Đột nhiên Tô Dao nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nói với Trần Ngân Hà: “Tôi chỉ mới nói vài câu với Kì Bác Nhiên mà anh đã tức giận, ghen tuông giở trò lưu manh. Còn anh thì sao, bị người ta chặn đường bắt đi làm “trại chủ phu nhân”, còn đặt tên cặp đôi với người ta, vậy mà tôi có nói gì không?”
“Sao sáng, Trăng tỏ”, lãng mạn quá nhỉ.
Trần Ngân Hà thu lại vẻ trịch thượng trên gương mặt, thần sắc trở nên nghiêm túc, trầm mặc: “Đợi khi nào từ đây về nhà tôi sẽ giải thích rõ với cô.”
Tô Dao ngước nhìn Trần Ngân Hà, trước đây cô đã thử thăm dò anh vài lần, nhưng anh đều thể hiện ra là không muốn nói, dường như đó là một kỷ niệm đau khổ đối với anh, nên sau đó cô không còn hỏi nhiều nữa. Tuy rằng Cục trưởng Khương nói thì rất nhẹ nhàng, nói anh bị cô Xà Cạp nữ đó nhìn trúng rồi bắt đi, mỗi ngày đều sống trong biệt thự sang trọng, lái xe tốt nhất, uống rượu vang đắt đỏ nhất.
Nghe thì đơn giản, nhưng ai cũng hiểu rằng bí mật bên trong chẳng dễ dàng như vậy, hầu hết những cảnh sát có bản lĩnh vững vàng đều có thể sống sót sau màn tra tấn về thể xác nhưng thử thách lớn nhất luôn là sự tra tấn về tâm lý. Một người phụ nữ có thể tẩm nọc độc rắn và bọ cạp lên con dao nạm đá quý màu hồng thì trái tim phải độc ác và biến thái nhường nào.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, trái tim dịu xuống, ngữ khí cũng mềm mại hơn vài phần: “Đi tìm Phạm Hà trước đã, khi nào về nhà tôi đợi anh nói cho tôi nghe.”
Cô thường xuyên cảm thấy rằng anh rất cách xa mình, là người đứng trong đám sương mù, anh tình nguyện chủ động từ màn sương ấy tiến về phía cô là việc tốt, trong lòng cô rất vui mừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT