Trong lòng vẫn mang theo lời dặn dò lúc lâm chung của nương, Nghê Tố muốn mơ thấy bà ấy, lại sợ mơ thấy bà ấy. Sau nửa đêm cũng không thể tiếp tục ngủ được nữa, nàng chỉ đơn giản thu dọn hành lý của mình vào bọc hành lý, để lại một tờ giấy và một ít tiền đặt ở dưới giá cắm nến, rồi cầm lấy một cái đèn lồng, dắt ngựa, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi nhà của Tưởng nương tử.
Đường ban đêm cũng không dễ đi, Nghê Tố cưỡi ngựa đi chậm rãi. Bên cạnh nàng còn có một linh hồn lặng lẽ bầu bạn với nàng trong sương đêm gió thổi nhè nhẹ, cùng nàng đi về phía trước.
Lảo đảo lắc lư trên lưng ngựa, chẳng biết vì sao cơn buồn ngủ đã biến mất từ lâu của Nghê Tố lại kéo tới không hề có một tiếng động, đè ép tới nỗi mi mắt nàng trở nên nặng nề. Nàng miễn cưỡng xốc lại tinh thần, lắc đầu, lại không nhịn được liếc mắt lén lút đánh giá hắn.
Hắn trông có vẻ còn rất trẻ tuổi, dáng vẻ đi lại cũng rất ưa nhìn.
“Lúc đó, ngươi mấy tuổi?”
Đôi mắt đang rũ xuống của Từ Hạc Tuyết bỗng vì nàng lên tiếng mà khẽ nâng lên. Hắn hiểu được "lúc đó" mà nàng đang nói tới, tay hắn cầm ngọn đèn cô đơn, mở miệng: “Mười chín.”
Nghê Tố kinh ngạc: “Mới mười chín mà ngươi đã...”
Nửa câu sau của nàng bị nhấn chìm trong cổ họng.
“Bởi vì cái gì?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT