Mưa rơi xối xả, sương mù dày đặc thấm ướt đèn lồng.

Thiếu niên quỳ gục xuống đất, những hạt mưa to rơi lốp bốp bên ngoài bậc cửa, một cái roi dài thật mạnh quất sau lưng hắn. Vết máu thấm ướt quần áo vải trên người, sau gáy hắn loáng thoáng hiện lên gân xanh, nhưng vẫn nhẫn nhịn kiên quyết không nói lời nào.

“Sao ta lại dạy ra cái đồ nhãi ranh như ngươi chứ! Nghê Thanh Lam, ngươi nói xem, có phải ngươi đã quên hết tất cả tổ tông gia pháp rồi hay không!” Một roi lại quất tới.

“Quên rồi, nhưng cũng không quên hết."

Lời này của thiếu niên cùng với âm thanh có phần nghiêm túc của hắn không hợp nhau.

Nghê Chuẩn đang trong cơn giận dữ, nghe được lời này sắc mặt càng thêm tái xanh: “Ngươi nói cái gì! Ngươi có biết bên ngoài nói ngươi như thế nào không? Nói ngươi cùng Hạ Lưu thị kia không minh không bạch, nói các người lén lút qua lại! Mặt mũi Nghê gia ta đều bị ngươi làm mất hết!”

“Hạ Lưu thị đã hơn 30 tuổi, Lam Nhi chúng ta chỉ mới 16, chẳng lẽ lão gia ngài cũng tin những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài hay sao? Hạ Lưu thị sau khi sinh xong thân thể không tốt, nhiều lần thập tử nhất sinh, nhà chồng nàng lại không chịu tìm thầy trị bệnh cho nàng, cũng không có cách nào nên mới…”

“Đây là nhi tử ngoan do bà dạy ra!” Sầm thị dựa vào cửa đi vào phòng, tà váy vừa chạm qua bậc cửa, lời còn chưa nói hết đã dừng lại.

Nghê Chuẩn quay mặt đi tới trừng nàng: “Hắn đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, thế mà lại đi học cái nghề phụ khoa. Hiện giờ còn dám nhân lúc ta không có nhà, tự mình đi khám bệnh cho Hạ Lưu thị, hoàn toàn không màng tới cố kỵ nam nữ! Hiện giờ Hạ gia đang muốn cáo trạng hắn, nói hắn cùng Hạ Lưu thị tư thông!”

Tiếng gầm rống của Nghê Chuẩn cơ hồ lấn át cả tiếng sấm, nữ đồng bị nữ tì chặn ở ngoài cửa cũng bị hắn làm cho sửng sốt. Sầm thị khẽ nhấc vạt váy màu vàng đỏ của mình lên, ngữ khí bình tĩnh: “Không phải ngài đã lo lót bên chỗ Huyện thái gia rồi sao?”

“Tử Thục!” Nghê Chuẩn dường như không thể nhịn được nữa, hiếm khi dùng cùng một thái độ để đối mặt với hai mẹ con Sầm thị.

“Bà rốt cuộc có biết hay không, hắn giúp Hạ Lưu thị xem bệnh thì thanh danh sẽ bị hủy mất!”

“Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu mới là bổn phận của y giả?” Nghê Chuẩn vừa dứt lời lại nghe thiếu niên đằng sau lên tiếng. Nghê Chuẩn cầm roi quay đầu lại quất hắn vài cái, tiếng roi ma sát với da thịt truyền vào tai nữ đồng, nhưng nàng lại không nghe thấy Nghê Thanh Lam phát ra thanh âm nào.

Sầm thị phát hiện ra nàng, liếc mắt với nữ tì ngoài cửa, nữ tì lập tức đi ra ngoài bế nữ đồng lên, còn chưa bung dù đã đi vào trong đình. Trong mưa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến càng lúc càng gần, nữ tì ngẩng đầu, phát hiện là lão quản gia, hắn một tay che đầu, vội vàng đi tới, còn chưa bước lên bậc thềm đã kêu lớn: 

“Lão gia! Xảy ra chuyện rồi!”

Nghê Chuẩn đang nổi nóng, quay đầu lại liền mắng: “Cái nhà này đúng là một chút quy củ cũng không có!”

“Lão gia……” Lão quản gia run lên, thu lại cây dù trên tay, nước mưa bốn phía đánh vào mặt hắn.

“Gã hạ nhân ra ngoài mua nhang đèn nói, Hạ Lưu thị kia không chịu được nhà chồng làm nhục nên đã nhảy sông tự sát!” Lời này vừa dứt, tay Nghê Chuẩn run lên, roi rơi xuống đất.

Cơn mưa ngày càng nặng hạt, đám ve sầu không chịu thua vẫn ẩn nấp dưới tàng cây, thế nhưng lại không phát ra âm thanh.

Nữ đồng nhìn thấy thiếu niên người đầy máu trong từ đường quay đầu lại, hai bên tóc mai và chóp mũi rịn mồ hôi, ánh nến hắt ra biểu tình ngạc nhiên của hắn.

Sau một hồi yên tĩnh thật lâu, Nghê Chuẩn lần nữa nhìn về phía Nghê Thanh Lam đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt giận dữ của hắn biến mất, thay vào đó là vẻ trào phúng không hề kiêng kỵ.

“Tiểu tử, nhìn cho rõ đi, ngươi đã phạm phải sai lầm lớn nhất của một y giả! Rốt cuộc là ngươi đang cứu nàng hay là đang hại nàng?”

Nghê Chuẩn vừa rồi ra tay liên tiếp, hiện tại cũng không còn sức tiếp tục đánh hắn.

Mưa đêm không ngớt, Nghê Thanh Lam ở từ đường quỳ đến nửa đêm, hai đầu gối tê mỏi mất đi tri giác. Chợt nghe một tiếng kẽo kẹt vang lên, hắn hoàn hồn, quay đầu lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, thiếu niên trước nay vốn ít cười, hiện tại lại không nhịn được nâng khóe môi.

Tiểu cô nương không đủ sức đẩy hết cánh cửa gỗ nặng nề, chỉ có thể mở được một khe hở nghiêng người chen vào trong.

Nàng nửa đêm tới đây, dây đai lưng cũng vội đến mức thắt sai, Nghê Thanh Lam vẫy tay với nàng: “A Hỉ, lại đây."

Nghê Tố lập tức ngoan ngoãn chạy đến trước mặt hắn, nhỏ tiếng gọi: “Huynh trưởng."

Nghê Thanh Lam thất thần “ừm" một tiếng, vừa thay nàng sửa lại dây đai lưng, một bên nói: “Không chịu ngủ chạy tới chỗ này làm gì? Không phải muội nói từ đường có nhiều quỷ cho nên rất sợ hay sao?”

“Cho nên muội tới đây với huynh trưởng."

Nghê Tố kéo một cái đệm hương bồ, ngồi nép sát bên người Nghê Thanh Lam, một chút cũng không dám nhìn một loạt bài vị đen như mực ở bàn thờ phía sau.

“Huynh trưởng có đau không?” Nàng nhìn vết máu khắp lưng Nghê Thanh Lam.

“Có quỷ mới không đau."

Nghê Thanh Lam nói như ông cụ non, từ ống tay áo lấy ra vài cái bánh mè đựng trong túi giấy dầu đưa cho nàng: “Cầm cái này rồi quay về đi."

Nghê Tố nhận lấy bánh mè, bẻ một nửa nhét vào miệng Nghê Thanh Lam, sau đó lại nhét cái gối nhỏ mình mang tới xuống đầu gối hắn.

“Muội thường ngày ghét nằm gối cứng, chỉ có duy nhất cái này là hợp ý muội, mang cho ta không thấy tiếc sao?” Nghê Thanh Lam trong lòng ấm ấp, vươn tay sờ đầu nàng.

“Huynh trưởng gặp nạn, muội đương nhiên không tiếc."

Nghê Tố ngửa đầu nhìn hắn: “Tiền mụ mụ nói, huynh trưởng nhận sai thì sẽ không bị đánh."

Tiền mụ mụ là vú già bên người Nghê Tố.

“A Hỉ cũng cảm thấy ngày hôm đó ta cứu người là sai?” Nghê Thanh Lam ăn luôn nửa cái bánh mè còn lại, cổ họng mấy canh giờ chưa được uống nước có chút khàn khàn.

Cái hôm Nghê Thanh Lam ra khỏi thành đi chữa bệnh từ thiện cho bá tánh ở thôn xóm phụ cận, Hạ Lưu thị bước đi tập tễnh, ở trên núi cản lại xe ngựa của hắn, phụ nhân khóc lóc thảm thiết, kêu gào trong đau đớn: “Tiên sinh cứu ta."

Mỗi một bước chân của nàng đều có máu, Nghê Tố ở trong xe nhìn vết máu vằn vện sau lưng nàng, sợ tới mức đến bánh ngọt đưa tới miệng cũng ăn không vô.

“Nàng ta có vẻ rất đau, nhưng sau khi được huynh trưởng xem bệnh, cho nàng uống nước thuốc đắng đắng thì nàng không đau nữa."

Nghê Tố còn nhớ phụ nhân kia tay bưng nhiều nước thuốc đắng như vậy lại vô cùng vui vẻ, cứ như là đang uống nước mật ong.

“Thế nhưng A Hỉ." 

Nước mưa đánh vào cửa sổ, thanh âm Nghê Thanh Lam càng thêm mê mang: “Hôm nay muội đã nghe chưa? Nàng ta nhảy sông tự sát rồi."

Dù sao vẫn là một thiếu niên mười sáu tuổi, gặp phải chuyện như thế này, Nghê Thanh Lam cũng không thể thản nhiên đối mặt.

“Nàng không còn đau nữa, vì sao lại muốn chết?” Nghê Tố chẳng qua mới tám chín tuổi, không thể hiểu được ý nghĩa chân chính của từ “chết”. Nhưng nàng biết, người đã chết sẽ biến thành những bài vị đen như mực giống như bàn thờ sau lưng nàng, chỉ có tên chứ không còn giọng nói và dáng điệu.

“Bởi vì ta lấy thân phận nam tử khám bệnh khó nói cho Hạ Lưu thị."

“Nhưng tại sao nam tử lại không thể khám bệnh cho nữ tử?” Nghê Tố chống hai tay trên đầu gối, đỡ mặt, ngây thơ hỏi.

Không phải không thể khám bệnh, mà là không thể khám bệnh khó nói.

Nhưng những thứ này Nghê Thành Lam cũng không muốn nói cho tiểu muội, hắn rũ xuống mi mắt, bóng cây bị che phủ trong đình viện xuyên qua màn che cửa sổ, dừng ở trước mặt hắn.

 “Ai biết là vì sao."

Mưa vẫn không tạnh, rơi mãi không dứt.

Nghê Tố nhìn sườn mặt của huynh trưởng, bất chợt đứng lên.

Nghê Thanh Lam giương mắt, vừa vặn đối diện với cặp mắt ngây thơ của tiểu muội, nàng nhỏ như vậy, ánh nến dừng trên vai nàng, giọng nói thanh thúy cất lên: 

“Huynh trưởng, muội là nữ hài tử, nếu muội cũng học y thuật giống huynh thì có phải sẽ giúp các nàng không còn đau đớn, cũng sẽ không chết đúng không?”

Các nàng.

Nghê Thanh Lam ngẩn ra.

Đêm mưa ở từ đường, thiếu niên nhìn kỹ gương mặt hồn nhiên lại non nớt của tiểu muội, hắn khẽ nhếch khóe môi, xoa xoa đầu nàng: “A Hỉ nếu có chí này, các nàng nhất định không đau, cũng sẽ không chết."

--

Tiếng mưa dần nhỏ lại, tiếng cửa sổ va đập vang lên, Nghê Tố hai bên tóc mướt mồ hôi, mở mắt tỉnh lại.

“Cô nương, ta đánh thức ngài rồi sao?” 

Nữ tì Tinh Châu mới vừa hạ cửa sổ xuống, xoay người ôn nhu nói: “Bên ngoài có tuyết rơi, nô tỳ sợ khí lạnh vào phòng, nếu để ngài bị thương hàn thì không hay."

Vừa kết thúc năm cũ, hiện tại tuy là đầu xuân nhưng tiết trời còn chưa chuyển ấm.

Thấy Nghê Tố vùi mình trong chăn không lên tiếng, Tinh Châu đi đến mép giường quan tâm nói: “Cô nương làm sao vậy?”

“Mơ thấy huynh trưởng."

Nghê Tố dường như mới thanh tỉnh, nàng xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy.

Tinh Châu vội từ tủ gỗ lấy xiêm y tới hầu hạ Nghê Tố.

 “Đông thí đã qua hai tháng, dựa vào năng lực của lang quân chúng ta, lần này nhất định có thể thi đỗ, nói không chừng tin tức sẽ được đưa tới nhanh thôi!”

Từ Vân Kinh đến Tước huyện ước chừng hơn hai tháng cước trình, tin tức truyền tới cũng không nhanh, Nghê Thanh Lam rời Tước huyện đã non nửa năm, chỉ gửi về nhà có hai phong thư ít ỏi.

Nghê Tố ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong mới ra khỏi phòng, lão quản gia khom người từ chỗ Nguyệt Động Môn đi tới, cũng không rảnh lau mồ hôi đã nói: 

“Cô nương, Nhị gia bọn họ tới rồi, phu nhân gọi ngài ở trong phòng đợi."

Dứt lời, hắn phất tay ra lệnh người hầu đem hộp đồ ăn nhét vào trong tay Tinh Châu, lại nói: “Phu nhân cũng không cùng ngài dùng bữa sáng.”

"Nhị gia tới đây lúc này làm gì?” Tinh Châu nhíu mày, lẩm bẩm nói.

Lão quản gia chỉ nghe lời phu nhân, Nghê Tố thấy hắn không trả lời liền biết nhị thúc lần này tới không có ý tốt, nếu không mẫu thân cũng sẽ không muốn nàng ở trong phòng không ra ngoài.

Bên cạnh tường viện có bụi trúc xanh, tuyết xuân mềm mịn như bụi mù ùa vào phòng, Sầm thị ngồi ngay ngắn ở trong sảnh, bên cạnh là vú già Tiền mụ mụ đúng lúc dâng lên một chén trà. Nàng nhận lấy nhưng không uống, áp chén trà ấm vào lòng bàn tay, giọng điệu thanh hàn bình đạm.

“Sáng tinh mơ, trời lại lạnh như thế này, nhị đệ mang theo cả nhà đến viện của quả phụ như ta, liệu có phải là chê chỗ ta quạnh quẽ, muốn cho ta thêm chút náo nhiệt hay không?”

“Đại tẩu, cuối năm bận rộn, người một nhà chúng ta không có cơ hội tụ tập, hôm nay mới cùng nhau tới để bù đắp, tẩu thấy thế nào?” 

Nhị gia Nghê gia Nghê Tông tròng mắt chuyển động không lên tiếng. Liễu thị bưng trà ngồi bên cạnh hắn vẫn là gương mặt tươi cười như một, vội vàng hòa khí mở miệng, nào biết vừa quay đầu đã thấy Nghê Tông lạnh lùng liếc nàng một cái.

Liễu thị sửng sốt, cúi đầu không nói.

Sầm thị mắt lạnh nhìn sang, thong thả mở miệng: “Nơi này của ta bình thường ăn uống thanh đạm, cũng không chuẩn bị đồ ngon gì, cũng không biết đệ muội các ngươi ăn quen hay không."

Liễu thị nhìn Nghê Tông, đang đắn đo mình có bên tiếp lời hay không, lại thấy Nghê Tông đứng dậy, đem chén trà để qua một bên.

“Đại tẩu, tại sao không thấy cháu gái ta đâu cả?”

“Cô nương lúc trời còn chưa sáng bỗng nhiên bị sốt, hiện giờ còn ngủ." Tiền mụ mụ nói.

“Phát sốt?” Nghê Tông vuốt chòm râu.

“Cũng trùng hợp thật, chúng ta vừa đến nó liền bị bệnh."

"Nhị gia nói gì vậy?” Tiền mụ mụ thu lại chén trà đã nguội của Sầm thị.

“Cô nương nếu không phải bị bệnh thì nhất định sẽ muốn ra gặp khách."

Hai chữ gặp khách là đang nhắc nhở Nghê Tông, nhị phòng bọn họ cùng đại phòng sớm đã phân gia.

Nghê Tông hừ lạnh, liếc bà ta, lại nhìn Sầm thị nói: “Đại tẩu, theo ta thì tẩu đúng là quá nhân từ khoan dung. Chẳng những lão nô bên người không quy củ, ngay cả cháu gái kia của ta cũng ngày càng chẳng ra gì."

“Tẩu có biết Nghê Tố ở bên ngoài làm gì không?” Nghê Tông đi qua đi lại vài bước.

“Nó qua lại cùng đám bà đỡ hạ tiện! Chúng ta là người như thế nào, nó có thân phận ra sao, sao lại không biết quý trọng bản thân như thế. Đại tẩu nói xem, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, người bên ngoài sẽ nhìn Nghê gia chúng ta ra sao?” 

“Nhị gia nói chuyện cần phải có bằng chứng, đừng nên vô duyên vô cớ bôi nhọ cô nương nhà chúng ta."

Sầm thị không nói lời nào, Tiền mụ mụ đứng bên người nàng đành phải tiếp tục lên tiếng.

“Ai vô duyên vô cớ bôi nhọ nó? Đại tẩu có thể gọi Nghê Tố ra đây, hỏi thử xem tối hôm qua có phải nó đi Táo Hoa thôn hay không? Có phải nó và một bà đỡ đã giúp một nông phụ sinh con hay không?” Nghê Tông không để ý tới lão nô kia, nhìn thẳng Sầm thị. 

“Đại tẩu, thứ ta nói thẳng, một nữ nhi do tiểu thiếp sinh ra có đáng để tẩu che chở hay không? Nương nó chết rồi tẩu mới nhận nuôi nó, chẳng lẽ còn thật sự xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play