Trong phòng lại được ánh nến chiếu sáng, Nghê Tố đã thay quần áo xong. Nàng ở trước bàn mài mực, bóng dáng phản chiếu trên màn cửa sổ. Con gái nhỏ của Tưởng nương tử ở trong sân rửa rau, cô bé được ăn kẹo mè nên có chút hi vọng vị tỷ tỷ kia có thể cho mình một miếng nữa, nhưng nếu mở miệng xin thì không được tốt cho lắm. Vì thế cô bé chỉ có thể thường xuyên quay đầu nhìn về phía căn phòng bên cạnh một cái.

Nhưng cô bé nghiêng đầu, nhìn thấy bên cạnh bóng của tỷ tỷ trên màn cửa số có một luồng sáng xù xù lơ lửng.

Cô bé "a" lên một tiếng, cũng không rửa rau nữa, chạy đến trước cửa sổ phòng bên, tò mò vươn tay về phía ánh sáng lấp lóe trên màn cửa sổ.

Bỗng một tiếng "két" vang lên, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy vị tỷ tỷ kẹo mè mình đang nhớ nhung trong lòng.

"A Vân, muội giúp tỷ đưa cái này cho Tôn thúc ở nhà đối diện được không?" 

Nghê Tố ngồi xổm xuống, làn váy xếp chồng lên mặt đất, nàng sờ sờ đầu con bé rồi đưa cho cô bé một đơn thuốc.

A Vân gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé cầm tờ giấy mỏng manh, quay đầu chạy ra ngoài sân.

Nghê Tố thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên màn cửa sổ, nàng quay đầu lại: “Ta còn tưởng rằng ma quỷ sẽ không có bóng.”

Hơn nữa bóng của hắn cũng rất kỳ quái.

“Trừ ngươi ra, chỉ có những đứa trẻ dưới bảy, tám tuổi mới có thể nhìn thấy.”

Đôi mắt của trẻ con khác với người lớn, có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là lát nữa con bé về, ta tắt đèn đi được không?" Nghê Tố đứng lên đóng cửa lại rồi đi qua.

Từ Hạc Tuyết không ngước mắt lên, nhẹ nhàng gật đầu coi như trả lời.

Trên người hắn vẫn mặc chiếc áo khoác lông thú không hợp với mùa hè, khuôn mặt xanh xao và gầy gò, đôi mắt trong veo, hàng lông mi dày, quầng thâm nhợt nhạt ở dưới mí mắt, mang lại cảm giác tĩnh lặng và chết chóc.

“Nghê tiểu nương tử, ra ngoài dùng cơm nào!”

Giọng Tưởng nương tử truyền đến.

Nghê Tố đáp một tiếng, lập tức thổi tắt nến, nàng nhận ra bóng dáng hắn dưới ánh sáng lờ mờ chiếu tới từ mái hiên, nói: “Từ Tử Lăng, ta sẽ nhanh chóng ăn xong.”

Mặc dù tờ giấy ở chùa Đại Chung bị thấm nước và nhòe đi, nhưng cũng mơ hồ có thể nhận ra họ của hắn chắc là có một chữ "Từ".

Trong bóng tối, Từ Hạc Tuyết không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Nghê Tố đấy cửa đi ra ngoài. Tưởng nương tử đã dọn thức ăn lên bàn, đúng lúc con gái A Vân từ phía đối diện trở về, thấy trong tay cô bé cầm một chén dưa muối, Tưởng nương tử hỏi: “Con đi đâu, làm cái gì vậy? Sao còn bưng một chén dưa muối về?”

"Là ta nhờ A Vân giúp ta đưa một đơn thuốc. Vị Nguyệt nương kia vất vả lắm mới được sinh ra đứa con, hẳn cũng cần dùng thuốc đế bồi bổ." Nghê Tố đi tới nói.

"Tốt xấu gì cũng có đưa chén dưa muối qua, đại lang kia của Tôn gia coi bộ còn có chút lương tâm, không giống như mẹ hắn ta." Tưởng nương tử nhận dưa muối từ trong tay A Vân, bà ấy làm mì nấm tươi, vừa khéo có thể ăn cùng dưa muối.

Tưởng nương tử mời Nghê Tố ngòi xuống ăn mì, sau đó lại trở về phòng giúp mẹ chồng ăn non nửa bát, lúc này mới đi ra ăn cùng A Vân, Nghê Tố.

"Nghê tiểu nương tử đừng chê, chỗ chúng ta cũng chỉ có thể mua được mấy món đồ này thôi." Tưởng nương tử cười nói với nàng.

"Tay nghề của Tưởng tỷ tỷ rất tốt." Nghê Tố vừa ăn vừa nói.

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Tưởng nương tử do dự một lát, vẫn nhịn không được hỏi: 

“Theo ta thấy, tiểu nương tử nhìn không giống như người bình thường, hơn nữa tuổi lại còn trẻ như vậy, tại sao lại...”

Nửa câu sau bà ấy cân nhắc một chút nhưng vẫn chưa nói ra khỏi miệng, thấy Nghê Tố ngẩng đầu nhìn, bà ấy lại lảng sang chuyện khác.

“Tiểu nương tử chớ trách, chỉ là muội làm những thứ này thật sự khiến ta rất cảm kích.”

Nếu không phải vì cuộc sống khố sở khiến cho người ta không có cách nào nữa thì cũng không có mấy nữ nhân dám đi làm dược nữ, danh bất chính ngôn bất thuận, bị người ta phỉ nhổ.

Tưởng nương tử không phải chưa từng gặp dược nữ, đó đều là những bà lão lớn tuổi, đã gần đất xa trời rồi.

Nghê Tố cười cười: “Cũng may Tưởng tỷ tỷ không những không đuổi ta đi mà còn chiêu đãi cơm.”

"Muội đã cứu mạng Nguyệt nương và con gái nàng ấy, sao ta có thể coi thường muội được?" Tưởng nương tử thở dài.

"Khi ta sinh A Vân, cha chồng ta vẫn còn, ông ấy cũng giống như mẹ chồng Nguyệt nương, chỉ cây dâu mắng cây hòe nói ta không xứng, nhưng cũng may mẹ chồng ta không như vậy. Người ta ngày trước vừa sinh con ngày hôm sau đã phải xuống ruộng, mẹ chồng ta lại chăm sóc ta một tháng. Sau đó bà ấy nói với ta, lúc bà ấy sinh lang quân ta thiếu chút nữa đã mất mạng, đúng là chỉ có nữ nhân mới hiểu được nỗi khổ của nữ nhân."

"Nhưng ta thấy, nữ nhân cũng chưa chắc đã hiểu nỗi khó của nữ nhân." Tưởng nương tử ăn một miếng dưa muối, dùng đũa chỉ chỉ phía diện.

“Muội xem mẹ của Tôn gia kia đi, trên đời này vẫn còn nhiều người như bà ta.”

“Nghê tiểu nương tử, muội làm những chuyện này, chỉ sợ không dễ lập gia đình đâu.”

Lời này cũng không phải mạo phạm, mà là một sự thật đã sớm bày ra trước mắt Nghê Tố. Nam nhân làm nghề y là đại phu, được người đời kính trọng. Nữ tử làm nghề y đa số lai lịch bất chính, y thuật cao thấp không đồng đều, không khác dược nữ là mấy, bị người khác khinh thường.

Trên thế gian này nhiều người như Tôn lão bà, lại ít có người như Tưởng nương tử.

"Từ nhỏ ta đã hạ quyết tâm rồi, sao có thể để chuyện lập gia phá hoại dễ dàng như thế chứ?" Nghê Tố đặt bát lên bàn, đối diện với ánh mắt phức tạp của Tưởng nương tử, nàng tỏ ra thản nhiên thoải mái.

“Ta không tin cứu người là sai, nếu lang quân tương lai của ta cảm thấy điều ấy là sai, như vậy cũng không phải ta sai, mà là hắn.”

Tưởng nương tử chưa từng thấy tiểu cô nương nào kỳ lạ như Nghê Tố. Lập gia đình là chuyện trọng đại nhất trong cuộc đời của một nữ nhân, nhưng hiển nhiên đó không phải là chuyện trọng đại nhất trong lòng tiểu nương tử áo trắng tóc đen trước mặt bà ấy.

Ở nhà nông không thể nào tắm gội mỗi ngày được. Khi rời khỏi nhà, Nghê Tố không thể không bỏ những thói quen lúc ở nhà, đêm nay nàng ngủ không yên, luôn có ánh sáng xuyên qua bình phong bao phủ lấy mí mắt của nàng.

Nghê Tố ngủ thiếp đi, sau nàng lại thức dậy trước bình minh. Nàng đứng dậy đi vòng qua bình phong, chỉ thấy một ngọn đèn trên bàn, người nọ lại không ở đây.

Đèn lồng bên ngoài đã tắt, Nghê Tố cầm đèn đi ra, đêm hè không có gió, nhưng cây hòe trong sân lại khẽ xào xạc, một tay nàng che nến, đi đến dưới bóng cây.

Nghê Tố ngửa đầu, trong bóng râm dày đặc rủ xuống một góc áo. Hắn tựa nhẹ vào thân cây, có lẽ cảm nhận được ánh sáng, hắn mở mắt ra, đáy mắt hắn lộ ra một tia hoang mang hiếm thấy.

"Sao ngươi lại ở trên cây?" Nghê Tố nhìn hắn.

Nàng nâng đèn trong tay lên, ánh đèn chiếu rọi trên mặt nàng.

Từ Hạc Tuyết rũ mắt nhìn Nghê Tố, cũng không nói gì.

Chỉ là giờ khắc này, Nghê Tố bỗng cảm thấy có vẻ như hắn trở nên dịu dàng hơn một chút, có lẽ là bởi vì trong tay hắn đang nghịch một con ve sầu.

Nghê Tố đột nhiên muốn nói chuyện với hắn: “Ngươi có biết vỏ ngoài của con ve này cũng có thể dùng làm thuốc không?”

“Không biết.”

Ngón tay Từ Hạc Tuyết đè con ve xuống nên nó không thể phát ra một tiếng động nào.

"Thuốc tên là vảy ve sầu, có thể hạ sốt giải cảm, thông phổi nhuận phế, giảm co giật." Nghê Tố hạ bút thành văn, ánh nến lập lòe bên mặt nàng.

“Tháng bảy tháng tám năm ngoái, ta còn lên núi với các dược nông để nhặt nó, vỏ ve sầu mới lột xuống dưới ánh mặt trời trong suốt và long lanh, giống như hổ phách vậy, cực kỳ đẹp mắt.”

Từ Hạc Tuyết trên cây nhìn nàng một lát mới nói: “Nương của ngươi khi còn sống không làm việc ác, bây giờ hồn đã trở về âm phủ, chắc chắn sẽ đến một nơi rất tốt đẹp.”

Hắn có thể dễ dàng nhìn thấu vì sao nửa đêm nàng lại bừng tỉnh, trong lòng khổ sở cái gì, tại sao lại đứng ở dưới bóng cây này nói mấy lời vô nghĩa với hắn.

Nghê Tố trầm mặc một lát, rũ mắt xuống, hỏi hắn: “Con người sau khi chết không phải sẽ lập tức luân hồi sao?”

“Âm phủ có sương mù dày đặc quanh năm không tan, có thể khiến tâm hồn sảng khoái, cũng có thể dễ dàng thay đổi nhan sắc, nhưng những thứ này đều cần có thời gian.”

Nửa năm ở âm phủ bằng một tháng ở nhân gian.

Thời gian luôn là một vũ khí sắc bén để lãng quên, sương mù dày đặc ở âm phủ có thể gột rửa ký ức của linh hồn, cũng sẽ từ từ thay đổi dung mạo của linh hồn, một khi hết thời hạn và lại tiến vào vòng luân hồi thì đã hoàn toàn là một người khác.

Từ nhỏ đến lớn Nghê Tố đã từng nghe rất nhiều tin đồn về quỷ thần, cũng đọc không ít loại sách kì dị, nhưng những thứ kia đều khác xa so với tối nay, chính miệng linh hồn đến từ âm phủ đã kể cho nàng nghe những lời trực quan và chân thật nhất.

Nghê Tố lại nhìn ánh đèn lấp lóe trên mặt đất: “Nhưng hình như ngươi không quên.”

Nếu không, hắn sẽ không giao hẹn với nàng, đi Vân Kinh tìm bạn cũ gì đấy.

“Mặc dù ta ở âm phủ, nhưng ta không thuộc về âm phủ.”

Từ Hạc Tuyết trả lời ngắn gọn.

Cho nên sương mù dày đặc ở âm phủ không được xóa được trí nhớ của hắn, cũng không thể thay đổi dung mạo của hắn.

Nghê Tố nghe không hiểu lắm, nhưng nàng biết chừng mực, cũng không muốn hỏi thêm nữa, nàng nhìn chằm chằm ngọn nến lay động một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Không bằng bây giờ chúng ta lên đường đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play