Trời mưa cả đêm, khi phương Đông đã trắng xóa thì cơn mưa mới kết thúc.

Nhà thờ tổ Nghê gia đưa tin, Nghê Tông vội vàng khoác áo đứng dậy, mang theo thê tử Liễu thị, nữ nhi Nghê Mịch Chi và con dâu Điền thị về nhà thờ tổ.

"Đại tẩu mất khi nào?"

Trên mặt Nghê Tông lộ ra vẻ u buồn, đứng trước cửa hỏi lão quản gia.

“Phu nhân mất vào giờ Mão.”

Lão quản gia vừa dùng tay áo lau nước mắt, vừa nghẹn ngào đáp.

Nghê Tông ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Liễu thị ngồi bên mép giường nghẹn ngào khóc, đôi mắt của hắn lại đảo qua, chỉ thấy Tiền mụ mụ đứng ở bên cạnh. Hắn nhíu mày đi đến, lúc này hắn mới nhớ ra khi mình tiến vào sân tới hiện tại, ngoại trừ vị lão quản gia và Tiền mụ mụ ra thì không gặp người hầu nào.

Ngay cả cháu gái Nghê Tố cũng không xuất hiện.

"Người hầu trong phủ đâu? Còn có cháu gái Nghê Tố của ta đâu?" Nghê Tông cảm thấy rất không hợp lý.

“Trước khi lâm chung phu nhân cho tất cả người hầu trong phủ nghỉ việc.”

Tiền mụ mụ nghe giọng hắn, bà ta đi ra từ trong phòng, vòng tay thi lễ với Nghê Tông, rồi nói tiếp: 

“Về phần cô nương, phu nhân không đành lòng để nàng ở bên cạnh nhìn mình mất nên hôm qua sai nàng tới chùa Đại Chung. Bây giờ cô nương đang ở trong chùa cầu phúc cho phu nhân, chúng ta mới đưa tin, chỉ sợ chiều tối cô nương mới có thể trở về.”

Nghê Tông không biết tình cảm của cặp mẹ con giả này từ đâu tới. Nhưng trước mắt hắn cũng không tiện nói gì thêm, đành phải nhẹ nhàng gật đầu, rồi ngoắc tay gọi quản gia trong phủ mình tới, để hắn dẫn đám người hầu trong phủ mình tới thu xếp tang sự.

Nghê Tông âm thầm tức giận, hắn tức vì Sầm Tử Thục trước khi chết còn gây phiền phức cho hắn, nàng biết rõ hậu sự của mình không thể thiếu người thu xếp mà còn cho người hầu nghỉ việc đầu tiên.

Nhưng mà ngẫm lại, nhất định Sầm Tử Thục đã biết sau khi bà ra đi, gia nghiệp mà bà luôn nắm chặt trong tay đã danh chính ngôn thuận rơi vào tay Nghê Tông hắn, bà nuốt không nổi cơn tức này nên mới có mưu đồ như thế.

Nghê Tông hơi đắc ý, trên mặt vẫn mang vẻ bi thương. Hắn thấy một người hầu khom người đi vòng qua người mình bèn đá người hầu một cái.

"Thanh Văn đâu? Trong giây phút quan trọng này mà hắn chạy đi đâu? Mau dẫn người đi tìm cho ta!"

"Rõ!" Người hầu nhận một cước ở sau lưng, té ngã trên đất, nhưng không ngừng đứng dậy chạy đi.

Nghê Tông bận rộn nửa ngày trong nhà thờ tổ, hắn không đợi Nghê Tố trở về, lại nghe quản gia bẩm báo, Nghê Thanh Văn đang ở trong y quán của Nghê gia.

Nghê Tông đuổi tới y quán, con dâu Điền thị đang khóc than thảm thiết.

“Tên trời đánh nào lại ra tay tàn nhẫn với quan nhân như vậy!”

Ra tay tàn nhẫn? Nghê Tông đi vào trong y quán, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào bàn tay da thịt lở loét của Nghê Thanh Văn, hắn liếc mắt nhìn một cái, đồng tử hơi co lại, trầm giọng hỏi: 

“Xảy ra chuyện gì?".

Đại phu tọa đường là người có ánh mắt, chủ mẫu đại phòng Nghê gia qua đời, ông ta đối xử với Nhị gia càng thêm cung kính.

“Nhị gia, lang quân Thanh Văn bị dính dịch của cỏ mắt mèo.”

Cỏ mắt mèo là cách gọi của nông dân trồng thuốc bản xứ, tên chính thức của nó là Ngũ Phượng Linh Chi, phơi khô dùng làm thuốc, còn được gọi là Trạch Tất.

“Ta uống say, không biết ngã vào chỗ nào nên bị dính đầy cả người.”

Nghê Thanh Văn đau đến nỗi gương mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy. 

Có thê tử hung dữ ở bên cạnh, Nghê Thanh Văn lắp ba lắp bắp không dám nói thật dù chỉ nửa chữ.

“Tại sao lão tử lại nuôi ra một đứa như ngươi chứ!”

Nghê Tông tức giận chỉ vào Nghê Thanh Văn, thấy bàn tay hắn đẫm máu. Nghê Tông nghiêng đầu, nuốt xuống câu chửi chưa mắng xong, thúc giục đại phu: 

"Ngươi mau bôi thuốc cho hắn!"

Đại phu lập tức nghe lệnh, ông ta rửa sạch miệng vết thương của Nghê Thanh Văn xong bèn gọi dược đồng mang thuốc trị thương tới.

"Lão gia!"

Quản gia trong phủ Nghê Tông đầu mướt mồ hôi hớt hải chạy vào trạch viện, cũng không quan tâm phải lấy hơi.

"Tiểu nhân theo phân phó của ngài đi tới điền trang của đại phòng kiểm toán số ruộng thu vào, nào biết ruộng đồng điền trang của đại phòng đều bị bán hết!"

Cái gì? Nghê Tông chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, quản gia bước lên phía trước đỡ hắn.

"Đã bán hết?" Nghê Tông không dám tin thì thào.

“Vâng, mọi người đều nói Lý viên ngoại đường hoàng thu mua số ruộng đất này. Tiểu nhân còn sai người tới Lý phủ hỏi, bọn hắn nói là vài ngày trước Tiền mụ mụ ở cạnh Sầm thị tự mình đi xử lý việc mua bán.”

Quản gia thở hồng hộc.

"Sầm Tử Thục!" Nghê Tông lấy lại tinh thần, lửa giận bùng cháy làm gương mặt hắn tái mét. Hất tay quản gia ra, hắn đi qua đi lại trong phòng, quát quản gia: 

"Nghê Tố đâu? Nghê Tố ở đâu? Sầm Tử Thục đổi số tiền kia, ngoại trừ để lại cho nàng còn có thể để lại cho ai?"

"Lão gia, người chúng ta phái tới chùa Đại Chung đã quay về rồi, chỗ nhà thờ tổ vốn không có ai đi truyền lời cho chùa Đại Chung. Điều quan trọng nhất là, Tố Nương không đi tới chùa Đại Chung!"

Quản gia lau mồ hôi trên trán, tức giận nói.

"Không đi?" 

Trái tim Nghê Tông đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác không bất an càng trở nên mãnh liệt.

"Nàng đi chùa Đại Chung gì chứ? Ngày hôm qua ta còn gặp nàng ở ngoài!" 

Nghê Thanh Văn thấy sắc mặt của phụ thân âm trầm. Sau cơn đau nhức, hắn còn không quên dùng giọng nói run run bỏ thêm mồi lửa:

"Nàng và Nghê Thanh Lam ở bên ngoài còn có một thư phòng, hôm qua nàng đã tới đó! Ta còn thấy nàng thu dọn vài thứ, nếu đêm qua nàng không trở về phủ, chỉ sợ đã mang số tiền đó chạy trốn!"

"Ngươi thấy rồi vì sao không quay về nói cho ta? Ngươi ở bên ngoài uống rượu hoa* nào? Nếu không phải ta thấy tay ngươi bị thương, lão tử phải đánh gãy chân của ngươi!"

 Nghê Tông tức giận đạp Nghê Thanh Văn đang ngồi trên ghế xuống mặt đất.

*Rượu hoa: uống rượu có kỹ nữ hầu.

Nghê Thanh Văn đêm qua vốn dĩ bị ăn đòn ở thư phòng, hắn bị Nghê Tông đạp trúng vết thương dưới lớp y phục, hắn không dám kêu lên. Thấy thê tử Điền thị cúi người, hắn định đưa tay mượn sức của nàng, nào biết nàng tự ý túm vạt áo của hắn, hung hăng trừng hắn.

"Nghê Thanh Văn, chàng lại đi uống rượu hoa sao?"

"Không có, không có!"

Kỳ thực trước khi đến thư phòng Nghê Thanh Văn có đi uống, nhưng hắn nào dám nói thật với Điền thị.

Điền thị ỷ vào việc nhà mẹ đẻ của nàng từng cứu tế nhà hắn, đã quen hống hách với Nghê Thanh Văn, đâu chịu bỏ qua cho hắn. Trong chốc lát bên trong y quán cực kỳ ầm ĩ, Nghê Tông lười quan tâm, hắn nhanh chóng đi ra khỏi cửa, tựa ở trên khung cửa, hiển nhiên hắn tức giận đến mức không nói nên lời.

“Lão gia, dựa vào ý của lang quân, Tố nương tối hôm qua mới rời đi nhưng khi đó mưa rơi không nhỏ, e rằng nàng đi không được xa, bây giờ mới qua buổi chiều, kêu người đuổi theo chắc chắn sẽ đuổi kịp.”

Quản gia đi theo sau, thấp giọng nói.

"Kêu người?" Nghê Tông dừng động tác xoa mí mắt.

"Ý của ngươi là kêu ai?"

Quản gia nở nụ cười thần bí: “Nghe nói núi Kim Thước ngoài thành xuất hiện cường đạo, bọn hắn đều là loại người nhận tiền làm việc. Nếu lão gia chịu chi ít tiền, để bọn hắn đi, nhất định có thể mang người về.”

Nghê Tông trầm tư một lát, cho dù bình thường hắn keo kiệt đủ đường, nhưng hiện tại chỉ cần hắn nghĩ tới số tiền bán điền trang của đại phòng đáng giá bao nhiêu, nội tâm liền dao động, siết chặt nắm tay.

“Ngươi nhanh chóng đi xử lý việc này, nhưng tuyệt đối không thể nói cho những kẻ đó biết trên người nàng có cái gì, chỉ nói nàng đào hôn, cần phải kêu bọn hắn bắt người về cho ta.”

“Vâng.”

Quản gia lên tiếng, nhìn sắc mặt Nghê Tông, cẩn thận hỏi:

"Nhưng trước mắt chúng ta có cần xử lý tang sự của Sầm thị hay không?"

Nghê Tông nghe vậy, vẻ mặt của hắn càng thêm khó coi.

Ai bảo huynh trưởng Nghê Chuẩn của hắn năm đó chữa khỏi bệnh nặng của Huyện thái gia cơ chứ.

Huyện thái gia luôn chiếu cố đại phòng Nghê gia bọn hắn, Sầm thị vừa qua đời, chỉ sợ Huyện thái gia muốn đến phúng viếng. Nghê Tông muốn danh chính ngôn thuận nắm y quán của Nghê gia vào trong tay thì không thể buông tay mặc kệ.

Cơ mặt hắn co rút, cắn răng nói: “Xử lý, còn phải nở mày nở mặt, tổ chức cho nàng một tang lễ thật lớn.”

——

Đêm qua sau khi Nghê Tố tiễn Trương bá và Tinh Châu về, cũng không lập tức rời đi mà bảo hai người hầu quay về tìm xe ngựa, đi tới Táo Hoa thôn tìm dược bà trước. Trong tay dược bà có ghi chép kỹ càng về các căn bệnh khó nói của nữ tử trong suốt nửa đời hành y, cũng có các phương thuốc dân gian mà bà ta học được từ những dược bà khác khi còn trẻ.

Một tháng trước Nghê Tố đã trả tiền cho bà ta, để bà ta mời một người biết chữ đến giúp mình ghi chép lại những căn bệnh từng gặp trong suốt nửa cuộc đời. Dược bà sống nửa đời người chưa từng gặp qua cô nương trẻ tuổi chưa thành thân nào lại dám qua lại với những người như mình, lại được bà đỡ quen biết giới thiệu cho nên mới đồng ý giúp đỡ.

Nghê Tố lấy được đồ từ chỗ dược bà, lập tức đón xe ngựa rời đi, nhưng dù sao cũng phải đi vội trong đêm mưa, xe ngựa rơi vào vũng bùn trên đường núi hai lần, tốn không ít thời gian.

Hoàng hôn cuối chân trời, hai người hầu dừng xe ngựa ở bờ suối, thả ngựa ra cho nó ăn cỏ uống nước bên dòng suối. Nghê Tố ăn vài miếng lương khô do người hầu mang ra, nhìn chếch qua tia sáng chiếu vào mặt nước mà ngẩn người.

Từ chỗ này đến Kiều trấn vẫn còn một khoảng lộ trình, nhưng trời đã sắp tối, hai người hầu không dám trì hoãn, cho ngựa ăn no rồi tiếp tục đi ngay lập tức.

Đường đi giữa đêm, mắt thấy sắp đến Kiều trấn, người hầu đánh xe miễn cưỡng lên tinh thần, đánh thức người bên cạnh, đang định nói chuyện thì nghe có tiếng vó ngựa phi nhanh tới gần.

Một người hầu khác quay đầu nhìn quanh, dưới ánh trăng, một bóng đen ẩn nấp nương theo tiếng ngựa hí nhanh chóng tới gần. Chẳng biết tại sao, tâm trạng người hầu căng thẳng, vội vàng nói: 

"Cô nương, phía sau có rất nhiều người!"

Nghê Tố nghe tiếng vén rèm, thò đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nàng thấy những bóng đen đó đang tới gần. Trong lòng nàng cũng thấy không ổn nhưng chưa kịp nói gì, đám người kia vội vàng thúc ngựa, tốc độ đương nhiên nhanh hơn xe ngựa rung lắc rất nhiều, rất nhanh đã phóng lên bao vây xe ngựa, có hơn mười người đến.

Nghê Tông lần này thật sự chịu bỏ vốn rồi.

“Cô nương!” 

Hai người hầu nào đã thấy cảnh tượng này, bọn hắn thấy đao trong tay những người kia thì bị dọa vội vã co lại trong xe ngựa.

Ngay sau đó, tên râu quai nón cầm đầu dùng đao cắt rèm, sau đó dùng lưỡi đao tháo lồng đèn treo ở dưới xe đưa vào bên trong xem xét. Một nam nhân với thân hình cao gầy cưỡi ngựa ở bên cạnh mở bức vẽ chân dung, nheo mắt nhìn.

“Được rồi đại ca, chính là nàng.”

Râu quai nón nhìn chằm chằm vào mặt Nghê Tố, không thể dời mắt.

“Mọi người đều nói nhìn mỹ nhân ở dưới ánh đèn thì càng xinh đẹp, quả nhiên câu nói này không sai. Suy cho cùng cô nương là khuê các của cải giàu có, chưa từng đi ra khỏi Tước huyện cho nên không biết đoạn đường này gần đường núi hơn đường chính, huynh đệ chúng ta cố gắng đuổi theo, xem như đã đuổi kịp ngươi.”

"Nghê Tông trả cho các ngươi bao nhiêu tiền?" 

Nghê Tố dựa sát vào trong, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng treo trên lưỡi đao, ép mình bình tĩnh.

"Sao vậy? Cô nương cũng có bạc để cho sao?" 

Tên râu quai nón cà lơ phất phơ, hắn ngồi trên lưng ngựa dùng ánh mắt hung hãn quan sát nàng.

“Không thể chỉ dùng vài đồng là có thể đuổi được chúng ta đi đâu.”

“Nghê Tông đưa bao nhiêu tiền cho các ngươi, ta cũng có thể đưa được.”

Lòng bàn tay Nghê Tố chảy đầy mồ hôi.

“Chỉ cần chư vị không làm khó ta.”

"Đại ca, nàng là một cô nương đào hôn có thể có bao nhiêu tiền?" 

Tên gầy nhìn váy áo của Nghê Tố còn dính vết bùn, trên búi tóc cũng chỉ có một cây trâm hoa làm nền. Ánh mắt hắn chuyển đến gương mặt của nàng, tên gầy lặng lẽ cười nói:

"Ta chưa từng thấy tiểu nương tử nào xinh đẹp như nàng ta. Nếu bán đi, chỉ sợ giá tiền còn cao hơn giá tiền của tên nhà giàu kia!"

“Các ngươi dám.”

Râu quai nón vốn bị dao động bởi những lời của tên gầy nói, lại nghe giọng nữ truyền đến từ trong xe, hắn vừa nâng mắt đã thấy trong tay tiểu nương tử có thêm một con dao găm đang đè lên cổ nàng.

“Có chuyện gì thì từ từ nói!”

Tên gầy trố mắt, hắn chưa từng thấy nữ tử yếu đuối nào gặp đám người như bọn hắn lại dám cầm chắc dao găm.

“Ta biết các ngươi chỉ muốn tiền, ta sẽ đưa ra giá tiền cao hơn Nghê Tông. Nếu các ngươi bằng lòng tiêu số tiền này thì phải bảo đảm sự bình an của ta, nhưng nếu các ngươi dám có tâm tư khác, ta sẽ khiến các ngươi mất cả người lẫn của.”

Nghê Tố vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của râu quai nón. Quả nhiên khi thấy hắn khó xử, nàng đã biết mình đoán đúng, Nghê Tông muốn mình còn sống.

Nàng nói ngay lập tức: “Nếu ta chết, các ngươi không biết ta giấu tiền ở đâu, hai người hầu của ta cũng không biết, các ngươi cũng không chiếm được số tiền của Nghê Tông.”

“Đại ca! Hình như đúng là vậy.”

Tên gầy gãi đầu, lại nhìn cái cổ của Nghê Tố đã có thêm một vết máu, hắn hơi tức giận.

"Ta nói tiểu nương tử này, thật đúng là mẹ nó mạnh mẽ!"

Đôi mắt sắc bén của râu quai nón lướt qua mặt Nghê Tố, dường như hắn còn đang suy nghĩ. Mà sự yên tĩnh trong giây phút này đối với Nghê Tố mà nói không thể nghi ngờ là sự dày vò. Nàng trầm mặc nhìn vào mắt hắn, không dám thả lỏng một chút, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Hai người hầu ôm đầu càng run lẩy bẩy, động cũng không dám động.

“Ngươi nói đúng lắm.”

Râu quai nón lạnh lùng cười một tiếng: "Nhưng lão tử ghét nhất là bị nữ nhân uy hiếp, đã không giết ngươi được, vậy ta giết một người hầu của ngươi để rửa đao trước!"

Nếu không thấy máu, chỉ sợ không thể làm nữ tử nho nhỏ này biết sợ hãi là gì, chỉ cần nàng sợ vỡ mật thì sẽ không có nhiều điều kiện như vậy.

"Ngươi dừng tay!" Nghê Tố mắt thấy lưỡi đao của râu quai nón di chuyển, đèn lồng rơi vào trong xe, lưỡi đao lạnh thấu xương, nghênh đón cái gáy của một người hầu.

Ánh sáng đèn lồng vụt tắt.

Trong tích tắc gió đêm thổi tới lạnh thấu xương, tên gầy cưỡi trên lưng ngựa bị bụi tung mờ mắt, hắn xoa mắt, chẳng biết tại sao sau lưng lại cảm thấy cơn lạnh thấu xương. Hắn vừa quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, chẳng biết từ lúc nào trong đám người vây quanh của bọn hắn có thêm một bóng đen.

"Đại ca!" 

Tên gầy bị dọa sợ, mới hô lên một tiếng mà gió rét đã luồn vào miệng và mũi, chặn lại giọng nói của hắn. Một thanh kiếm bắn ra từ trong tay người kia, lướt qua gò má hắn, đâm xuyên qua eo râu quai nón.

Râu quai nón hoàn toàn không đề phòng, lưỡi đao của hắn cách gáy người hầu còn thiếu nửa tấc thì chợt ngừng lại. Người hầu ngẩng đầu, trông thấy mũi kiếm đâm xuyên bụng hắn thì liền bị dọa hoảng hốt thét lên.

Cả người Nghê Tố lạnh cứng, nàng nhìn râu quai nón với thân hình cường tráng trừng mắt té xuống từ trên lưng ngựa, phát ra tiếng vang nặng nề.

Huyền hắc sưởng y lay động theo bước đi của người đó, lộ ra tay áo trắng như tuyết, hắn mang phát quan bằng bạc, gò má tái nhợt mà hoàn mỹ, cặp lông mi dày hơi cụp xuống, cúi người rút kiếm ra khỏi thi thể vừa chết.

Tên gầy nhìn thấy giọt máu rơi tí tách trên mũi kiếm của hắn.

Người này quá mức kỳ dị.

Xuất hiện lặng yên không một tiếng động, nhưng thủ đoạn giết người này không giống như ma quỷ. Trong lòng tên gầy càng sợ hãi, nhưng những kẻ khác ở xung quanh đã cùng nhau tiến lên, hắn chỉ đành xông lên.

Tiếng vó ngựa náo loạn, tiếng kêu thảm càng lớn.

Hai người hầu run rẩy, không dám đi xem, mà Nghê Tố ghé vào màn cửa trên xe, thấy đám cướp liên tục ngã xuống từ trên lưng ngựa.

Trời đất bỗng nhiên yên tĩnh lại, làn gió lạnh thấu xương cũng tan biến, tiếng ve kêu đinh tai nhức óc.

Nghê Tố thấy mấy con ngựa hoảng sợ chạy trốn, có một người đứng giữa đám cướp đang nằm yên trên mặt đất.

Nàng đánh bạo đi xuống xe ngựa, hai đầu gối mềm nhũn. Nàng cố gắng vịn xe ngựa chậm rãi di chuyển bước chân về phía trước.

Ánh trăng màu trắng bạc.

Mà huyền hắc sưởng y trên người hắn lại thêm phần phiêu dật.

Nghê Tố chợt dừng lại.

Rừng cây bách trong chùa Đại Chung quanh quẩn trong suy nghĩ nàng.

Nghê Tố không kiềm chế được mà lùi lại hai bước. Nàng thấy hắn hơi nghiêng mặt, đôi mi chớp một cái, kiếm hắn cầm trong tay còn đang rỉ máu, đôi mắt hơi cụp xuống của hắn trống rỗng mà không có cảm xúc nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play