Ánh sáng từ đèn lồng khiến mắt người ta đau nhức. Nghê Tố vì ù tai dẫn đến choáng váng, hai chân lảo đảo đứng không vững, hai đầu gối nàng mềm nhũn, cổ tay được ai đó nắm lấy.
Lạnh lẽo vô tận từ lòng bàn tay hắn dán vào xương cổ tay nàng, so với băng tuyết càng thêm lạnh thấu xương. Nghê Tố không nhịn được cả người run lên, nàng miễn cưỡng ổn định thân hình, ngẩng đầu nói:
“Đa tạ…”
Nàng bị đông lạnh đến mức giọng nói run rẩy, ánh mắt chạm đến mặt hắn. Đôi mắt trong suốt như được gột rửa dưới mặt trời mùa xuân, chẳng qua rất lạnh, nhiệt độ băng lãnh không khác gì ngón tay mới vừa thu hồi lại của hắn.
Giữa mùa hè lại có tuyết rơi, cảnh tượng xinh đẹp nhưng lại có chút quỷ mị.
Đèn lồng chiếu sáng tòa liên hoa tháp, tầm mắt hắn theo đó dời đến chuông đồng đang kêu loạn lên vì gió thốc. Hắn nhìn tòa liên hoa tháp kia, như đang chạm vào ký ức xa xăm nào đó. Trong đôi mắt lạnh lẽo vẫn như cũ không có một chút thần quang sáng ngời nào, hắn chỉ nghiêng mặt qua hỏi nàng:
“Nơi này là chùa Đại Chung?”
Trong lòng Nghê Tố cảm thấy kỳ lạ, nàng đang muốn mở miệng, bỗng dưng đồng tử co rụt lại.
Lân quang như sao sáng trôi nổi phía sau hắn, chúng nó từng chút một tụ tập lại, dần dần huyễn hóa ra một bóng dáng mông lung mờ ảo.
“Huynh trưởng!” Nghê Tố thất thanh kêu lớn.
Lân quang chiếu sáng sườn mặt tái nhợt của nam nhân, hắn im lặng thoáng nhìn phía sau, ảo ảnh ngay lập tức tan biến, quang sắc trong suốt cũng bị nghiền nát trong gió tuyết.
Vô số hạt tuyết như lông ngỗng ào ào bay tới, nhưng trong khoảnh khắc sắp rơi xuống người hắn thì lại bị gió từ núi cao thổi bay, trước sau người hắn không mảy may dính chút tuyết.
Tầm mắt Nghê Tố cũng rơi xuống cùng với bông tuyết, ngọn đèn dầu run run, nàng nhận ra hoa văn thêu chỉ bạc trên người hắn như vỗ cánh sắp bay.
Con chữ ở cổ tay áo mơ hồ chớp nháy.
Tử Lăng.
“Ngươi……”
Trời giá rét tuyết nặng hạt, Nghê Tố không biết thau đồng nàng vừa dùng lúc này đã chạy đi đâu, nhưng nàng vẫn có thể ngửi được mùi tro bụi phảng phất trong gió, cái lạnh khắc trong xương cốt càng thêm nặng nề. Nàng sợ mình nhìn nhầm, theo bản năng vươn tay chạm vào ống tay áo hắn.
Cái chạm này không hề mang lại bất kỳ xúc cảm nào.
Gió lạnh xuyên qua khe hở ngón tay Nghê Tố, nàng thấy thân ảnh của vị công tử trẻ tuổi trước mặt trong một khắc hóa thành sương mù lãnh đạm.
Biến mất rồi.
Tay Nghê Tố dừng giữa không trung, ngón tay đông đến mức tê dại. Tuyết vẫn còn đang rơi nhưng sắc trời tối như hũ nút lại đang dần chuyển sáng.
Tiếng tụng kinh trong chùa đã dừng lại được một lúc.
Lão phương trượng cùng các tăng nhân tụ tập bên ngoài đại điện, liên tục lấy làm kỳ lạ.
“Tại sao vô duyên vô cớ lại có tuyết?” Một tiểu sa di ngửa đầu nhìn trời nói.
“Đây cũng không phải dấu hiệu tốt.” Có người nói.
Lão phương trượng lắc đầu, niệm “A di đà phật”, đè xuống âm thanh nghị luận của bọn họ.
“Không được nói bậy.”
Tiểu sa di canh giác cửa chùa hôm nay rất ghét thời tiết quái dị này. Trên người hắn mặc tăng y đơn bạc, làm sao có thể chống chọi được cái lạnh trong ngày đông giá rét.
Trong lúc đang suy nghĩ có nên quay về thiện phòng tìm một bộ quần áo mùa đông mặc vào hay không thì lại nghe tiếng đập cửa “Cốc cốc" vang lên, âm thanh dồn dập xen lẫn kinh hoảng.
Tiểu sa di hoảng sợ, vội mở ra cửa chùa đi ra ngoài thăm dò.
Bên ngoài là vị nữ thí chủ hắn từng gặp, không lâu trước đây mới đến trong chùa lấy bùa bình an, chỉ là nàng lúc này tóc mai mướt mồ hôi, váy áo hoen ố, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Nữ thí chủ, ngươi làm sao vậy?” Tiểu sa di ngạc nhiên.
“Tiểu sư phụ, ta muốn tìm lão pháp sư đã cho ta ấy bùa bình an.”
Nghê Tố vô cùng lạnh, lúc nói chuyện giọng nói vừa nhỏ vừa run.
Tiểu sa di tuy không rõ nguyên do, nhưng vẫn mời nàng vào chùa.
“Các tăng nhân tụng kinh xong rồi sao?” Nghê Tố vào chùa cũng không nghe thấy tiếng tụng kinh.
“Vốn dĩ còn khoảng thời gian một chén trà nhỏ nữa, chẳng qua bỗng nhiên gặp phải kỳ quan mùa hè có tuyết cho nên mới kết thúc sớm hơn một chút.”
Tiểu sa di một bên dẫn đường cho Nghê Tố, một bên đáp.
Khoảng một chén trà nhỏ.
Nghê Tố không đi nổi nữa.
Nàng rõ ràng nhớ lúc ở trong rừng bách kia, lão pháp sư có nói với nàng rằng hôm nay buổi tụng kinh trong chùa phải tới hoàng hôn mới hoàn tất.
“Tuệ Giác sư thúc, vị nữ thí chủ này đến tìm ngài.”
Giọng nói của tiểu sa di vang lên, Nghê Tố ngẩng đầu theo bản năng.
Thân hình Tuệ Giác mập mạp, mặt mũi hiền từ cùng với bộ râu đen, cười tủm tỉm đi tới, tụng kinh “A di đà phật”, nói:
“Nữ thí chủ lại quay lại, phải chăng bùa bình an có sai sót?”
“Ngài là Tuệ Giác?” Nghê Tố khó mà tin nổi.
Tuệ Giác không rõ nguyên do, nhìn tiểu sa di, chắp tay trước ngực, ôn tồn nói: “Bần tăng Tuệ Giác.”
“Nữ thí chủ chẳng phải vừa nãy mới gặp Tuệ Giác sư thúc sao? Sao giờ lại không nhận ra?” Tiểu sa di hơi khó hiểu.
Nghê Tố lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.
Sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt.
Sắc trời lúc này quang đãng trở lại, ngôi chùa này cổ kính mà nguy nga, ánh nắng rơi xuống mái hiên như được dát vàng.
Không đúng, hoàng toàn không đúng.
Người đưa bùa bình an ở trong chùa cho nàng là lão hòa thượng có bộ râu xoăn trắng như tuyết, bất kể hình dáng, khuôn mặt hay giọng nói đều không hề giống với vị Tuệ Giác trước mặt này.
Sơn tự thờ đầy thần phật, nhưng vào lúc này lại không thể cho Nghê Tố bất kỳ sự an tâm nào. Tuyết này, chùa này, người này vặn vẹo thành sợi dây thừng hoang đường kỳ dị, hung hăng siết chặt cổ họng nàng.
Tuệ Giác thấy nàng mất hồn mất vía, giọng nói mang theo vẻ lo lắng: “Hôm nay gặp phải tuyết lạ, trời lạnh như mùa đông tháng chạp.”
Hắn quay đầu nói với tiểu sa di: “Mau đi tìm áo choàng cho nữ thí chủ.”
Tiểu sa di mới vừa gật đầu, lại thấy vị nữ thí chủ đột nhiên quay người bỏ chạy, hắn ở sau lưng gọi mấy tiếng, lại dường như hối thúc nàng bước đi nhanh hơn.
“Hôm nay không chỉ có tuyết lạ mà người cũng lạ……” Tiểu sa di xoa cái đầu trọc, khẽ lẩm lẩm.
Tuyết lớn rơi dày đặc cả ngày, cả thành Tế huyện đều bao phủ bởi một lớp tuyết trắng. Trong trà lâu quán rượu, đường phố có rất nhiều người thảo luận về trận tuyết kỳ lạ này.
Nghê Tố đã đổ bệnh sau khi trở về từ chùa Đại Chung.
Nàng cứ luôn sốt cao, mỗi ngày Tiền mụ mụ vừa phải hầu hạ ở chỗ Sầm thị, vừa phải thường xuyên vào trong viện thăm hỏi nàng. Đại phu tọa đường của Nghê gia y quán đều phải thay nhau đến khám bệnh cho nàng, nhưng thang dược được kê không khác gì nhau.
Sầm thị kéo cơ thể ốm đau tới thăm một lần, nghe mấy đại phu thảo luận về phương thuốc hạ sốt. Nàng bệnh đến mức trên gương mặt gầy gò vàng vọt không thể nhìn ra biểu cảm gì.
Trong đêm nghe thấy Tiền mụ mụ nói cơn sốt cao của Nghê Tố đã giảm, Sầm thị không nói câu nào, nhưng lại khẽ thở phào nhẹ nhõm, mới mở miệng uống một muỗng nước thuốc.
Ngày thứ ba Nghê Tố mới tỉnh lại. Tinh Châu khóc vì vui sướng, vừa cẩn thận lấy khăn thêu lau mồ hôi trên trán Nghê Tố vừa nói:
“Tiểu thư, ngài khát không? Có đói không?”
Nghê Tố phản ứng chậm chạp, một lúc sau mới lắc đầu.
“Mẫu thân đâu?”Giọng nói của nàng khàn khàn.
“Tiểu thư ngài đừng lo, phu nhân đã đỡ hơn rồi.”
Tinh Châu bưng một chén trà nóng đút cho nàng.
Thực ra Tinh Châu không thể vào trong viện Sầm thị, nàng chỉ nghe lão quản gia nói hôm nay Sầm Thị có thể xuống giường, thế nên nghĩ rằng bệnh của Sầm thị đã đỡ hơn rồi.
Ai ngờ Nghê Tố mới nghỉ dưỡng được một hai ngày thì Sầm thị bắt đầu nôn ra máu.
Nếu không phải Nghê Tố nghe thấy tin rồi lập tức đến, Sầm thị sẽ hôn mê không thể dậy được. Tiền mụ mụ không còn cách nào mới đến viện của Nghê Tố, Nghê Tố chỉ sợ vẫn không hay biết gì.
“Bệnh phong hàn của con vẫn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay lại phải ứng phó với nhị thúc của con, lại còn phải hầu hạ ta, khổ cho con rồi.”
Sầm thị nhìn Tiền mụ mụ bưng chậu nước bị máu nhiễm đỏ đi, ánh mắt rơi xuống người nữ nhi, bà mới nôn ra máu, giọng nói đã khàn khàn.
“Nữ nhi không khổ.” Nghê Tố nắm tay Sầm thị.
“Mẫu thân mới là người chịu khổ.”
Sầm thị nhếch môi, đây cũng không được coi là một nụ cười, nàng từ trước đến nay chưa bao giờ thích cười.
“Mấy ngày nay con lén bắt mạch cho ta nhân lúc ta đang ngủ đúng không?”
Nghê Tố trầm mặc, vừa muốn đứng dậy, lại bị Sầm thị nắm chặt tay.
“Con không cần phải quỳ với ta.”
Hốc mắt Sầm thị hãm sâu, hết sức mệt mỏi.
“Hiện giờ ta không tránh mặt con khám bệnh bốc thuốc. Hơn nữa con cũng đã bắt mạch cho ta, cơ thể này của ta còn có thể chống đỡ được mấy ngày chắc hẳn trong lòng con cũng biết rõ."
Nghê Tố đón lấy ánh mắt của bà.
“Mẫu thân……”
“Ở nhà chúng ta, nữ tử không thể có chí hướng này.”
Sầm thị dựa vào gối mềm, khi nói chuyện lồng ngực phập phồng.
“Phụ thân của con đánh con, phạt con, nhưng tính cách của con bướng bỉnh, chịu đau chịu khổ cũng không chịu nhượng bộ.”
“Ta biết, đều là do Lam Nhi chỉ dạy con.”
Sầm thị đề cập đến Nghê Thanh Lam, đôi môi nhợt nhạt mới hơi cong lên độ cong mềm mại.
“……Ngài biết sao?” Nghê Tố ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Nếu không phải Lam Nhi dốc sức chỉ dạy con, một mình con ở y quán có thể học trộm được bao nhiêu? Khi đó phụ thân của con phòng con như phòng trộm.”
Sầm thị bị bệnh hoàn toàn không có sức lực, đề cập đến những chuyện này lại có chút tinh thần.
“Từ năm mười sáu tuổi hắn khám bệnh cho Hạ Lưu thị. Sau khi Hạ Lưu thị nhảy xuống sông chết, phụ thân của con bắt hắn đọc sách, hắn lại mang theo con bên cạnh rồi lén dạy cho con. Có một lần hắn dạy con học bài vè về sắc thuốc, lúc đó ta đang ở ngoài cửa thư phòng.”
Nghê Tố vốn cho rằng nàng và huynh trưởng che giấu rất tốt, người trong nhà chỉ biết nàng lén học y thuật không thành thường bị phụ thân phạt, lại không biết huynh trưởng vẫn luôn chỉ dạy nàng.
Nàng lại càng không ngờ Sầm thị vẫn luôn một mực phản đối nàng học y, vậy mà lại phát hiện bí mật của nàng và huynh trưởng từ sớm, hơn nữa không vạch trần trước mặt phụ thân.
Nàng không phải là máu mủ ruột thịt của Sầm thị, nhưng Sầm thị chưa từng bạc đãi nàng, luôn công nhận và nghiêm túc nuôi dạy nàng như nữ nhi mình sinh ra. Nhưng Sầm thị luôn có bộ mặt lạnh lùng, ít nói, trời sinh có một loại xa cách, ngăn cản nàng thân thiết. Vì thế từ khi còn nhỏ Nghê Tố đã luôn kính yêu nàng, nhưng không thể thoải mái giống hai mẹ con như Nghê Mịch Chi và Liễu thị.
Thực ra Sầm thị không chỉ đối với mình nàng như vậy, mà là do tính cách của Sầm thị khó thân thiết với người khác, cho dù Nghê Thanh Lam là nhi tử ruột của nàng cũng nhận đói xử lạnh nhạt.
“Huynh trưởng của con có từng nói với con, tại sao hắn thân là nam nhi lại nỗ lực nghiên cứu phụ khoa không?”
“Không có.”
Nghê Tố lắc đầu, không kìm được nghĩ đến thân hình đơn bạc của nam tử mặc huyền hắc sưởng y trong rừng bách ở chùa Đại Chung.
Trong ánh sáng kỳ dị phía sau hắn, nàng thoáng thấy hình bóng của Nghê Thanh Lam.
Sầm thị chầm chậm thở dài một hơi.
“Huynh trưởng con là đứa trẻ hiếu thuận, sau khi ta sinh hắn ra thì mắc bệnh khó nói. Vốn cũng không có gì to tát, nào ngờ thời gian trôi qua, bệnh ngày càng trầm trọng hơn. Con cũng biết phần lớn đại phu trên đời này không thông hiểu phụ khoa, cũng xem thường phụ khoa, phụ thân của con cũng vậy, ta cũng không muốn nói với hắn chuyện cơ thể của ta.”
“Nhưng bệnh này càng ngày không thể chịu nổi, có một lần ta thực sực khó chịu, Nghê Thanh Lam đã nhìn thấy. Khi đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ, ta cũng khó nói với nhi tử của mình, nhưng hắn rất bướng bỉnh. Ta không chịu nói, hắn liền muốn đi tìm phụ thân đến khám bệnh cho ta, ta không còn cách nào khác mới bảo hắn bệnh này của ta phụ thân của hắn không trị được, cũng không thể trị.”
“Nhưng hắn lại để tâm, lại lén tìm dược bà dẫn về khám bệnh cho ta.”
Thế đạo này, tam cô lục bà là hạ cửu lưu không hơn không kém, dược bà chính là một trong số đó. Phần lớn bọn họ ở quê bán thuốc cho nữ nhân có bệnh thầm kín, không có danh tiếng, đồng thời còn bị người khác xem thường.
Nghê Thanh Lam nhỏ tuổi tự mình chạy vào thôm tìm dược bà về khám bệnh cho Sầm thị.
“Tiểu nương con là nữ nhân mệnh khổ, nàng sinh ra con, nhưng lại không thể nuôi dạy con khôn lớn.”
Sầm thị nhắc đến nữ tử dịu dàng kính cẩn đó, vẻ mặt ôn hòa.
“Lúc nàng sinh đệ đệ của con thì bị khó sinh, bà đỡ cũng không còn cách nào. Thực ra phụ thân của con cũng không thể chịu được việc mất đi tiểu ngương và đệ đệ con. Nhưng hắn không thông hiểu phụ khoa, cho dù hắn vứt bỏ những lễ nghi từ trước đến nay mà bước vào phòng sanh, cũng không thể giữ được tính mạng của hai người họ.”
Sầm thị tỉ mỉ nhìn Nghê Tố.
“Lúc đó con còn rất nhỏ, khóc rất thảm, Lam nhi cho con kẹo mè cũng không dỗ được con.”
“A Hỉ.” Sầm thị nói.
“Huynh trưởng của con bất chấp cấm kỵ nghề y, một là vì ta, hai là vì con. Hắn không thể nhìn ta chịu khổ vì căn bệnh này, cũng không thể nhìn con khổ sở vì mất mẫu thân. Hắn vì chúng ta mà có lòng thương xót hiếm có đối với nữ nhân, đương nhiên cũng không thể nhìn nữ tử của hắn bị căn bệnh này giày vò. Đáng tiếc, lần đầu tiên Nghê Thanh Lam khám bệnh cho nữ tử cũng chính là lần cuối cùng.“
Hắn quyết chí làm điều này, nhưng lại không được người khác dung thứ.
“A Hỉ, thực ra ta nên cảm ơn con. Thời niên thiếu hắn bị cuốn vào những lời đồn đãi vớ vẩn, bị phụ thân ép phải bỏ y theo văn, con dám cỗ vũ hoài bão của hắn. Đó có lẽ là niềm an ủi duy nhất trong lòng hắn những năm nay.”
Nghe những lời của Sầm thị, Nghê Tố nhớ lại những lời mà nàng và huynh trưởng đã nói trong từ đường vào đêm mưa năm xưa.
“Mẫu thân, chờ người khỏe lại, ta đi Vân Kinh tìm huynh trưởng.” Nghê Tố khẽ nói.
“Cần gì phải đợi? Người chúng ta phái đến Vân Kinh đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức, không bằng con đi luôn bây giờ.”
“Mẫu thân?” Nghê Tố kinh ngạc nhướng mắt, sau đó lắc đầu nói:
“Nếu như hiện tại ta bỏ mặc ngài vào kinh, sao ta có thể yên tâm?”
“Huynh trưởng của con không rõ sống chết, ta và con có thể yên tâm không?”
Sầm thị vừa nói vừa ho, phải mất một lúc mới thoát khỏi bàn tay Nghê Tố đang vuốt nhẹ lưng của nàng, gọi Tiền mụ mụ vào.
“A Hỉ, ta để con quỳ trong từ đường là vì phụ thân của con chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với con. Con ở trong lòng hắn cũng quan trọng như Lam nhi, chỉ là hắn có lý do của mình. Con không nghe lời hắn, không tuân theo quy tắc của Nghê gia hắn, phải quỳ xuống trước hắn và tổ tiên nhà hắn tạ lỗi.”
Sầm thị sờ mặt nàng: “Con đừng trách ta.”
Hai mắt Nghê Tố nóng lên, quỳ xuống nói: “Mẫu thân, ta chưa từng trách ngài, ta biết ngài đối xử tốt với ta.”
“Hài tử ngoan.”
Đến đây Sầm thị không giấu được nước mắt.
"Con cũng biết ta chỉ còn sống được mấy ngày, cứ ở đây trông coi ta thì không bằng thay ta đi tìm huynh trưởng của con. Phụ thân con trước khi chết đã có danh tiếng tốt, tấm biển huyện nha tặng ở trong nhà chúng ta, mấy năm nay nhị thúc của con ngại tiết hạnh này của ta nên không dám vô sỉ cướp đoạt gia tài nhà chúng ta. Hiện tại huynh trưởng của con không rõ tung tích, bọn hắn cũng đã biết cơ thể của ta không khỏe. Một khi ta qua đời, một nữ nhi bơ vơ lẻ loi như con làm sao có thể đề phòng được dã tâm của nhị thúc?”
“Không có nam nhân, những người bên ngoài cũng sẽ không để ý tới những việc hắn làm. Bởi vì con là nữ nhi, Nghê gia bọn họ không có lý để cho con tiếp quản gia nghiệp, cho dù tìm Huyện thái gia nói lý thì nhị thúc con cũng danh chính ngôn thuận, hơn nữa hắn có thể tùy ý gả con đi.”
Sầm thị liếc nhìn Tiền mụ mụ, Tiền mụ mụ hiểu ngay lập tức, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong tủ, mở nó ra trước mặt Nghê Tố.
Chiếc hộp tuy nhỏ nhưng bên trong chứa đầy ngân phiếu.
“Vào ngày con đến chùa Đại Chung để lấy lá bùa bình an, ta đã bảo Tiền mụ mụ bán tất cả các ruộng đất trong điền trang nhà chúng ta, cầm đồ trang sức và của hồi môn của con, đổi thành chút tiền để con sử dụng khi vào kinh.”
Trên khuôn mặt tiều tụy của Sầm thị hiện lên ý cười lạnh: “Chúng ta không thể để Nghê Tông bắt nạt, nếu hắn muốn tiếp quản công việc làm ăn của y quán thì tùy hắn, nhưng những gia sản ruộng đất này, hắn nằm mơ cũng đừng có.”
“Mẫu thân……”
“Con nghe lời ta.”
Nghê Tố vừa mở miệng đã bị Sầm thị mạnh mẽ cắt ngang:
“Nếu con thực sự nghĩ cho ta, thì hãy đi càng sớm càng tốt, đừng để nhị thúc tính kế với con. Con đi tìm huynh trưởng của con, dẫn theo hắn trở về, đến lúc đó danh chính ngôn thuận lấy y quán của nhà chúng ta về. Cho dù Nghê Tông hắn không tình nguyện thì vẫn phải giải quyết chuyện hậu sự của ta một cách nở mày nở mặt. Còn những người hầu trong nhà, đợi đến khi ta chết, Tiền mụ mụ sẽ đuổi việc họ thay ta."
Tiền mụ mụ không nói gì, nhưng lại không nhịn được lấy mép ống tay áo lau nước mắt.
Sau khi dặn dò những lời này, dường như Sầm thị đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, nàng không cho Nghê Tố nói một lời, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Đi đi, ta mệt rồi.”
Cầm chiếc hộp trong tay, Nghê Tố cố nén sự chua xót từ đầu mũi, nàng đứng dậy, được Tĩnh Châu đỡ tới cửa. Ánh mặt trời giữa mùa hè chói chang và nóng bức bao phủ trước thềm.
“A Hỉ.”
Đột nhiên, nàng nghe thấy giọng nói của Sầm thị truyền đến ở phía sau.
Nghê Tố quay đầu lại, màn giường chắn ngang, nàng đứng ở ngưỡng cửa nên không nhìn rõ mặt Sầm thị, chỉ nghe thấy nàng nói:
“Con đường này gian nan, trên đời này có rất nhiều nam nhân hẹp hòi, con có sợ cô đơn một thân một mình hay không?"
Hầu hết nữ tử hành nghề phụ khoa đều có bị gán mác ti tiện như “lục bà”.
Nước mắt Nghê Tố kìm nén đã lâu tuôn rơi không ngừng. Nàng đứng dưới ánh nắng, bóng nàng lặng lẽ đổ xuống, nàng nhìn người trên chiếc giường xanh nhạt, rành mạch đáp: “Mẫu thân, con không sợ.”