Chiêu Hồn

Chương 7


4 tuần

trướctiếp

Có lẽ là do quanh người hắn mang đến cảm giác lạnh thấu xương của ngày đông giá rét. Nghê Tố nhìn máu tươi chảy cuồn cuộn từ thi thể nằm gần chân hắn, dưới ánh trăng đang chầm chậm bốc lên khí lạnh trắng xóa.

Rừng núi trống trải, chỉ có ve kêu không ngừng.

“Chết, chết hết rồi sao?”

Nghê Tố nghe giọng nói hoảng sợ từ một người hầu sau lưng mình. Nàng quay đầu lại, thấy hai người kia ghé vào nơi cửa xe, run cầm cập.

Nghê Tố quay người, tử thi nằm lê lết trên đường núi, mà bóng hình mới đứng cách đó không xa đã biến mất không thấy đâu.

Cả người nàng lạnh lẽo, hít sâu một hơi ép mình bình tĩnh quay lại xe ngựa, lấy ra vài tờ tiền giấy từ trong bọc quần áo đưa cho hai người hầu.

"Cô, cô nương, là ai cứu chúng ta?" 

Một người hầu nắm tiền giấy trong tay mới bất tri bất giác run rẩy hỏi.

“Không biết.”

Nghê Tố mím môi, qua một lát lại nói: “Các ngươi đi theo ta tới đây, nếu như quay về Nghê gia, Nhị thúc sẽ không bỏ qua cho các ngươi, không bằng cầm số tiền này đi nơi khác.”

“Nhưng cô nương ngài!”

Người hầu nhỏ gầy hơi có hơi do dự, lại bị người bên cạnh túm góc áo, hắn ngừng nói, nhớ tới lưỡi đao thiếu chút nữa chặt cổ của hắn, nhớ lại mà sợ hãi không thôi.

"Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!" 

Người hầu có làn da đen nhẻm đè ót của người hầu kia xuống, hai người đồng thời cuống quít dập đầu, liên tục cảm ơn.

Lần này đã khiến hai người bọn hắn sợ vỡ mật, mà Vân Kinh đường xa, ai biết trên đường đi có thể gặp lại chuyện như vậy hay không? Nghê Tố biết không giữ hai người kia được. Nàng nhìn hai người bọn hắn vội vã xuống xe, chạy vào nơi hoang tàn đen như mực xuôi theo đường núi, rất nhanh không còn bóng dáng.

Mà nàng ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi máu tanh bên ngoài.

Rèm xe ngựa đã sớm bị đám cướp dùng đao cắt đứt, ánh trăng chiếu lên chân nàng. Nghê Tố nhìn chăm chú, bỗng nhiên mở miệng thăm dò: 

“Ngươi còn ở đây không?”

Giọng của nàng này rất nhỏ, như nói một mình.

Đêm hè oi bức, chợt có một làn gió nhẹ phả vào mặt, thổi bay tóc mai bên tai Nghê Tố, mi mắt nàng khẽ run, ánh mắt di chuyển tới cửa sổ bị màn trúc che lại.

Trái tim trong lồng ngực đập rất nhanh, nàng gần như ngừng thở, đánh bạo vén lên màn trúc.

Ánh trăng cực kỳ nhạt chiếu lên trên mặt nàng, Nghê Tố thấy hắn đứng ở bên cạnh cửa sổ. Thân hình có hơi mờ nhạt, là loại mờ nhạt gần như bán trong suốt.

Giống như chỉ cần nàng chạm một cái, hắn sẽ giống như hôm ở trong rừng bách tại sơn tự, tan thành sương mù trong chốc lát.

Nghê Tố buông rèm trong phút chốc, nàng ngồi trong xe, hai tay siết chặt áo váy. Sau khi im lặng trong thời gian dài, nàng mới tìm lại giọng nói của mình.

“Ngươi! Luôn đi theo ta sao?”

Làn gió khẽ lướt qua, giống như là một câu trả lời im lặng.

Nghê Tố nghiêng mặt qua nhìn về phía màn trúc.

“Vì sao ngươi đi theo ta?”

“Không được triệu tập, người chết không thể vào cõi trần.”

Bên ngoài màn trúc, giọng nói không hề có chút âm điệu nào, lạnh lẽo mà tĩnh lặng.

Nghê Tố lập tức nhớ ra chiếc áo ấm bằng giấy bị chính tay nàng đốt, môi nàng run run.

“Là một vị lão pháp sư xin ta giúp hắn.”

Nghê Tố bừng tỉnh, tìm ra thú châu từ trong tay áo.

“Trong tay ngươi là cái gì?”

Dường như người ở bên ngoài cảm nhận được.

Nghê Tố mím môi, hơi do dự, nàng vẫn đưa tay ra ngoài cửa sổ.

Màn trúc đụng vào cửa sổ phát ra tiếng vang rất nhỏ, cuối cùng nam nhân trẻ tuổi nghiêng đầu theo tiếng động. Khuôn mặt của hắn trong trẻo mà sạch sẽ, hắn thăm dò duỗi tay tìm tòi về phía trước.

Xương ngón tay lạnh buốt của hắn chợt đụng trúng tay nàng, cả người Nghê Tố run lên, giống như là bị băng tuyết bao vây. Trong một chớp mắt ngắn ngủi, thú châu ở giữa hai ngón tay nàng rơi vào trong bàn tay hắn.

Đôi mắt của hắn vô thần, ngón tay vuốt ve đường vân trên thú châu, mí mắt khẽ nhúc nhích.

 “Là hắn.”

"Ai?" Nghê Tố bén nhạy nghe bốn chữ chắc chắn của hắn.

“Thổ bá U đô.”

U đô? Thổ bá? Không phải Nghê Tố chưa từng nghe qua cái tên "U đô", chỉ là cách nói phổ biến nhất ở hiện tại hẳn là hoàng tuyền hoặc là địa ngục. Nhưng Thổ bá lại là ai?Vì sao hắn muốn bố trí ván cờ này, dẫn dụ nàng triệu hồi sinh hồn này?

“Hiện tại ngươi không đi thì tương lai sẽ có thể gặp quan.”

Thú châu bị ném vào từ bên ngoài, lăn xuống chân của nàng. Nghê Tố hoàn hồn bởi câu nói của hắn, trong lòng biết hắn đang nhắc nhở mình sẽ có người tới đây.

Nghê Tố đành phải nhặt thú châu lên, không quen tay kéo dây cương, xe ngựa đi xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường núi. Nghê Tố không nắm vững được kỹ thuật đánh xe, cũng không dám trì hoãn, đi về phía trước.

Đi rất lâu mà không thấy tường thành của Kiều trấn, Nghê Tố mới phát hiện hình như mình đi nhầm hướng. May mà nàng tìm được một miếu sơn thần cũ nát để tạm thời nương thân.

Bên trong miếu có ánh lửa bừng lên, Nghê Tố ôm hai đầu gối ngồi trong đống cỏ khô, nàng ngẩn ngơ một hồi, nước mắt ẩm ướt chảy đầy trên mặt.

Nàng biết, Nghê Tông bỏ tiền bắt nàng về như vậy, tất nhiên là hắn đã phát hiện Sầm thị bán ruộng đất điền trang, hắn cũng biết khoản tiền đang ở trong tay nàng.

Điều này nói rõ một chuyện.

Mẫu thân mất rồi.

Hốc mắt Nghê Tố đỏ bừng, nàng cắn chặt răng, vùi mặt vào khuỷu tay. Chợt thấy sau lưng có luồng gió mát thổi qua, hai vai nàng run lên, theo bản năng ngồi thẳng người.

Nàng không nhìn cửa miếu ở sau lưng, thật lâu sau nàng lại lên tiếng: “Vì sao ngươi giúp ta?”

Trong giọng nàng có chút nghẹn ngào.

Ánh lửa trong miếu mặc dù lờ mờ, nhưng chiếu lên mặt Từ Hạc Tuyết khiến mi mắt hắn khẽ chớp, đôi mắt trống rỗng có thêm mấy phần thần quang. Hắn dời mắt, thấy rõ cô nương trong miếu đưa lưng về phía mình, lúc này đang nằm co quắp trong đống cỏ khô.

“Bây giờ là năm nào?”

Nghê Tố đợi đã lâu mới nghe thấy câu hỏi bất thình lình của hắn, nàng không quay đầu lại, nhưng trả lời chi tiết:

 “Chính Nguyên năm mười chín.”

Chính Nguyên năm mười chín.

Từ Hạc Tuyết khẽ giật mình.

Một tháng ở nhân gian bằng nửa năm ở U đô.

Hắn ở U đô đã gần trăm tuổi, mà nhân gian mới chỉ trôi qua mười lăm năm xuân thu.

Nghê Tố không nghe thấy hắn nói chuyện, nhưng nàng nhìn cái bóng dưới mặt đất của mình, lại nhớ tới ảo ảnh nàng nhìn thấy trước đó, nàng không khỏi truy hỏi: 

"Vì sao hôm đó ở trong rừng bách ngoài chùa Đại Chung, ta lại thấy cái bóng của huynh trưởng ta sau lưng ngươi?"

“Có lẽ ta dính vào hồn hỏa của hắn.”

Từ Hạc Tuyết đứng ở dưới mái hiên, giọng nói lãnh đạm.

"Ngươi có ý gì?" 

Đã nhiều ngày Nghê Tố không dám nghĩ tới chuyện này, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, ánh nến chiếu rõ đôi mắt phiếm hồng của nàng. 

"Ngươi nói là huynh trưởng ta hắn!" 

Ánh nến lấp lóe, bóng hình ở ngoài cửa vốn nhạt hơn ánh trăng, không biết khi nào đã có thêm vài phần chân thực.

“U đô và nhân gian cách nhau bởi sông Hận Thủy, đám lau sậy bên bờ sông Hận Thủy thường xuyên xuất hiện linh hồn mới, trong đó không thiếu hồn hỏa của người bị mất hồn.”

Chỉ có người có chứng bệnh mất hồn mới có hồn hỏa như đom đóm đi lạc bên bờ sông Hận Thủy, cũng chỉ có người thân mới có thể nhìn thấy ảo ảnh do hồn hỏa biến thành.

"Sao huynh trưởng ta lại mắc bệnh mất hồn?" 

Nội tâm Nghê Tố rối loạn, nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân, hốc mắt nàng nóng lên.

Cũng không biết hôm nay mẫu có xuất hiện trong đám lau sậy ở bờ sông Hận Thủy hay không? Nghê Tố kiềm nén bi thương đang dâng lên, giương mắt, người kia có chiều cao như ngọc, đưa lưng về phía nàng, không biết hắn ngẩng đầu đang nhìn nơi nào trong đêm.

Nhìn hắn như vậy, dường như không khác gì người bình thường.

Hắn tựa hồ như có cảm giác, bỗng dưng quay đầu lại, cặp mắt sáng long lanh mà lạnh lẽo đón lấy ánh nhìn của nàng, đôi môi nhạt khẽ mở: “Nghê Tố.”

Hắn không chỉ từng nghe người ta gọi nàng như thế một lần.

Cũng biết nàng muốn đi Vân Kinh.

Nghê Tố kinh ngạc nhìn hắn.

“Ta được ngươi triệu hồi, ở nhân gian không thể cách xa ngươi nửa bước, nhưng ta cũng có chuyện chưa làm xong.”

Từ Hạc Tuyết nhìn nàng chằm chằm.

“Đã như vậy, không bằng ngươi và ta làm giao ước, lần này đi Vân Kinh, ta giúp ngươi tìm huynh trưởng, ngươi giúp ta đạt được mong muốn.”

Trong miếu hoang trên núi, đêm hè vô biên, Nghê Tố cách một hồi lâu mới lên tiếng: "Chuyện mà ngươi chưa thực hiện được là gì?"

“Giống như ngươi, tìm người.”

"Tìm người nào?"

Từ Hạc Tuyết nghe nàng nói bèn rũ mắt, mà Nghê Tố theo ánh mắt hắn rơi vào hàng chữ bạc trên rìa ống tay áo.

“Cố nhân.”

Hắn nói hai chữ ngắn gọn.

Có lẽ là người bạn rõ ràng đã chuẩn bị bộ y phục này, cũng đã viết biểu văn nhưng lại chậm trễ mười lăm năm ròng rã cũng chưa đốt cho hắn. Nghê Tố nhớ lại lời lão hòa thượng đã nói vào hôm đó.

Nghê Tố không nói lời nào, hắn đứng ở trước cửa cũng không lên tiếng, mà nàng phát hiện cái bóng trên mặt đất của hắn là đám lông xù mềm mại đang trôi lơ lửng.

Nghê Tố vốn không có lá gan đi chung đường với ma quỷ.

“Được.”

Cổ họng Nghê Tố thắt chặt, nghênh đón ánh mắt của hắn.

“Chỉ cần không gây hại cho người vô tội, không gây họa vô cớ, ta có thể đồng ý với ngươi.”

Dứt lời, nàng nằm xuống đống cỏ khô, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại.

Nhưng nàng không ngủ được.

Chưa kể ngoài cửa có con quỷ nàng chạy không thoát.

Thì việc Nghê Tố nhắm mắt lại đã thấy mặt mẫu thân cùng huynh trưởng, khóe mắt ươn ướt, nàng ngồi dậy, tìm lương khô từ trong bọc quần áo, ăn từng ngụm.

Nàng quay đầu thì thấy cái bóng của hắn, dường như trong đám lông xù còn có một cái đuôi, giống sinh linh không biết tên, vừa sinh động lại đáng yêu.

Nghê Tố ngẩng đầu, bất ngờ chạm mắt với hắn.

Nàng không biết khóe mắt mình còn chứa nước mắt, chỉ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng cụp mắt nhìn lương khô trong tay mình.

Nghê Tố lấy ra một miếng lương khô đưa tới bên hắn.

Nhưng hắn không nhúc nhích, vẻ mặt ảm đạm.

Nghê Tố lấy lại nửa miếng bánh, nhìn chằm chằm ánh nến một lát, rồi lấy ra một trong bao quần áo lật ra một ngọn nến, thăm dò thử đưa cho hắn: 

“Có phải ma quỷ các ngươi thích ăn cái này không?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp