Tiếng mưa đêm vùi hoa xuống bùn.
Nghê Mịch Chi mang theo nữ tì đi qua hàng hiên, còn chưa đến gần thư phòng, nàng quay đầu nhận lấy bát canh nóng hổi từ tay nữ tì, tiến lên vài bước dừng lại trước cửa.
"Luật pháp Đại Tề của chúng ta cho phép nữ tử tái giá, nhưng Sầm Tử Thục nàng lại tham lam gia nghiệp của Nghê gia ta, không ngần ngại thủ tiết nhiều năm nay. Ngay cả Huyện thái gia cũng khen thưởng cho nàng, thậm chí còn làm cho nàng một cái miếu thờ trinh tiết! Nơi nàng sống chính là nhà thờ tổ của Nghê gia chúng ta, nhưng hiện giờ ta rất khó bước vào ngưỡng cửa đó!"
Trong phòng có người vừa ném cốc chén rơi vỡ vừa gào thét giận giữ, hai vai Nghê Mịch Chi run lên, mím môi không dám gõ cửa.
“Lão gia cần gì phải tức giận? Mấy ngày nay tiểu nhân thấy đại phu tọa đường trong y quán thường xuyên tới chỗ nàng. Trước kia nàng không ưa ngài cũng phải mời ngài vào uống trà, hiện giờ nhiều lần đóng kín cửa không gặp, chỉ e là bệnh nặng không thể đứng dậy được.”
Quản gia vừa cúi đầu nhặt mảnh sứ vỡ, vừa ngẩng đầu lên nịnh nọt nói:
“Nàng bệnh không thể dậy được, Thanh Lam lang quân đó lại sống không thấy người chết không thấy xác, không phải đây chính là cơ hội để ngài quang minh chính đại lấy lại gia nghiệp của mình sao?"
Gia nghiệp của Nghê gia vốn rất giàu có, năm đó cũng được coi là thời kỳ huy hoàng ở Trạch Châu. Nhưng lúc huynh đệ Nghê Chuẩn và Nghê Tông mười mấy tuổi, phụ thân của bọn họ là Nghê Trị Quang làm ăn sơ suất, cộng thêm chiến tranh ở phía bắc đã dẫn đến việc mất hơn phân nửa tài sản.
Y quán là nguồn gốc phát triển của tổ tiên Nghê gia, nếu Nghê Trị Quang không tham lam nhúng tay vào việc kinh doanh khác thì hắn đã không trả giá quá đắt. Nghê Trị Quang rút kinh nghiệm xương máu, hắn đưa cả gia đình từ Trạch Châu trở về ngôi nhà cũ ở Tước huyện, dùng số gia sản còn lại mở mấy phòng y quán, lại mua thêm cửa hàng vải để buôn bán.
Mặc dù Nghê Tông là con vợ lẽ, Nghê Trị Quang cũng cho phép hắn học y với Nghê Chuẩn. Nhưng Nghê Tông học không tốt, thường xuyên phạm sai lầm, Nghê Trị Quang cẩn thận suy nghĩ con đường này của hắn không thành công. Vì vậy trước khi Nghê Trị Quang qua đời, bảo cả hai huynh đệ bọn họ tách ra, nhà thờ tổ của Nghê gia và y quán gia thuộc về con trai trưởng Nghê Chuẩn, trong khi việc kinh doanh cửa hàng vải thuộc về Nghê Tông.
Việc kinh doanh của cửa hàng vải làm sao có thể so sánh được y quán lâu đời của Nghê gia? Trong những năm qua, Nghê Tông luôn bất mãn với việc này.
Đặc biệt là sau khi Nghê Chuẩn qua đời, công việc kinh doanh y quán của Nghê gia đều nằm trong tay một quả phụ. Mỗi lần hắn đến cửa, tẩu tẩu góa bụa của hắn luôn tỏ vẻ bề trên, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
“Tiểu thứ nữ Nghê Tố kia dầu muối không ăn, cũng là tai họa khó nhằn."
Nghê Tông ngồi lại trên ghế gấp, quay mặt nhìn ánh đèn lờ mờ trên bàn.
“Lẽ nào Sầm thị nàng thực sự dám giao y quán của Nghê gia chúng ta cho một nữ nhi như vậy! !"
“Lão gia, sao có thể chứ, không có lý như vậy, hơn nữa.”
Quản gia ân cần bưng một chén trà đến.
“Dù sao nữ tử cũng phải gả đi, xuất giá rồi thì cũng coi như là người ngoài.”
Nghê Tông nhận lấy chén trà, hơi nóng làm mờ nếp nhăn trên mặt hắn, hắn dừng lại, ngẩng đầu lên, hơi híp mắt nói:
“Đúng vậy, bảo Nghê Tố ngày thường học phong thái thanh cao của mẫu thân, nhanh chóng chọn lựa lang quân."
Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Bây giờ nàng có muốn chọn cũng không chọn được.”
Cơn mưa đêm hè không lạnh nhưng Nghê Mịch Chi lại cảm thấy rùng mình sợ hãi bởi những lời nói mơ hồ của phụ thân xuyên qua lớp cửa mỏng, nàng suýt nữa không cầm nổi bát sứ. Sau khi hồi thần mới nhận ra thành bát không còn quá nóng, nàng nắm chặt tay nữ tì, một mạch quay về.
Không chọn được là ý gì? Trên đường trở về phòng Nghê Mịch Chi nghĩ đi nghĩ lại. Nàng đột nhiên dừng bước, nữ tì đi theo phía sau suýt chút nữa va vào lưng nàng, mơ mồ gọi nàng: "Tiểu thư?"
Ánh sáng lạnh lẽo của tia chớp chiếu vào hành lang, mưa bụi đan xen, Nghê Mịch Chi đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn quay người lại, nói với nàng ta:
“Ngươi lặng lẽ đến nhà đại bá mẫu tìm Nghê Tố, nói, nói…!" Nàng khẽ mím môi.
“Nói với nàng trước mắt không được ra ngoài, sợ có cường đạo làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng.”
“Vâng.”
Nữ tì hành lễ, tìm một chiếc ô giấy, vội vàng chạy vào trong màn mưa.
Nhà thờ tổ của Nghê gia.
Tiền mụ mụ đang sắp xếp để người thu dọn hành lý lên xe ngựa. Bây giờ trời đang mưa, còn là trong đêm, những tên đầy tớ được Nghê Tông cử đến để theo dõi đều đang trú mưa ở dưới mái che của sạp ăn đường phố, không ai chú ý tới con hẻm ở cửa sau nhà thờ tổ Nghê gia. Đây là thời điểm thuận lợi để Nghê Tố rời đi.
“Ngài đừng thấy mã phu họ Trương đã lớn tuổi. Lúc hắn còn trẻ cũng từng học phi tiêu và công phu quyền cước, vì thế phu nhân mới yên tâm để hắn đưa ngài lên kinh.”
Tiền mụ mụ cầm ô che cho thiếu nữ trước mặt, lau những giọt nước đọng trên áo choàng cho nàng, mắt hơi chua xót.
“Tiểu thư một mình lên kinh phải sống thật tốt.”
Khi Nghê Tố còn nhỏ, đa số là Tiền mụ mụ chăm sóc nàng, nàng nắm chặt tay Tiền mụ mụ.
“Ta đâu có một mình, Trương bá và Tinh Châu đều đi cùng ta, Tiền mụ mụ, ngài yên tâm, xin ngài…!”
Nghê Tố cố chịu sự chua xót khổ sở, cổ họng càng khô khốc hơn.
“Xin ngài chăm sóc thật tốt mẫu thân của ta, cũng chăm sóc thật tốt bản thân mình.”
“Đừng lo tiểu thư, bên cạnh phu nhân đã có ta.”
Tiền mụ mụ vỗ mu bàn tay nàng, sau đó đỡ nàng lên xe. Nhưng khi Nghê Tố bước lên ghế ngựa, nàng quay đầu nhìn vào trong cánh cửa khép hờ, một màn mưa bụi, ánh đèn mờ ảo.
Nàng đột nhiên buông tay Tiền mụ mụ, từ dưới ô đi ra, tiến lên vài bước rồi quỳ xuống dưới bậc thềm. Váy ướt sũng, hạt mưa rơi trên mi mắt của Nghê Tố, nàng cúi người liên tục dập đầu.
Tiền mụ mụ che miệng, quay mặt sang một bên lặng lẽ khóc.
“Tinh Châu sao còn chưa quay về?”
Lão mã phu buộc chặt xe ngựa, nhìn quanh hẻm một lượt.
Nghê Tố được Tiền mụ mụ đỡ lên xe ngựa. Tinh Châu mãi không quay lại, trong lòng nàng cảm thấy hơi bất an, bèn nói với mã phu.
“Chúng ta đến thư phòng tìm nàng.”
Trước đây Nghê Thanh Lam không tiện ở trong nhà dạy y thuật cho Nghê Tố, vì vậy đã dùng số tiền tích cóp được mua một cái viện nhỏ ở phía đông thành làm thư phòng.
Lúc trời sẩm tối, Sầm thị thấy trời mưa thì đột ngột nổi ý, bảo Nghê Tố nhân lúc trời tối rời đi. Trong lúc gấp rút, Nghê Tố để quên một đôi kim châm và mấy cuốn sách y thuật vẫn chưa kịp lấy trong thư phòng, hành lý trong nhà cũng phải thu dọn, Tinh Châu bèn xung phong nhận việc đi đến thư phòng lấy giúp nàng.
Tinh Châu theo Nghê Tố từ khi còn nhỏ, cũng biết nàng cất đồ ở chỗ nào, Nghê Tố bảo một vài người hầu đi cùng nàng.
Mưa đêm càng lúc càng dày đặc, rơi tích tắc trên mái xe, lão mã phu đánh xe, bánh xe vội vàng lăn qua vũng nước đục ngầu hướng về phía đông thành.
Mưa thổi tắt rất nhiều đèn lồng, đường phố tối om, xe vào trong hẻm lại càng tối. Lão mã phu dựa vào chiếc đèn lồng đung đưa dưới gò xe nhìn thấy bên ngoài cửa viện của thư phòng có mấy gã đầy tớ mặc áo tơi đang dựa lưng vào chân tường cười nói. Nhìn thấy có xe ngựa đi tới, bọn chúng lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên căng thẳng, xô đẩy người bên cạnh.
“Ồ, đó có phải là xe ngựa của đại phòng không…”
Có người nheo mắt nhìn chiếc đèn lồng có chữ "Nghê" trên xe ngựa.
Hai người hầu đang bị trói thành cái bánh tét ở góc tối nghe thấy lời này lập tức vùng vẫy giãy giụa dưới ánh đèn, miệng nhét vải bố liên tục phát ra tiếng “ô ô”.
Lão mã phu nhận ra hai người bị trói, cũng nhận ra đám đầy tớ này là người hầu thân cận bên cạnh thứ tử Nghê Tông, Nghê Thanh Văn.
Hắn quay người lại nói: "Tiểu thư, là người của Thanh Văn lang quân!"
Nghê Tố vén rèm lên, tên đầy tớ đó bắt gặp ánh mắt của nàng, kinh hãi xoay người chạy vào cửa viện báo tin. Nào ngờ lão mã phu đã nhanh chóng xuống xe, chặn đường hắn.
"Trương bá, đánh cho ta!"
Mưa càng ngày càng to hơn, lấn át nhiều âm thanh, Nghê Tố càng cảm thấy bất an, không rảnh cầm ô, không có ghế ngựa, nàng xách váy nhảy xuống xe thì bị trẹo chân.
Những người đi theo Nghê Thanh Văn đều là những đám tiểu tử gầy còm, Trương bá nhấn bọn hắn xuống nước đánh thật mạnh. Nghê Tố chịu đựng cơn đau bước nhanh vào viện.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Bên trong cánh cửa đóng kín có tiếng kêu khóc thảm thiết.
Nam nhân trẻ tuổi mày rậm mắt hí ấn nữ tử trên mặt đất, cười nói: "Tinh Châu ngoan, ngươi thức thời một chút, thay vì làm nữ sai của Nghê Tố thì không bằng đi theo ta. Nàng không có huynh trưởng, hơn nữa đại bá mẫu bị bệnh sắp chết, sớm muộn gì gia nghiệp của Nghê gia cũng là của ta!”
Trong mắt Tinh Châu đầy nước mắt, nàng hét chói tai muốn tránh khỏi tay hắn, nhưng nàng không thể vùng vẫy do chênh lệch sức mạnh giữa nam nữ. Nam nhân xé cổ áo của nàng, quần lụa đã cởi một nửa, hắn cười ác độc, đang định cúi người xuống.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đá mạnh ra.
Nghê Thanh Văn sửng sốt, sấm chớp loé lên, không kiên nhẫn quay đầu lại.
“Tên chết tiệt nào!”
Ánh sáng lạnh lẽo đan xen, một cây gậy đánh thẳng vào mặt hắn, xương mũi của Nghê Thanh Văn đau dữ dội. Máu nóng chảy ra, hắn đau đớn hét lên, nhìn rõ khuôn mặt dính nước mưa.
"Nghê Tố!"
Nghê Thanh Văn nhận ra nàng, khuôn mặt hắn tái xanh lập tức lao về phía nàng, ý định giật lấy thanh gỗ trong tay nàng. Nghê Tố đã kịp thời né tránh, sau đó Trương bá chạy đến, ngăn Nghê Thanh Văn lại và đánh nhau với hắn.
Tinh Châu nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cho đến khi có một người ướt sũng nâng nàng lên, ôm nàng vào lòng. Lúc này nước mắt tích tụ trong mắt nàng mới rơi xuống, nàng òa khóc nức nở.
“Tiểu thư, tiểu thư!!”
Để ngăn Tinh Châu chạy thoát, Nghê Thanh Văn xúi giục người hầu đánh gãy chân phải của nàng.
Nghê Thanh Văn là một tên phá gia chi tử văn dốt vũ nát, sức lực không bằng lão hán Trương bá năm mươi tuổi, bị Trương bá đánh đến mức la hét thảm thiết.
Nghê Tố bịt tai, giúp Tinh Châu thu dọn quần áo, lại chạm vào khớp xương của nàng, dịu dàng nói: “Tinh Châu, ngươi cố chịu một chút.”
Lời vừa dứt, Tinh Châu còn chưa kịp phản ứng, nàng đột nhiên dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng vang, Tinh Châu kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt đỏ hoe.
Cả người Tinh Châu run rẩy, cảm giác nhục nhã khi bị người khác chạm vào khiến nàng không kiềm chế được muốn nôn mửa. Nghê Tố nhẹ nhàng dỗ dành nàng. Nghê Thanh Văn bị đánh mặt mũi bầm dập, bị Trương bá đè xuống đất, hắn hét lên:
“Nghê Tố! Ngươi đắc ý cái gì! Mẫu thân ngươi sắp chết, nhà thờ tổ và y quán sớm muộn gì cũng thuộc về nhà chúng ta! Ngươi là cái thá gì, đã không vẫy đuôi lấy lòng ta, lại còn dám đánh ta!”
Nghê Tố buông Tinh Châu ra, đứng dậy đi đến trước mặt Nghê Thanh Văn, nhìn chằm chằm hắn từ trên cao.
Những giọt nước rơi xuống dọc theo hoa châu trên búi tóc nàng, một giọt nước óng ánh đọng lại trên dái tai của nàng. Nàng cúi xuống tát liên tục vào mặt Nghê Thanh Văn.
“Hiện tại cho dù ta bằng lòng vẫy đuôi lấy lòng đường huynh ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không muốn rộng lượng buông tha cho ta.”
Nghê Thanh Văn bị cái tát này làm cho mù mờ, hắn lại nghe thấy giọng nói của nàng. Hắn từ từ ngước mắt lên, cả váy áo của thiếu nữ trước mặt ướt sũng, mái tóc ướt dính vào tai, đôi mắt trong veo dịu dàng, gò má trắng nõn dính đầy nước.
Nghê Thanh Văn thấy nàng lại đứng lên, hắn giật cây gậy từ tay Trương bá, trợn to hai mắt.
“Nghê Tố, ngươi!”
Một gậy đánh vào sau đầu hắn, giọng nói của hắn đột ngột dừng lại.
Trương bá thấy Nghê Tố vứt cây gậy, nàng ra ngoài lục lọi trong giỏ thuốc, dùng khăn tay gói một mảnh thực vật màu xanh mướt đi vào, hắn gọi to:
“Tiểu thư, ngài định làm gì vậy?"
“Trương bá, Tinh Châu gặp phải chuyện này, chân của nàng lại bị thương, e là không tiện lên kinh cùng ta, càng không tiện ở lại Tước huyện."
Nghê Tố ném khăn tay cùng hành lý vào trong tay phải Nghệ Thanh Văn.
“Cho nên ta có chuyện muốn thỉnh cầu.”
Trương bá nhìn nàng nhấc chân, chiếc giày thêu giẫm lên tay Nghê Thanh Văn, liên tục nghiền ép, chất dịch màu trắng từ thân rễ chảy ra, chảy đầy tay Nghê Thanh Văn.
“Quê của Tinh Châu ở Loan trấn nhiều năm trước bị lũ lụt. Tinh Châu khi còn nhỏ đã cùng mẫu thân nàng chạy nạn đến đây. Sau khi mẫu thân nàng bị bệnh qua đời, nàng không có kế sinh nhai mới đến nhà ta làm nữ sai cho ta. Nghe nói nàng vẫn còn một người họ hàng ở Loan trấn, ta sẽ để lại một ít tiền cho ngươi và Tinh Châu, xin ngươi đưa nàng trở về Loan trấn, tốt nhất ngươi cứ ở lại Loan trấn đừng quay về, tránh tình thế bất lợi.”
Nghê Thanh Văn có thê tử rất ngang ngược độc ác, việc kinh doanh của nhà hắn đều nhờ vào sự cứu trợ từ nhà mẹ đẻ của thê tử mới có khởi sắc.
Cho dù đêm nay hắn ở đây chịu khổ e là cũng không dám rêu rao, mà thê thiếp mới cưới của Nghê Tông lại mang thai, Nghê Thanh Văn lại sợ cái thai trong bụng thê thiếp đó là tiểu tử. Nghê Tông vì ngại thế diệp nhà mẹ đẻ của con dâu mà không cho phép Nghê Thanh Văn nạp thiếp, cũng ghét hắn văn dốt võ nát chỉ biết chơi bời phóng túng.
Vì lẽ đó mà Nghê Thanh Văn sẽ không dám cáo trạng với Nghê Tông, nhưng nhất định sẽ lén lút trả thù.
Tinh Châu thẫn thờ nghe thấy Nghê Tố nói, nàng cử động, ánh mắt di chuyển qua chỗ Nghê Thanh Văn, nhưng chỉ thấy thân lá rơi ra từ chiếc khăn thêu.
Ngũ Phượng Linh Chi, dược xưng là Trạch Tất, có thể thanh nhiệt giải độc, giảm ho long đờm, điều trị nấm ngoài da, nhưng nhựa tươi từ thân rễ có độc, chạm vào da sẽ bị thối rữa. Tinh Châu đi theo Nghê Tố nhiều năm cũng đã mưa dầm thấm lâu, sao nàng có thể không nhận ra thứ này.
Những thảo dược chưa kịp phơi khô trong giỏ thuốc bên ngoài kia cũng là do nàng thu gom từ những người trồng thuốc.
"Tiểu thư……". Tinh Châu khẽ gọi.
Nàng là nô tì, bỏ qua việc Nghê Thanh Văn vẫn chưa đạt được ý xấu. Cho dù hắn thực hiện được, luật pháp của Đại Tề cũng không thể đòi lại công bằng cho nàng.
Mưa bụi mịt mù, ánh đèn ngoài cửa lúc sáng lúc mờ, gió thổi vào tay áo Nghê Tố, nàng quay đầu lại bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của Tinh Châu.
“Tinh Châu, ngươi đừng sợ, cánh tay nào của hắn đụng vào ngươi, ta sẽ để cánh tay đó thối rữa.”
Cây hòe trong đình được nước mưa rửa sạch đến mức cành lá như mới, trong bóng tối sâu hun hút, có nam nhân trẻ với khuôn mặt nhợt nhạt.
Hắn đang dựa vào gốc cây, mặc một chiếc áo choàng đen có cổ áo lông cáo không hợp với mùa hè, tay áo trắng bên trong rủ xuống. Bóng hắn đổ xuống dưới ánh đèn mờ ảo, nhưng không ai phát hiện ra.
Hắn lặng lẽ nhìn vào bên trong ở giữa khe hở của cành lá.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo toàn là ý tuyết của ngày đông giá rét.