Chân Chân.”
Có vẻ như ông ta đang gọi người.
Người trả lời là Triệu Vân: “Chân Chân cảm thấy ở nhà buồn chán nên ra ngoài rồi.”
Tưởng Đại Lâm nói vào ống nghe: “Chân Chân ra ngoài rồi.”
Không nghe được giọng của Tưởng Chân Chân, Tô Dao quyết không bỏ cuộc: “Mấy giờ về?”
Tưởng Đại Lâm: “Không biết, khi nào con bé về tôi sẽ gọi lại cho cô.” Nói xong liền cúp máy.
Tô Dao và Giang Bất Phàm nhìn nhau một cái: “Tám mươi phần trăm là Tưởng Đại Lâm đang diễn kịch, Tưởng Chân Chân xảy ra chuyện rồi.”
Giang Bất Phàm gãi gãi đầu, càng thêm nghi hoặc: “Nhưng tối qua Tưởng Chân Chân đã xuất hiện thật rồi mà.”
Tô Dao nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Ngộ nhỡ là ghi lại rồi phát thì sao?”
Nhiều người xem phát sóng trực tiếp nghĩ rằng đó là một chương trình trực tiếp, nhưng điều đó chưa hẳn đã đúng.
Giang Bất Phàm cau mày: “Nhưng Tưởng Chân Chân đã nói một câu thế này trong khi phát sóng trực tiếp tối qua, em ấy nói: Sắp tới chương trình “Đọc diễn cảm” rồi, lát nữa tôi muốn xem.”
“Đọc diễn cảm” là chương trình đọc sách do một kênh truyền hình vệ tinh nào đó phát sóng, được phát vào tối thứ ba hàng tuần. Tất nhiên là Tô Dao hiểu ý của Giang Bất Phàm, câu nói đó của Tưởng Chân Chân rất dễ khiến người khác nghĩ rằng cô ấy đang phát sóng trực tiếp. Nếu được ghi hình trước có nghĩa là ai đó đã cố tình yêu cầu cô gái nói câu này để dẫn dắt mọi người hiểu rằng cô ấy đang phát sóng trực tiếp.
Nhưng Tưởng Chân Chân trong chương trình phát sóng trực tiếp ấy quá tự nhiên, cơ mặt thả lỏng thoải mái, nụ cười trong trẻo, sạch sẽ, không có ai đang ép buộc cô ấy.
Tô Dao: “Tiểu Giang, mang đoạn video đó đến cho nhân viên điều tra kỹ thuật xem thử.”