Nghê Tố chưa từng thảm hại giống như hôm nay bao giờ, nương náu nơi miều hoang, cuộn mình trong đống cỏ khô và gối đầu lên cỏ khô mà yên lăng trải qua một đêm dài đau khổ.
Ngọn nến màu trắng lẻ loi trơ trọi trên nền đất, Nghê Tố nhìn chằm chằm và không khỏi nhớ lại bên trong truyện về quỷ quái, gần như không có con quỷ nào không ăn nhang nến, không hút sinh khí của con người cả.
Nhưng hắn lại không như vậy.
Nàng vừa xoay người thì cỏ khô phía dưới lại vang lên tiếng sột soạt, Nghê Tố trông thấy người ngoài cửa không biết đã ngồi lên bậc thềm từ lúc nào, bóng lưng cô độc lại yên tĩnh như trúc, lúc đậm lúc nhạt, giống như lúc nào cũng có thể hoà vào trong sương mù trên núi.
Thấm thoát, dường như Nghê Tố chập chờn ngủ được một hồi, lại giống như chỉ là mơ mơ màng màng nhắm mắt lại một lúc. Bầu trời mới ửng lên màu trắng bạc và nắng sớm đã dẫn mở mắt, nàng lập tức cảnh giác mà mở trừng mắt.
Sương mù trong buổi sớm mai vẫn còn bao phủ, mang không khi ẩm ướt. Nghê Tố vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn quanh bốn phía một chút, nhưng lại không nhìn thấy nam tử cô đơn ngồi trên bậc thang hôm qua. bỗng có luồng gió mát lướt qua hai gò má của nàng, rồi Nghê Tố nghe thấy tiếng thở của con ngựa, nàng lập tức xuống dưới tháo con ngựa ra.
Trong xe ngựa có hành trang mà Tiền ma ma sắp xếp giúp Nghê Tố, trong đó có quần áo và đồ trang sức của nàng, còn có sách nàng thường xem, mực nàng thường dùng, nhưng lúc này đều không tiện để mang theo.
Nghê Tôn không thể nào buông tha nàng một cách dễ dàng, vậy nên Nghê Tố cũng không định tìm người đánh xe nữa, chẳng bằng lên đường gọn gàng, tạm thời giấu những đồ đạc này đi.
Nàng chỉ mang theo sách thuốc quan trọng, tiền giấy mà Sầm thị đã đưa cho nàng và một bộ kim châm.
Huyện Tước cũng có chỗ đua ngựa, Nghê Tố từng đi theo Nghê Thanh Lam qua đó. Nhưng mà lúc đó nàng chỉ ở bên cạnh nhìn Nghê Thanh Lam và những người bạn cùng đi học với hắn cưỡi ngựa, chứ bản thân nàng chưa từng thật sự cưỡi ngựa.
Nàng nhớ rằng huynh trưởng đạp lên bàn đạp rồi trở mình leo lên ngựa một cách lưu loát. Nhưng lúc này mình học theo như thế thì con ngựa lại chẳng phối hợp, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện, móng ngựa cũng nôn nóng giẫm tới giẫm lui.
Nghê Tố không giẫm lên bàn đạp được, làm đi làm lại đến mức bên tóc mai đổ đầy mồ hôi. Trong rừng vang lên tiếng rì rào, nàng chỉ cảm thấy chợt có làn gió mát trợ giúp, dễ như trở bàn tay mà đặt nàng lên lưng ngựa.
Sắc vàng của ánh mặt trời bao phủ nam tử trẻ tuổi nhưng tái nhợt ở bên cạnh. Phát giác tầm mắt của nàng nên hắn ngước mắt lên, đôi mắt trong veo hơn hôm qua rất nhiều, xương ngón tay thon dài ghìm dây cương lại, tay của hắn nhẹ nhàng vuốt bờm con ngựa.
“Ngựa là động vật có trí thông minh, ngươi muốn khống chế nó thì phải thân thiết với nó.”
Nghê Tố không nói gì, chỉ nhìn hắn nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa rồi cầm dây cương về phía trước, dường như con ngựa này thật sự bớt nóng nảy một chút, ngoan ngoãn theo sát hẳn đi về phía trước.
Chẳng biết vì sao mà khi Nghê Tố nhìn hắn vuốt ve bờm ngựa lại cảm nhận được hắn có chút khác biệt, giống như đây là động tác mà hắn đã từng lặp lại vô số lần vậy.
Hắn dắt ngựa đến nơi có cây cỏ tươi tốt, Nghê Tố thấy con ngựa vội vã cúi đầu găm cỏ dại thì bừng tỉnh, từ đêm qua đến sáng nay, nàng chưa cho nó ăn.
Nghê Tố nắm chặt dây cương hắn đưa tới: “Đa tạ.”
Sáng sớm, trong thôn trang gần đó thường có lác đác vài gia đình nông dân lên núi đồn củi. Nghê Tố chậm rãi cưỡi ngựa đi trên đường núi, gặp phải một ông lão, nàng hỏi vài câu đơn giản thì biết được quả nhiên mình đã đi nhầm đường.
Trên đường đi đến trấn Kiều, nàng dần dần học được cách cưỡi ngựa, mặc dù không dám chạy quá nhanh nhưng cũng không đến mức quá chậm. Nàng cũng không dừng lại ở trấn Kiều quá lâu, chỉ mua một chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.
Tang lễ của nương luôn đè năng trong lòng Nghê Tố, tin huynh trưởng có thể đang phải chịu đựng chứng bệnh ly hồn lại khiến cho nàng gần như dù muốn tạm nghỉ ngơi cũng không được. Nghê Tổ hận không thể ngày đêm không ngừng nghỉ mà mau chóng đi đến Vân Kinh.
Nhưng dù sao thì ban đêm không dễ đi đường, khi Nghê Tố đang ngồi bên cạnh dòng suối ăn cái bánh vừa khô vừa cứng, được một nông phụ đốn củi trở về từ trên núi mang về nhà.
“Tiểu nương tử tới đúng lúc rồi, con dâu ở nhà đối diện chúng ta đang sinh đầy, nói không chừng buổi tối sẽ mở tiệc.”
Trong nhà nông phụ đó không có lá trà nào cả, dùng gáo hồ lô múc một bát nước cho nàng.
Nghê Tố nói đa tạ rồi đưa kẹo mè trên người mình cho con gái nhỏ nhà nông phụ. Cô bé đó đang trong thời kỳ thay răng, nhận được kẹo mè thì nở nụ cười rực rỡ với Nghê Tố, lộ ra cái lợi thiếu mắt hai chiếc răng.
“Trường Sinh? Trường Sinh à..."
Một bà lão run run rẩy rẩy từ trong của đi ra, đôi mắt đục ngầu không biết đang nhìn chỗ nào mà cứ liên tục gọi một cái tên.
Nông phụ nhanh chóng buông công việc trên tay xuống, vừa dịu dàng dỗ dành vừa đưa bà lão kia vào trong phòng, một lúc lâu sau bà ấy mới ra ngoài lại.
“Năm ngoái, lang quân của ta đi sửa đê rồi bị nước cuốn trôi đi, mẹ chồng bị kích thích nên thường không nhớ được chuyện con trai đã mất rồi." Nông phụ cười và chủ động nhắc đến chuyện trong nhà.
Trông thấy dáng vẻ không biết nên nói gì của Nghê Tố, nông phụ vừa thêu thùa vừa nói: “Cũng may năm ngoái Mạnh tướng công còn làm quan ở chỗ này của chúng ta, tiền trợ cấp mà triều đình phát mới không bị những tên trời đánh kia chiếm làm của riêng. Ta cũng sẽ không cần tái giá để đổi lấy chút tiền sính lễ cho mẹ chồng sống qua ngày nữa."
Nghê Tố đã từng nghe về vị Mạnh tướng công ấy.
Mạnh Vân Hiến xuất thân từ quân đội, sau này lại làm quan văn và chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong hàng ngũ văn sĩ trị quốc của Đại Tề, năm xưa thăng quan đền phó tướng và phụ trách chính quyền mới, nhưng mười bốn năm trước chính quyền mới bị phế, Mạnh Vân Hiến cũng bị cắt bỏ chức tướng, giáng chức đến huyện Văn nhỏ bé.
“Tưởng tỷ tỷ, năm nay Mạnh tướng công không còn ở huyện Văn nữa sao?" Nghê Tố bưng lấy bát và hỏi.
“Vừa đi vài tháng trước, nghe nói quan gia thay đổi ý định nên triệu Mạnh tưởng công về Vân Kinh, lần này hình như là sắp chính thức làm lễ tần phong chức tướng."
Đôi khi Tưởng nương tử cũng sẽ đi đến những tửu quản và quầy trà để tìm công việc rửa chén, bà ấy cũng nghe được những việc này từ những nơi lắm người nhiều miệng.
Trời nắng chang chang, dưới bóng râm xanh ngắt lại có gió mát nhè nhẹ thổi, ánh nắng vụn vặt xuyên qua khe hở của cành lá rồi chiều lên vai của Từ Hạc Tuyết.
Ba chữ "Mạnh tướng công" lọt vào tai khiến hắn mở mắt ra.
Tiếng ve quá gần, không ngừng ồn ào.
“Trương Kính, hôm nay người cứ để hắn quỳ chết ở chỗ này thì e rằng cũng khó thay đổi suy nghĩ! Chim non mọc cánh, muốn ngược dòng lũ, cho dù là bậc cha thầy thì làm sao có thể ngăn trở?"
Mùa hè lúc hoàng hôn, trên hồ Vĩnh An ở Vân Kinh, trong đình Tạ Xuân, thiếu niên mười bốn tuổi quỳ dưới thêm, nghe tiếng nên ngẩng đầu lên, tiếng sóng vỗ nhấp nhô, hai người trừng mắt với nhau, bóng lưng sâu xa.
Âm thanh hỗn tạp dưới cây gọi suy nghĩ của Từ Hạc Tuyết quay về, hắn khẽ nâng đôi mắt lên, trông thấy cô nương trẻ tuổi vừa này còn ngồi cạnh bàn đã vội vàng đặt bát xuống, rồi theo Tưởng nương tử chạy đến gia đình phía đối diện.
Nghê Tố không chờ đến tiệc được rồi, bởi vì con dâu của gia đình đó khó sinh. Nghe thấy vài tiếng nghị luận của làng xóm trong thôn tụ tập ở đối diện cửa, Nghê Tố bèn đi theo Tưởng nương tử qua đó xem.
Nghe thấy bà đỡ ở trong phòng hoảng sợ nói "không xong rồi", chồng của sản phụ lập tức hốt hoảng, muốn đi mời đại phu, lại bị nương của mình ngăn lại: “Con à, sao có thể để cho mấy đại phu đó đi vào nhìn vợ con được?”
“Nhưng Nguyệt nương..."
Người đàn ông bị mẹ giả ngăn cản, hắn gấp đến mức đầu chảy đầu mồ hôi.
“Thế Nguyệt nương làm sao bây giờ? Con trai con phải làm sao đây?”
“Ta đi vào xem thử.”
Nghê Tố không định đi xem tiết mục rối rắm xoắn xuýt của cả nhà bọn họ, kéo ống tay áo lên rồi nói một tiếng, sau đó rửa tay và đi vào trong phòng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có làm thế nào cũng không nhớ được cô nương vừa nãy là ở nhà ai.
“Tưởng nương tử, tiểu nương tử đó là ai vậy?”
Có người trông thấy nàng cùng đến với Tưởng nương tử, bèn đến trước mặt của Tưởng nương tử mà hỏi.
"Cái này..."
Tưởng nương tử dùng mu bàn tay lau thái dương một chút, cô nương nhặt được ở ven đường, sao bà ấy kịp hỏi chuyện trong nhà của nàng: “Nàng họ Nghê, đi ngang qua nhà ta.”
Có một phụ nhân đi theo vào rồi chạy ra: “Hình như nàng là dược nữ!"
Cái gì? Dược nữ?
Đám người lại người nhìn ta ta nhìn người, Tưởng nương tử cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sao dược nữ lại có thể trẻ như vậy, trông nàng cũng chỉ là tiểu nương tử mười làm mười sáu thôi.”
Cử chỉ trông cũng không giống hải tử nhà nông bình thường mà giống như là khuê các bỗng trở nên nghèo túng, nhưng khuê các nhà ai lại học cái nghề dược nữ này?
Trời dần sẩm tối, người ở bên ngoài đợi đã rất lâu, vừa nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, sợi dây căng thẳng trong đầu người chồng của sản phụ kia cũng được thả lỏng, quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Bà đỡ đẩy cửa ra ngoài, cẩn thận che chở một đứa bé trong khuỷu tay, bà ta nhìn bà lão đó trước một chút, cười và bước đến trước mặt người đàn ông: “Đại lang Tôn gia, là con gái.”
Vừa nói xong lời này, sắc mặt của nam tử kia vẫn còn tốt, cần thận nhận đứa trẻ trong tay bà đỡ nhìn xem, còn bà lão kia lại giận tím mặt, quải trượng đập xuống liên tục, liếc về phía cánh cửa.
“Sinh con gái thì làm được chuyện gì?”
Những người hàng xóm không tiện nói chuyện, bèn ở bên cạnh giả vờ không nghe thấy, giọng nói của bà lão không nhỏ, người vợ trẻ tuổi mới vừa gắng gượng vượt qua khỏi Quỷ Môn quan nghe thấy được, khỏe mắt dần đẫm lệ, đôi môi trắng bệch run rẩy.
“Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu nương tử."
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong phòng không có nước sạch, tay của Nghê Tố toàn là máu, quần áo cũng dính không ít vết máu, nàng nhìn phụ nhân ở trên giường một chút rồi đi ra ngoài cửa, nghe thấy bà lão đó vẫn còn đang lầm bầm ghét bỏ bé gái trong ngực của con trai minh, nàng bèn nói:
“Không phải phu nhân cũng là nữ tử sao?"
Bà lão đưa mắt liếc sang, tầm mắt dừng trên người nàng, ban đầu bị đôi tay đầy máu của nàng làm cho giật mình. Ngay sau đó lại bắt đầu dò xét nàng, mặt mũi trông sáng sủa, quần áo trên người cũng là chất liệu tốt, trên đầu vẫn ba búi tóc, tuy rằng không có đồ trang sức làm nền, nhưng trông nữ tử này lại vô cùng sạch sẽ.
“A da Nghê tiểu nương tử, mau quay về nhà ta rửa đi!"
Sao Tưởng nương tử không biết bà lão nhà này có tỉnh nết thế nào được, thấy sắc mặt bà lão càng lúc càng không đúng, bèn vội vàng dẫn Nghê Tố rời khỏi đám người.
“Tuổi còn trẻ mà làm dược nữ cái gì...”
Bà lão kia hừ lạnh ở phía sau, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Nghê Tố và nhỏ giọng lầm bầm.
“Nương à, tốt xấu gì người ta cũng đã cứu Nguyệt nương và cháu gái của người mà, đừng nói nữa!" Nam tử ôm con gái của mình, bắt đắc dĩ thở dài.
“Cô nương mau đi rửa tay rồi thay quần áo đi, không ăn được cơm của nhà họ thì thôi, ta nấu cơm cho muội ăn!"
Tưởng nương tử dẫn Nghê Tố quay về sân, lại đẩy nàng vào bên trong thiên phòng.
Nghê Tố giúp các nông phụ sinh con không chỉ một lần, đương nhiên nàng biết có quy củ ngầm hiểu chính là cho dù con dâu trong nhà sinh đẻ, cũng không giữ lại “lục bà" ăn uống ở yến tiệc.
Nghê Tố cũng không quan tâm, vào trong phòng rồi rửa sạch hai tay, vừa muốn cởi thắt lưng ra thì bỗng nhiên dừng lại, lập tức nhìn xung quanh bốn phía, giống như thăm dò.
“Ngươi... ở đây sao?”
Nữ nhi của Tưởng nương tử đang chơi với viên đá ở trong sân, chợt nghe thấy một cơn gió thổi, cô bé ngẩng đầu lên thì trông thấy cảnh lá trên cây đại thụ trong sân nhà mình đang lay động. Dưới gốc cây như có làn khói nhẹ bay ra, bay vào bên trong ánh sảng phát ra của đèn lồng rồi biến mất không thấy nữa.
Nghê Tố ở trong phòng không nghe thấy tiếng động gì nữa, nàng mới thoảng thả lỏng trong lòng, rồi kéo thắt lưng xuồng, lại nghe thấy một tiếng "loảng xoảng”, ghế gỗ ngã xuống đất.
Nàng giật nảy mình, cách tấm bình phong đơn sơ, nàng trông thấy một bóng dáng mở nhạt đứng bên cạnh bàn, cử chỉ của hắn hơi kỳ lạ, hình như đôi mắt cũng có gì đó không đúng.
Nghê Tố buộc thắt lưng lại lần nữa rồi giơ nến đi đến gần, quả nhiên thấy đôi mắt của hắn trống rỗng, vẻ mặt vô hồn, nàng đưa tay quơ trước mặt hắn, cái bóng cũng theo đó mà chập chờn, nhưng mi mắt của hắn lại không nhúc nhích và không có chút phản ứng nào.
“Đôi mắt của ngươi...”
Nghê Tố ngạc nhiên.
Rõ ràng là vào ban ngày hắn còn có thể nhìn thấy, nhưng nghĩ đến đêm gặp phải bọn cướp, khi đó hắn ở ngoài xe hình như cũng như vậy, Nghê Tố giật mình.
“Lẽ nào, là quáng gà?"
Nhưng ma quỷ cũng mắc phải chứng bệnh quáng gà sao?
Từ Học Tuyết không trả lời, nhưng Nghê Tố thấy trong lúc hắn giơ tay lên thì có gió thổi đến, ngọn nến trong tay nàng bị dập tắt, trong phòng trở nên tối tăm hơn rất nhiều, chỉ có ánh sáng từ đèn lồng ở mái hiên nhà bên ngoài chiếu qua song cửa sổ.
Từ Học Tuyết ẩn mình đứng sừng sững không động đậy ở trong bóng tối dày đặc, ngửi được mùi khói của nên bị dập tắt, bèn nói: “Châm lửa cho nó.”
Nghê Tố không hiểu vì sao, nhưng nàng vẫn lấy ra ống đánh lửa từ trong bọc quần áo của mình, châm ngọn nến lên lần nữa rồi đặt lên bàn. Sau đó nàng ngẩng đầu lên và đối diện với đôi mắt của hắn.
Mặt trời mùa xuân trong vắt, long lanh và thanh mát.
"Ngươi..." Nghê Tố ngạc nhiên nhìn hắn trong chốc lát, sau đó lại đi nhìn ngọn nến rồi lại nhìn hai tay của mình.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra.
Hoá ra chỉ có nền mà nàng tự tay đốt, mới có thể làm cho hắn nhìn thấy sự vật vào ban đêm được.
Nghê Tố chỉ cảm thấy kỳ lạ.
“Khi còn sống đôi mắt của ta từng bị thương, không phải nên ngươi đốt thì ban đêm ta không thể nhìn thấy được." Từ Hạc Tuyết nói một cách bình tĩnh.
Vốn dĩ hắn là linh hồn tàn tật, trừ phi trở lại âm phủ, nếu không vào ban đêm mà không có người chiêu hồn tự tay đốt nên thì hắn không thể nhìn thấy được.
Nghê Tố ngẩn ra, qua một lúc lâu sau, bỗng nhiên nàng dập tắt ánh nền.
Không hề báo trước tiếng nào, trước mắt Từ Hạc Tuyết lại trở về một màu đen như mực.
“Chút nữa ta lại đốt nến cho ngươi.”
Nghê Tố nói xong rồi đi về lại phía sau tấm bình phong.
Từ Hạc Tuyết nghe thấy tiếng ma sát của vải vóc, có lẽ hắn cũng hiểu được nàng đang làm gì, đôi mắt hẹp dài của hắn rũ xuống rồi quay lưng lại.
“Vốn dĩ người có thể không cần phải chịu những lời trách móc đó."
Nghê Tố mới cởi quần áo dính máu xuống, chợt nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến từ bên ngoài tấm bình phong. Nhận ra được hắn đang nói đến chuyện gì, Nghê Tố quay đầu, xuyên qua khe hở trông thấy hắn đang đứng trong bóng tối, giống như nhánh tùng mang theo sương lẫn tuyết.
“Đây không phải lần đầu tiên ta nghe những lời này, nhưng nữ tử ta cứu chưa từng coi thường ta, các nàng xem ta như cọng rơm cứu mạng. Còn việc người bên ngoài nói thế nào, ta không quản được miệng của bọn họ, chỉ cần phẩm hạnh của ta đứng đắn, không thẹn với lòng là được."