“Tại sao chuyện nhà ta mà nhị thúc lại biết rõ như vậy?” Tuyết mịn bay tán loạn bên ngoài, một giọng nữ nhân mang chút khí nhược vô lực đến gần, nhất thời người trong nội đường đều liếc mắt nhìn về phía người đang đi tới.
Thiếu nữ áo xanh váy lụa trắng, búi tóc sơ tam hoàn, mang mũ rèm, khuôn mặt không rõ, được nữ tì dìu đến, bước châm chậm rãi yếu ớt như đang bệnh.
“Nghê Tố, ngươi đây là thừa nhận rồi sao?” Nghê Tông nâng cằm, bày ra dáng vẻ uy phong của trưởng bối.
“Thừa nhận cái gì?” Nghê Tố bước lên bậc thềm, ho khan vài tiếng. Sầm thị ít lời, liếc mắt với lão quản gia phía sau, lão quản gia kia ở ngoài cửa không dám tiến vào, khom người lau mồ hôi.
Hắn làm sao ngăn được cô nương.
“Thỉnh nhị thúc thứ lỗi, ta bệnh không tiện gặp người, sợ mất lễ nghĩa chỉ đành phải như thế."
Tiền mụ mụ bên người Sầm thị tới đỡ Nghê Tố ngồi xuống, lại kêu một nữ tì đưa chén trà nóng tới làm ấm tay nàng.
“Ngươi hôm qua cũng đội cái mũ rèm này!” Nữ nhi Nghê Tông thấy phụ thân quét mắt nhìn sang liền đứng dậy nói.
“Trên đường ta từ điền trang nhà ta quay về, khi đi ngang qua Táo Hoa thôn liền nhìn thấy ngươi. Đừng nghĩ rằng ngươi đội cái mũ rèm này ta sẽ không nhận ra, ta biết mặt mã phu và nữ tì Tinh Châu của ngươi!"
Nghê Tông nhìn về phía Sầm thị, nhưng thấy Sầm thị không khác gì cái hũ nút kín miệng, sắc mặt hắn càng không tốt, đang muốn nói nữa lại nghe thiếu nữ mang mũ có rèm nói: “Phải không? Ai làm chứng?”
“Cũng không thể chỉ vì lời nói phiến diện của ngươi liền định tội cho ta. Nông phụ kia và bà đỡ có chứng thực không? Ngươi từ điền trang nhà ngươi trở về phải đi ngang qua Táo Hoa thôn, ta từ điền trang nhà ta trở về cũng phải đi ngang qua đó. Ta đương nhiên không thể nói không đi qua, nhưng chuyện phía sau ta không thừa nhận."
“Ngươi……” Nghê Mịch Chi mím môi.
“Ai không có tự trọng như ngươi đi giao lưu với hạng người dơ bẩn ti tiện đó chứ."
Nàng không phải không nghĩ tới gọi người đến làm chứng, nhưng nông phụ kia mới sinh xong không tiện xuống giường, cũng cắn chết nói Nghê Tố chỉ là đi ngang qua mượn chén nước uống. Còn về bà đỡ kia cũng giống nông phụ, không thừa nhận Nghê Tố cùng bà ta đỡ đẻ cho người ta.
“Ngươi nói người dơ bẩn ti tiện là nông phụ hay là bà đỡ kia?” Sầm thị phút chốc nhìn thẳng Nghê Mịch Chi, bất thình lình mở miệng.
“Ta không biết chúng ta là người như thế nào lại có thể tạo khẩu nghiệp, khinh rẻ người khác như thế, Mịch Chi, mẫu thân ngươi sinh ra ngươi, chẳng lẽ trong nhà chưa từng mời bà đỡ? Người ta đi vào nhà các ngươi, ngươi cũng cảm thấy dơ sao?”
Nhất thời, người trong nội đường không khỏi nhớ tới đại ca Nghê Chuẩn của Nghê Tông.
5 năm trước, Nghê Chuẩn vì đi chữa bệnh từ thiện cho thôn dân phụ cận. Trên đường về gặp phải sạt lở bị chôn chết, huyện nha thỉnh biển “Hành y tế thế, đức chính thanh phương" đưa tới cho góa phụ Sầm thị của Nghê Chuẩn.
Nghê Chuẩn trước nay chưa từng coi khinh những hộ nhà nông nghèo khổ, Sầm thị tự nhiên cũng nghe không quen những lời này. Nghê Tông thấy dáng vẻ không dám lên tiếng của Nghê Mịch Chi thì phất tay bảo nàng ta ngồi xuống, bản thân cũng dịu giọng nói:
“Đại tẩu, đại ca hắn luôn luôn từ tâm, nhưng từ tâm đôi khi cũng là họa, làm nghề y không có đạo lý để con cháu phân gia nghiệp. Khi đại ca còn sống cũng không cho phép Nghê Tố học y, nhưng nó chẳng những học trộm mà còn đi còn đường cũ của Tễ Minh… Mong đại tẩu hiểu cho khổ tâm của ta. Đại ca dùng tánh mạng của hắn mới khiến cho thanh danh nhà chúng ta đỡ hơn một chút, nhưng lại sắp vì nó mà bị hủy hoại!”
Tễ Minh là tự của Nghê Thanh Lam.
Từ năm hắn 16 tuổi không đành lòng nhìn Hạ Lưu thị bị đau đớn tra tấn đến chết, mà giúp nàng khám bệnh khó nói. Hạ Lưu thị không chịu nổi lời đồn đãi nhảy sông tự sát, việc làm ăn của y quán Nghê gia liền xuống dốc không phanh.
Cho đến khi Nghê Chuẩn chết đi, quan phủ đưa bảng hiệu đến Nghê gia thì việc làm ăn mới có khởi sắc.
“Cả nhà hành nghề y, cớ gì lại không được học, cũng khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất, nhị đệ hà tất phải tính toán chi li, mang việc của Lam Nhi ta ra nói? Lam Nhi hiện tại đã từ bỏ y thuật chuyển sang con đường thi cử, là sĩ tử đường hoàng, còn nữa, lời một phía của Mịch Chi không có chứng cứ, ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào?”
Sầm thị vân vê Phật châu trong tay.
“Nhà các ngươi cũng biết ta không phải từ mẫu gì, ta quản thúc A Hỉ so với nhà các ngươi quản thúc Mịch Chi còn khắc nghiệt hơn. A Hỉ có ra bên ngoài khoe khoang y thuật gà mờ của mình hay không, có phá quy củ nhà ta hay không, ta là người rõ ràng nhất."
Lời này Sầm thị nói không nhanh không chậm, cũng không nghe ra lời lẽ bén nhọn gì.
Nhưng sắc mặt Nghê Tông lại trở nên khó coi hơn rất nhiều. Hắn làm sao không nghe ra dưới lời nói bình tĩnh kia, là đang chỉ trích nhà hắn giáo dưỡng nữ nhi không đủ.
Cũng đang nhắc nhở hắn, nhi tử nàng hiện tại là sĩ tử được huyện nội coi trọng, lần này đi tới Vân Kinh đông thí, nói không chừng sẽ làm quan trở về.
Đáng tiếc là không cạy được miệng của nông phụ và bà đỡ kia, hắn cho bạc cũng không lay chuyển được bọn họ, cũng không biết Nghê Tố cho hai người đó rót mê hồn canh gì.
“Cả nhà nhị đệ tới đây cũng không dễ, nếu không chê chỗ ta cơm canh đạm bạc thì cùng nhau dùng bữa đi."
Sầm thị nhẹ nhàng nói.
Nghê Tông hùng hổ đi tới đây, lại bị tức đến mức cả người đầy hỏa khí, làm gì còn nuốt trôi, chỉ một câu “Trong nhà có việc" liền phất tay áo đi. Nghê Mịch Chi trong lòng cũng không thoải mái, trừng mắt nhìn Nghê Tố đội mũ rèm một cái, chạy nhanh đi theo cha. Chỉ có nhi tử Nghê Tông là Nghê Thanh Văn chậm rì rì đứng lên, cắn miếng bánh ngọt, tầm mắt thỉnh thoảng dính lên mặt Tinh Châu đứng bên cạnh Nghê Tố. Cho đến khi Liễu thị bên cạnh đẩy hắn một cái, hắn mới ngân nga tiểu khúc nghênh ngang đi ra ngoài.
“Tẩu tử……” Liễu thị không dám trì hoãn, nàng gọi Sầm thị một tiếng, muốn nói lại thôi.
“Về đi."
Khuôn mặt lạnh lẽo của Sầm thị có thêm một tia ôn hòa, gật đầu với nàng.
Liễu thị chỉ đành hành ấp lễ rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tuyết mùa xuân tan trên bệ cửa thành một vũng nước đọng, nội đường quạnh quẽ đi không ít. Sầm thị không nói lời nào, Nghê Tố liền xốc mũ rèm đứng dậy, tiến lên vài bước quỳ xuống trước mặt Sầm thị.
Sầm thị rũ mắt nhìn nàng: “Hôm qua đi thật sao?”
“Vâng."
Nghê Tố cúi đầu, chữ nói ra rõ ràng, không còn thái độ ốm yếu vô lực như vừa rồi.
Khuôn mặt gầy guộc của Sầm thị ủ rũ, nàng đứng dậy có chút khó khăn, nhưng lại không muốn Nghê Tố dìu đỡ. Tiền mụ mụ vội tới đỡ Sầm thị đứng lên, Sầm thị cũng không nhìn Nghê Tố mấy lần, chỉ bình đạm nói: “Đi đến từ đường quỳ đi."
Từ khi Nghê Thanh Lam bị Nghê Chuẩn buộc phải lên đường làm quan, người quỳ từ đường liền biến thành Nghê Tố. Có đôi lúc là do Nghê Chuẩn phát hiện nàng xem trộm ghi chép của hắn, có khi thì do nàng lén ra ngoài đi theo dược nông ở trong núi học phân biệt bách thảo.
Sau này nàng lớn dần, biết giấu chuyện hơn trước kia, Nghê Chuẩn không biết thì nàng sẽ ít quỳ từ đường nhiều hơn. Sau khi Nghê Chuẩn qua đời, đây là lần thứ hai Nghê Tố đi quỳ từ tường.
Trong từ đường có thêm bài vị của Nghê Chuẩn, nhang đèn trên bàn thờ thường xuyên đốt, khói lửa mịt mù.
“May mắn hôm qua cô nương cũng nhìn thấy mã phu của Mịch Chi cô nương, cho nên đã nói trước với nông phụ cùng bà đỡ.”
Tinh Châu ngồi xổm bên cạnh Nghê Tố.
“Đúng là nguy hiểm thật, nếu Nhị gia đưa bạc, hai người đó mà sửa khẩu cung thì coi như xong."
“Nhị thúc ngày thường bủn xỉn, nhưng chuyện này hắn chưa chắc không chịu đưa bạc, chỉ là hai người kia không muốn nhận phần bạc này của hắn mà thôi.”
Nghê Tố quỳ một lúc chân có chút tê, nàng vươn tay xoa nắn. Tinh Châu thấy nàng nhíu mày liền vội duỗi tay ấn giúp nàng.
“Vì sao lại không cần?” Tinh Châu nghĩ không ra.
Hôm qua khi Nghê Tố ở trong nhà cùng bà đỡ giúp nông phụ khó sinh kia sinh con, Tinh Châu không dám vào cửa liền đợi ở bên ngoài. Nàng nhìn sân nhà tranh kia, thấy thế nào cũng là người cực khổ, sao có thể không thiếu bạc cho được?
“Ta và bà đỡ coi như cũng có giao tình, nông phụ kia tuy rằng không quen biết. Thế nhưng trái tim con người là máu thịt, nếu ngươi nhìn được khó khăn của các nàng, các nàng cũng tự nhiên nhìn ra được khó khăn của ngươi.”
Tinh Châu cái hiểu cái không, bĩu môi: "Nhưng ta thấy tim của vị Mịch Chi cô nương kia không phải là máu thịt, nàng vì bị phạt mà mắc bệnh đau đầu. Lúc tới trường tư thục nhà chúng ta học thì hôn mê bất tỉnh, ngài hảo tâm giúp nàng thi châm. Nàng quay đầu liền về nhà cáo trạng ngài, nói ngài học trộm y thuật, lần đó phu nhân cũng phạt ngài quỳ từ đường.”
Từ đó về sau Nghê Tông lúc nào cũng chú ý Nghê Tố có làm ra hành động lén lút không hợp quy củ nào hay không.
“Khi nãy phu nhân hỏi ngài.”
Thanh âm Tinh Châu hạ xuống rất nhỏ, ghé vào bên tai Nghê Tố: “Tại sao ngài lại nói thật, nếu ngài nói qua loa lấy lệ thì cũng không cần tới từ đường phạt quỳ.”
“Ta trước nay không lừa mẫu thân.”
Nghê Tố lắc đầu: "Trước đây là do mẫu thân không hỏi, nếu người hỏi ta, ta tất sẽ ăn ngay nói thật.”
Ở từ đường quỳ hơn nửa ngày, mãi cho đến khi trời đêm rợp sao, hai đầu gối Nghê Tố đã sưng đỏ, đau đớn tê dại khó có thể đi đứng. Lão quản gia gọi một vài nữ tì cùng với Tinh Châu đưa Nghê Tố về phòng.
Sầm thị không hỏi han, cũng không sai Tiền mụ mụ đưa dược đến. Tinh Châu chỉ đành gọi người hầu đi tìm đại phu tọa đường do Nghê gia thuê, cầm chút dược trở về thoa cho Nghê Tố.
“Cô nương, ban đêm trời lạnh lắm, người ngủ sớm chút đi.”
Tinh Châu giúp Nghê Tố thoa xong dược thì ra ngoài rửa tay, lúc quay về thấy Nghê Tố khoác áo ngồi trước bàn, bút trong tay không ngừng viết bèn tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Huynh trưởng sắp về rồi, ta muốn đem tâm đắc non nửa năm nay của mình sửa sang lại cho huynh ấy xem.”
Hai ánh nến chiếu rọi sườn mặt thanh tú trắng nõn của Nghê Tố, ngòi bút ướt mực cọ xát trên giấy.
“So với lúc huynh trưởng vừa đi, hiện tại ta đã có thêm nhiều lĩnh ngộ. Ta đã có biện pháp tốt hơn để xử lý trường hợp phụ nhân sinh con mà nhau thai không ra, cũng biết phải dùng dược như thế nào”
Nàng chỉ lo ghi chép, căn bản đã quên mất thời gian. Tinh Châu tiến lên cắt bớt vài đoạn bấc đèn, buồn ngủ tới mức nằm bò ra nệm ngủ mất. Nghê Tố đứng dậy uống chút trà lạnh, từ trong tủ gỗ lấy ra một kiện xiêm y khoác lên người Tinh Châu.
Sau nửa đêm Nghê Tố ngủ gục trước án thư, đèn cầy cháy tới sáng lúc này đã đông lại thành một đống sáp vụn, lửa đã tắt.
“Cô nương, Vân Kinh gởi thư tới!”
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo của nữ tì.
Nghê Tố đột nhiên bừng tỉnh, nàng đứng dậy, xiêm y khoác trên người rơi xuống đất, Tinh Châu cuộn tròn ngủ một đêm cũng tỉnh, vội đứng lên hầu hạ Nghê Tố thay quần áo rửa mặt.
“Cô nương, lang quân nhất định đỗ rồi!”
Nếu không phải thi đỗ, lúc này cũng sẽ không chỉ tới mỗi thư, mà không phải người.
Nghê Tố hôm qua mới quỳ ở từ đường, hôm nay đi đường có chút chậm chạp. Nàng tới trong viện của Sầm thị, lại phát hiện đám nô bộc đều đứng trong đình nội, lão quản gia sắc mặt trắng bệch đến lợi hại, ở thềm đá bất an mà đi tới đi lui.
Người hầu dắt theo rất nhiều đại phu tọa đường của Nghê gia, vội vàng chạy qua người Nghê Tố đi vào trong viện của Sầm thị. Nghê Tố được Tinh Châu đỡ, bước nhanh tiến lên hỏi: “Mẫu thân làm sao vậy?”
“Phu nhân ngất rồi!” Lão quản gia chòm râu run run, hốc mắt đỏ lên nhìn Nghê Tố.
“Cô nương, lang quân nhà chúng ta mất tích rồi!”
Cái gì?Nghê Tố trong đầu nổ vang.