Cạnh gốc cây có một cái giếng khô, miệng giếng được bao phủ bởi một vòng tròn những tấm ván cũ, miếng gỗ mục nát, mốc meo, bên trên có vài nhánh mộc nhĩ mọc lên, nó hoàn toàn hợp nhất với bệnh viện tâm thần bỏ hoang này.
Tô Dao nhớ có một cảnh trong bộ phim đã quay đến cái giếng này, nhưng hình như không phải là tấm gỗ hiện tại, tấm gỗ trong bộ phim là gỗ ép, không mục nát, không mốc meo, cũng không có mộc nhĩ. Cảnh tượng đó đã bị các nhà phê bình phim xoay quanh, họ phàn nàn rằng bộ phim quá cẩu thả, không chân thật chút nào. Ngược lại tấm gỗ trước mặt lại vô cùng chân thật.
Xem ra Sơ Tuyết rất nhát gan, muốn đến kéo lấy Tô Dao nhưng bất lực vì Trần Ngân Hà đang đứng ở giữa, nên cô ta chẳng có cách nào lại gần Tô Dao.
“Xin chào.” Sơ Tuyết nhỏ giọng lên tiếng, nói với Trần Ngân Hà: “Có thể đổi chỗ với tôi không, tôi muốn đi cạnh cô ấy vì có hơi sợ.”
Một cô gái yêu kiều, âm thanh lại nhẹ nhàng mềm mại, cộng thêm thân hình thanh tú, thật dễ khiến người ta sản sinh ra ý định muốn bảo vệ. Đến cả Tô Dao là phụ nữ cũng nhịn không được mà nảy lòng thương xót và ngay lập tức bày tỏ ý muốn muốn đổi vị trí với Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà áp sát vào người Tô Dao, dùng gương mặt chẳng chút sợ hãi, nói: “Tôi cũng sợ.”
Sơ Tuyết nở nụ cười biết ý: “Vậy thì cứ đi thế này đi, tôi cũng không muốn làm cái bóng đèn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT