Nghê Thanh Lam là mất tích sau đông thí.
Thư là do một vị sĩ tử Diễn Châu giao hảo với Nghê Thanh Lam gửi cho hắn. Trong thư có nói, cái đêm Nghê Thanh Lam tham gia đông thí xong thì rời khỏi khách điếm, người bạn kia cho rằng hắn đông thí phát huy không tốt, trong lòng buồn bực cho nên bỏ về nhà. Người này mới dựa vào địa chỉ quê nhà mà ngày trước Nghê Thanh Lam có nói cho hắn, viết thư dốc lòng trấn an, ước định năm sau sẽ gặp nhau ở Vân Kinh.
Theo lời sĩ tử Diễn Châu này nói, Nghê Thanh Lam quả thực không đỗ kỳ đông thí, nhưng thư cũng đã gửi đến, vì sao Nghê Thanh Lam lại chưa về nhà? Ban đầu Sầm thị còn có thể tự an ủi chính mình, có lẽ là nhi tử ở trên đường bị trì hoãn, nói không chừng qua vài ngày sẽ trở về. Nhưng mắt thấy một hai tháng qua đi, Nghê Thanh Lam chẳng những chưa về mà còn không có vài câu thư từ gửi về nhà.
Thân thể Sầm thị vốn không tốt, gần đây càng thêm bệnh tình triền miên, ăn ít, ngủ nhiều, người so với trước đây gầy đi trông thấy.
Bà không cho Nghê Tố xem mạch, cũng không cho phép Nghê Tố hỏi thăm bệnh tình của mình, miệng của lão đại phu ngày thường đến xem bệnh cho Sầm thị cũng kín như bưng. Nghê Tố đành phải lén lút mang theo Tinh Châu đi tra dược liệu, vừa tra đã bị người ta bắt gặp.
“Con đứng lên đi, ta không phạt con.”
Sầm thị tựa lưng vào gối mềm, nhìn kỹ thiếu nữ quỳ gối trước giường bà.
“Nhưng con cũng đừng nghĩ mình không làm gì sai. Chỉ cần gần đây con không để cả nhà Nghê Tông đi tới làm dơ bẩn tai mắt ta thì ta sẽ giảm nhẹ trừng phạt cho con.”
“Mẫu thân……” Nghê Tố ngẩng đầu, Sầm thị gầy đến mức hốc mắt đều hãm sâu, nàng nhìn mà trong lòng càng thêm hụt hẫng.
“Ta thỉnh bùa bình an đã được khai quang từ cao tăng của chùa Đại Chung, gần đây bệnh nên quên mất, con thay ta đi lấy về đây.”
Giọng nói khí nhược vô lực của Sầm thị lộ ra vài phần uy nghiêm không thể cự tuyệt.
Tình hình này, Nghê Tố làm gì có tâm trạng đi chùa Đại Chung. Nhưng Sầm thị đã mở miệng, nàng không có quyền từ chối, chỉ đành ra khỏi phòng, gọi lão quản gia đến bàn giao lại việc trong nhà, đặc biệt là đề phòng Nghê Tông lại dẫn người đến đây gây chuyện.
Chùa Đại Chung cũng xem như là danh chùa tiền triều, trong chùa có đúc một cái chuông đồng to, bên trên có khắc không ít thơ văn của danh sĩ tiền triều, chùa nằm trên một ngọn núi thanh tịnh và đẹp đẽ.
Cũng vì thế mà chùa Đại Chung thường có văn nhân nhã sĩ đến thăm, ở trong chùa lưu lại không ít tuyệt hảo danh thiên, khiến cho hương khói sơn tự càng thêm cường thịnh.
Nghê Tố gần đây tâm thần không yên, một đường ngồi xe, trong đầu lại toàn suy nghĩ đến việc huynh trưởng mất tích, mẫu thân sinh bệnh. Xe ngựa bỗng nhiên lắc lư, con ngựa bên ngoài hí vang một tiếng, Tinh Châu không hề chậm trễ, gọi một tiếng “Cô nương", đồng thời theo bản năng ôm Nghê Tố vào trong ngực.
Chỉ nghe “Bịch" một tiếng, Nghê Tố ngước nhìn, thấy trán Tinh Châu đập vào vách xe, rất nhanh đã đỏ một mảng, vết thương sưng to.
“Tinh Châu, ngươi không sao chứ?”
Xe ngựa dừng lại, Nghê Tố đỡ hai vai Tinh Châu.
Tinh Châu vừa đau vừa choáng, chỉ mới lắc đầu đã thấy hoa mắt: “Không có việc gì cô nương……”
Bàn tay thô ráp vén rèm lên, một tia nắng chiếu xuống sườn mặt Nghê Tố, lão xa phu trên người đều là bùn, nhìn nàng nói:
“Cô nương, bánh xe của chúng ta hỏng rồi, hôm qua lại có mưa, lúc này bánh xe hãm trong bùn, sợ là không thể đi tiếp được nữa. Nhưng cô nương yên tâm, khoảng một canh giờ tiểu lão nhân có thể sửa xong được.”
“Được.”
Nghê Tố gật đầu, nàng cũng không phải lần đầu tiên đi tới chùa Đại Chung, thấy phía trước chính là thềm đá sơn đạo liền quay đầu nói với Tinh Châu:
“Bây giờ ngươi đang khó chịu trong người, để ta tự mình lên, ngươi ở trong xe nghỉ tạm một lát đi.”
“Nô tỳ đi với cô nương.”
Ngón tay Tinh Châu chạm vào cái trán sưng đỏ, “rít" một tiếng.
“Chờ trở về phủ ta sẽ lấy dược thoa cho ngươi.”
Nghê Tố vỗ nhẹ vai nàng, một tay nhấc váy, dẫm lên cái ghế lão mã phu để sẵn đi xuống. Cũng may bùn ướt chỉ làm kẹt bánh xe phải, sơn đạo này được mặt trời phơi khô, nàng dẫm xuống cũng không quá khó đi.
Chùa Đại Chung nằm ở giữa sườn núi, Nghê Tố đi lên thềm đá, phía sau đã rịn ra tầng mồ hôi mỏng, gõ cửa chùa. Nghê Tố cùng tiểu sa di nói chuyện vài câu liền được mời vào trong chùa lấy bùa bình an.
Nàng ở đại điện bái lạy Bồ Tát, lại uống một chén trà xanh, tiếng chuông trong chùa vang lên nghe xa xăm trống vắng. Hóa ra là đến giờ các tăng nhân trong chùa luyện công, bọn họ bận rộn, Nghê Tố cũng không tiện ở lại lâu.
Ra khỏi cửa chùa, dưới một trăm bậc thềm đá là một rừng cây bách, cánh rừng rậm rạp, cành lá xum xuê che mất mặt trời, trong đó có một ánh lửa chói mắt gây chú ý.
Nàng nhớ rõ khi mình tới, tòa liên hoa tháp sơn vàng trong rừng kia không có thắp đèn dầu, bên trong tường cao có thanh âm tăng nhân tụng kinh, mà ánh lửa trong rừng bách lại sáng rực kinh người.
Nghê Tố từ xa nhìn thấy có một lão hòa thượng đi ra khỏi tòa liên hoa tháp, lồng ngực ôm một hộp gỗ đen nhánh, lảo đảo đi vài bước lại trượt ngã trong bùn.
Hắn ngã rất đau, nhất thời không đứng dậy nổi, Nghê Tố vội vàng nâng váy đi tới dìu hắn.
“Pháp sư?”
Hóa ra là vị lão hòa thượng vừa rồi ở trong chùa đưa bùa bình an cho Nghê Tố. Chòm râu hắn trắng như tuyết, cũng không biết vì sao lại xoăn tít, thoạt nhìn có hơi chút buồn cười, hắn nhe răng trợn mắt không hề có dáng vẻ của lão pháp sư. Thấy váy lụa của thiếu nữ rơi xuống nước bùn dơ bẩn, “Ai nha" một tiếng:
“Nữ thí chủ sao lại làm bẩn xiêm y thế này?”
“Không đáng ngại.”
Nghê Tố lắc đầu, dìu hắn đứng dậy, thấy hộp gỗ vừa rồi hắn ôm trong ngực lúc này vì ngã mà nắp hộp khẽ mở ra. Từ khe hở có thể thấy được chút lông thú bên trong, lông thú theo gió động đậy.
Lão hòa thượng chạm đến tầm mắt nàng, một bên xoa mông, một bên nói:
“Mấy ngày trước trời mưa không ngừng, đằng sau liên hoa tháp cũng bị mưa gió làm sập, ta đang không suy nghĩ nên sửa như thế nào. Nào biết trong bùn lại tìm ra được hộp gỗ này, cũng không biết là vị khách hành hương nào chuẩn bị hàn y để đốt cho cố nhân đã qua đời."
Khu rừng này của chùa Đại Chung vốn chính là nơi để các bá tánh mỗi ngày đốt vàng mã và hàn y cho cố nhân đã mất.
Nghê Tố còn chưa tiếp lời thì lão hòa thượng đã mơ hồ nghe thấy trong chùa truyền ra tiếng tụng kinh, mặt hắn lộ vẻ khó xử.
“Trong chùa bắt đầu tụng kinh rồi.”
Hắn quay đầu, chắp tay trước ngực nhìn Nghê Tố.
“Nữ thí chủ, lão nạp thấy biểu văn trong hộp có nói vị sinh hồn đã qua đời là một vị đại tướng quân trẻ tuổi đáng thương. Phục này đã muộn mười lăm năm, lão nạp vốn định đốt giúp, nhưng hôm nay tụng kinh trong chùa sợ là phải kéo dài đến sau hoàng hôn. Không biết nữ thí chủ có nguyện thay lão nạp đốt cho người đó hay không?”
Lão hòa thượng lời nói khẩn thiết, tràn ngập sùng kính đối với vị tướng quân đã qua đời kia.
“Ta……”
Nghê Tố mới mở miệng, lão hòa thượng đã đem vật trong tay nhét vào tay nàng. Sau đó che mông khập khiễng đi lên thềm đá ra khỏi khu rừng.
“Nữ thí chủ, lão nạp vội đi tụng kinh trong chùa, việc này liền giao cho ngươi!”
Lão hòa thượng không giống tăng nhân Nghê Tố từng gặp qua, râu tóc bạc trắng nhưng lại không ổn trọng, không tang thương càng không túc mục.
Nghê Tố rũ mắt thấy hộp gỗ khắc đầu thú trong tay dữ tợn nhưng lại tỉ mỉ, chẳng qua nàng lại nhìn không ra đó là hung thú gì, trong lòng vô cớ cảm thấy quái dị.
“Thú Châu của lão nạp còn có tác dụng hơn hai đạo bùa bình an trên người nữ thí chủ.”
Thanh âm lão hòa thượng vừa dứt, Nghê Tố ngẩng đầu nhìn sang. Quang ảnh trong rừng bách ảm đạm xám xịt, cành lá run run, đã không thấy bóng dáng lão hòa thượng đâu.
Đúng thật như lời lão hòa thượng nói, trong hộp gỗ chỉ có một kiện sưởng y lông thú, còn có một bức biểu văn bị hơi nước thấm ướt hơn phân nửa, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra ngày tháng trong biểu văn đúng là mười lăm năm trước.
Sau khi nhận lấy hộp gỗ từ lão hòa thượng, Nghê Tố đành phải mượn dầu hỏa từ trong đèn dầu ở liên hoa tháp, đốt kiện huyền hắc sưởng y kia trong thau đồng đặt bên cạnh.
Ngọn lửa từng tấc cắn nuốt hoa văn tiên hạc được thêu chỉ bạc trên áo, nhờ lửa soi sáng, Nghê Tố nhận ra được hai hàng chữ: “Tử, Lăng……”
Đó là chữ được thêu trên ống tay áo.
Khoảnh khắc nàng vừa dứt giọng, chuông đồng treo trên sợi dây màu buộc giữa hai gốc cây bách sau lưng liên hoa tháp bỗng vang lên.
Hiện tại là tháng năm, một trận gió bỗng nhiên như từ ngày đông giá rét nào đó quét qua, đâm vào mặt khiến Nghê Tố thấy đau, bụi đất xốc lên, nàng vươn tay ra che chắn.
Trường minh đăng trong liên hoa tháp nháy mắt bị dập tắt sạch sẽ, chuông đồng lại vang lên từng tiếng.
Tiếng gió kêu khóc càng thêm lạnh thấu xương, Nghê Tố đứng dậy, suýt chút nữa thì đứng không vững, hai mắt không thể nhìn rõ. Khí lạnh trong rừng vừa lên thì thế gió cũng dần yếu bớt, sắc trời càng thêm ảm đạm, bên tai nàng vang lên thanh âm rất nhỏ.
Hơi lạnh từng chút một thấm vào y phục mùa hè đơn bạc, hai mắt Nghê Tố cay xè, dần dà bỏ xuống đôi tay đang che phía trước, giương mắt nhìn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin tưởng giữa mùa hạ tháng năm, sơn tự sau giờ ngọ lại tối đen như mực, bão tuyết mịt mù.
Hạt tuyết rơi xuống tóc mai đen nhánh của Nghê Tố, sắc mặt nàng bị đông lạnh đến trắng bệch, chóp mũi có chút ửng đỏ, không dám tin tưởng, sửng sốt nhìn trận tuyết trước mắt.
Cơn lạnh từ xương cốt theo xương sống bò lên trên, Nghê Tố theo bản năng muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này, nhưng bốn phía sương mù mờ mịt, bóng tối bao trùm cả khu rừng bách, ngay cả tiếng tụng kinh trong sơn tự cũng không nghe thấy.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, Nghê Tố trong lúc kinh hoảng đã đụng vào một cây bách, chóp mũi bị trầy mất một mảng da. Bởi vì không có ánh sáng nên bước đi nàng vô cùng khó nhọc, lớn tiếng gọi tăng nhân trong chùa nhưng thật lâu cũng không nghe được có tiếng người trả lời.
Bất an tràn ngập trong lòng, nàng miễn cưỡng sờ soạng đi phía trước.
Gió núi, lãnh tuyết, sương mù dày đặc thay nhau kéo đến.
Chân dẫm lên cỏ vang lên tiếng sàn sạt.
Sau lưng có một ngọn lửa ấm áp rọi tới góc váy nàng, Nghê Tố rũ mắt.
Tuyết ngày càng dày đặc, hạt tuyết như lông ngỗng bay tứ phía.
Nghê Tố nhìn chằm chằm ánh lửa bất động trên mặt đất, xoay người sang chỗ khác.
Sương mù tan đi rất nhiều, bông tuyết len lỏi giữa rừng bách.
Ánh sáng ấm áp bỗng nhiên xuất hiện, không xa là một ngọn đèn cô độc, một thân ảnh thon dài đứng dưới tàng cây. Dường như trong khoảnh khắc Nghê Tố xoay người, thân ảnh đó cũng khẽ động.
Nàng trơ mắt nhìn hắn đến gần, hắn cứ như người nắm giữ nguồn sáng duy nhất giữa thiên địa này, ánh sáng ấm áp kia chiếu sáng huyền hắc sưởng y trên người hắn.
Cổ áo lông thú đen nhánh, vạt áo ánh lên hoa văn có ngân quang lạnh thấu xương.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, gầy gò, tóc trơn bóng đen như mực, lông mi cong dài và dày, hắn đi chân trần, gió không thổi được tà áo, tuyết không chạm được vào vai.
Hắn đi đến gần, dường như mang theo cái lạnh của tuyết.
Dưới ánh đèn lồng, hắn đứng yên, nghiêm túc quan sát khuôn mặt trắng bệch vì bị đông lạnh của Nghê Tố.
Nghê Tố đồng tử hơi co lại, tuyết chạm vào gò má nàng, gió lạnh khiến hai tai như ù đi. Nàng mơ hồ nhận ra xung quanh người này rất lạnh, giọng nói bình tĩnh hỏi.
“Ngươi là ai?”.