Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Miêu Kim Nguyên đẩy cửa bước vào, trên vai vác theo một chiếc máy quay phim, liếc nhìn xung quanh phòng: “Đọc kịch bản thế nào rồi?”
Kì Bác Nhiên đã từng hợp tác với đạo diễn, cũng coi là thân quen, nên lên tiếng trước: “Cũng tàm tạm rồi.”
Anh ta có chút khó hiểu: “Đạo diễn Miêu, sao lại chỉ có một mình ông?”
Lần quay phim trước là cả một đoàn người, bao gồm đạo cụ, ánh sáng, hiện trường, hóa trang, nhân viên hiệu ứng, vân vân, thiếu một bộ phận cũng không được. Đặc biệt là thể loại phim kinh dị này, cần phải hoá trang rất nhiều, nên chuyên gia hóa trang hiệu ứng là vô cùng cần thiết. Chẳng hạn, nếu cốt truyện yêu cầu nhân vật bị thương, thì vết thương này cần được chuyên gia hoá trang tạo hiệu ứng đặc biệt, tóm lại là không thể cứa dao vào người nhân vật thật được.
Miêu Kim Nguyên vừa điều chỉnh máy quay vừa đáp: “Lần quay này và lần quay trước khác nhau, không cần thiết có nhiều người như vậy, mấy người cũng không cần quá căng thẳng, cứ phát huy tự nhiên là được, cái tôi muốn là hiệu ứng tự nhiên và chân thật nhất.”
Không một ai chú ý thấy ánh sáng từ chiếc máy quay phản chiếu lên khuôn mặt trách bệnh của ông ta, nhưng luồng sáng đó thực chất là phát ra từ đôi mắt của ông ta.
Nghe Miêu Kim Nguyên nói, Kì Bác Nhiên nghĩ đến những bình luận về bộ phim “Số 44 đường Khang Dân” sau buổi chiếu, cho rằng quá trình sản xuất của bộ phim quá cẩu thả, đạo cụ giả, Miêu Kim Nguyên muốn dựa theo kịch bản chết chóc quay lại một lần nữa, khả năng cao là vì muốn bổ sung những khuyết điểm và hối tiếc trước đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play