Buổi sáng Cố Vãn Ngâm lấy bánh mì, sữa bò, trứng gà, cho hai đứa trẻ cùng nhau ăn sáng. Hamburger không thích trứng luộc, nhưng là Cố Vãn Ngâm vẫn là vừa dụ dỗ vừa ép cô bé ăn.
Hai đứa trẻ ở mạt thế đã lăn lộn đã hơn một năm, hai đứa trẻ hiện tại còn gầy giống như mèo nhỏ, ăn trứng gà bổ sung chút dinh dưỡng không phải chuyện xấu.
Bọn họ mới vừa ăn xong, đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa:
- Chị chủ, chị có ở đây không?
Là âm thanh của Đổng Duyệt. Ngày hôm qua Cố Vãn Ngâm cùng Đổng Duyệt nói qua, nếu không thấy cô ở đại sảnh, có thể đến phòng này tới tìm cô, đương nhiên, đứng ở cửa gõ cửa là được, không thể tiến vào.
- Tới đây.
Cố Vãn Ngâm vừa trả lời vừa ra mở cửa, đứng ngoài cửa không chỉ có Đổng Duyệt, còn có Phó Tư Hành.
Đổng Duyệt thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, nhìn Cố Vãn Ngâm rồi cười nhẹ một cái, lại trộm nhìn Phó Tư Hành.
Cố Vãn Ngâm minh bạch, ngoại hình của Phó Tư Hành không tồi, Đổng Duyệt lại chỉ là cô bé mười mấy tuổi, phản ứng như vậy cũng bình thường.
- Chị chủ, sau khi em rời giường muốn đến tìm chị mua bữa sáng, vừa lúc nhìn thấy anh ấy từ phòng bên cạnh bước ra, nói là cũng muốn tìm chị, em dẫn anh ấy cùng nhau lại đây.
- Ân, anh ấy là khách trọ mới vào ở ngày hôm qua, ở cách vách em phòng 202.
- Nga nga. Chị chủ, em muốn một cái bánh mì, một hộp sữa bò vị dâu tây.
Trong phòng Coca cùng Hamburger vừa nghe, lập tức chạy tới đưa đồ cho Đổng Duyệt.
- Phó tiên sinh đâu?
Cố Vãn Ngâm hỏi. Phó Tư Hành nói:
- Ngày hôm qua cô nói, có cơm chiên trứng phải không?
- Đúng vậy, ở bên cạnh, lát nữa tôi mang anh đi lấy.
Cố Vãn Ngâm suy nghĩ, dứt khoát về phòng trước, tìm một tờ giấy cùng một cái bút, viết lên điểm tích phân cần trả cho từng món ăn phẩm.
Món ăn từ thịt thống nhất năm điểm tích phân một khay, cơm chiên trứng ba điểm tích phân, trứng luộc, trứng chiên, trứng hấp thì để một điểm tích phân một phần, một bát cơm một điểm tích phân.
Cô muốn đem tờ giấy này dán ở trên tường bên cạnh máy bán hành trong nhà ăn.
Đến lúc đó khách trọ có thể tự mình đi lấy đồ ăn, bọn họ có thể nhìn điểm tích phân, tới lựa chọn đồ ăn mình muôn mua.
Dù sao, sau khi lấy xong đồ ăn, hệ thống sẽ tự động trừ điểm tích phân trong thẻ của bọn họ tạp. Không cần lần nào cũng đến đều tìm cô, hỏi cô bao nhiêu điểm tích phân.
Cô lại dùng bút đỏ ở phía cuối tờ giấy viết một dòng chữ lớn: Đồ ăn một khi bán ra, không lấy lại không đổi!
Sau khi Coca cùng Hamburger đưa đồ ăn cho Đổng Duyệt, Cố Vãn Ngâm dẫn Phó Tư Hành đi sang phòng ăn bên cạnh.
Đổng Duyệt nhìn thoáng qua trong phòng chủ.
Cô thấy được trong phòng chủ có giường lớn, tấm thảm, sô pha, còn có TV cùng máy tính……
Thật tốt quá! Cô bé há to miệng.
Ở mạt thế, thế nhưng có thể có một căn phòng đầy đủ như vậy, chị chủ cũng quá lợi hại!
Nhưng mà cô bé tuy rằng hâm mộ, lại cũng không có suy nghĩ khác. Người ta nếu là chủ khách sạn, hẳn là đã có biện pháp bảo vệ khách sạn. Dù sao cũng là Cố Vãn Ngâm cung cấp cho bọn họ một nơi ở yên ổn, không lo lắng gì.
Cố Vãn Ngâm mang theo Phó Tư Hành đi vào phòng ăn, cô trước đem tờ giấy viết điểm tích phân cho từng món dán ở trên tường cạnh máy bán hàng.
Sau đó, cô lại chỉ Phó Tư Hành cách sử dụng máy bán đồ ăn này.
- Anh quan sát nhá, anh muốn ăn cơm chiên trứng thì giống như vậy, ấn vào hình ảnh cơm chiên trứng, sau đó lựa chọn một phần……
Rất nhanh, một đĩa cơm chiên trứng nóng hôi hổi xuất hiện ở chỗ để đồ ăn. Tuy bình thường Phó Tư Hành rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Cho dù là trước mạt thế, anh ta cũng chưa từng thấy qua máy bán hàng nào lợi hại như thế!
- Nhưng khi mua đồ ăn anh phải nghĩ kỹ nha, đồ ăn một khi xuất hiện, điểm tích phân trên thẻ sẽ khấu trừ tương ứng với đồ ăn anh chọn, hơn nữa một khi đồ ăn đã bán ra, không lấy lại không đổi nha.
- Được tôi biết rồi, cám ơn cô.
Phó Tư Hành cầm lấy đĩa cơm chiên trứng, lại lấy đôi đũa.
- Sau khi ăn xong đem đĩa cơm cùng đôi đũa để ở bên trong bồn rửa bát kia là được.
Phó Tư Hành gật gật đầu, lại hỏi:
- Cô chủ, nơi này của cô còn dư phòng nào không? Lát nữa tôi muốn đi ra ngoài, khả năng trở về sẽ mang theo hai người.
Ánh mắt Cố Vãn Ngâm sáng lên, không ngừng gật đầu:
- Có thể nha! Còn phòng, còn phòng!
Bây giờ phòng 203 không có ai thuê, cô lại chiêu mộ thêm một khách trọ, là có thể mở khóa phòng 204.
Cho nên, khi Phó Tư Hành trở lại có mang hai người như anh ta đã nói lúc nãy.
……
Sau khi Phó Tư Hành ăn xong bữa sáng rất nhanh rời khỏi khách sạn.
Cố Vãn Ngâm cũng không lo lắng anh đi chưa về, cơ thể anh ta khoẻ mạnh, hơn nữa, trực giác cho cô biết anh ta có dị năng, hẳn là rất lợi hại, cùng Đổng Duyệt người dựa may mắn là khác nhau hoàn toàn.
Phó Tư Hành đích xác không sợ, nhưng trên đường anh cũng rất cẩn thận, chỉ là tránh không được tình huống chiến đấu, giết hai con tang thi cấp một.
Cầm la bàn đi một buổi sáng, anh ta cuối cùng cũng tới một căn cứ cho người sống sót không quá lớn.
Căn cứ này tên là Dương Quang, bên trong tiếp nhận tất cả mọi người chủ yếu đều là dị năng giả cấp thấp cùng người bình thường, đại khái khoảng hơn một trăm người.
Nguyên nhân chính là như thế, nơi này tài nguyên rất kém, hoàn cảnh cũng không tốt, việc đánh nhau ẩu đả thường xuyên xảy ra, hơn nữa một khi có số lượng lớn tang thi ập tới nơi này, bọn họ hoàn toàn không có năng lực chống lại.
Anh ta vào căn cứ, rất nhanh đã tìm được anh trai của mình là Phó Tư Thù cùng chị dâu là Lâm Như.
Sắc mặt hai người đều xanh xao vàng vọt, tiều tụy, trên mặt Phó Tư Thù nhợt nhạt như bị bệnh.
Bọn họ đang chia nhau ăn một miếng bánh quy, Phó Tư Thù đem hơn nửa miếng bánh để lại cho vợ.
- Anh, chị dâu.
Phó Tư Hành đi tới.
- Tư Hành! Em đã trở lại lúc nào vậy.
Phó Tư Thù nhẹ nhàng thở ra.
- Anh đợi vài ngày, đều không thấy hai người trở về, khụ khụ……, Tiểu Nguyệt đâu?
- Ai?
Phó Tư Hành trên mặt xuất hiện một tia mờ mịt.
- Tiểu Nguyệt đó! Em làm sao vậy?
Phó Tư Thù sửng sốt.
- Tiểu Nguyệt không cùng em trở về sao?
- Em không quen biết ai là Tiểu Nguyệt. Phó Tư Hành cau mày nói.
- Em không phải một mình đi ra ngoài sao?
Phó Tư Thù cùng Lâm Như đều ngây người, hai người hai nhìn nhau.
Đây là có chuyện gì? Phó Tư Hành như thế nào đã quên vợ của mình?
Hơn nữa Triệu Duyệt Nguyệt thế nhưng không cùng nó trở về! Chẳng lẽ…… Đã xảy ra chuyện?
Phó Tư Hành đối với Triệu Duyệt Nguyệt tình cảm có bao nhiêu sâu bọn họ đều hiểu rõ.
Triệu Duyệt Nguyệt đã xảy ra chuyện, cho nên…… Phó Tư Hành mới không muốn nhắc tới cô ấy, làm bộ đã quên cô ấy?
Chỉ có cái này mới có thể giải thích được.
Phó Tư Thù cùng Lâm Như không muốn chạm vào vết thương của em trai, không nói chuyện về Tiểu Nguyệt.
Phó Tư Hành cũng không truy vấn, tiếp tục nói:
- Anh, chị dâu nơi này chung quy không an toàn, em tìm được một chỗ, hoàn cảnh so nơi này tốt hơn nhiều, hơn nữa vật tư rất nhiều, hai người cùng em đi qua đó đi.
- Thật sự?
Lâm Như kinh hỉ mà nói.
- Còn có nơi tốt như vậy?
Phó Tư Thù lại suy nghĩ nhiều, anh ta cau mày nói:
- Nơi như vậy, chỉ có dị năng giả cao cấp mới có thể tiến vào? Sẽ không tiếp nhận chúng ta.
- Không phải, nơi đó người bình thường cũng có thể vào.
Phó Tư Thù nhớ tới sáng nay gặp được cô bé tên là Đổng Duyệt kia, hẳn là người không có dị năng chỉ là người bình thường.
Hơn nữa, chủ khách sạn cũng chưa nói chỉ tiếp nhận dị năng giả cao cấp.
- Sao có thể?
Phó Tư Thù vẫn là có chút không thể tin được.
- Hai người đi cùng em sẽ biết.
Mặc kệ nói như thế nào, Phó Tư Thù vẫn là tương đối tin em trai mình.
Cho nên bọn họ đơn giản thu thập một chút, rời khỏi căn cứ Dương Quang. Sau khi bọn họ rời đi, bên cạnh có hai người trốn ở gần đó xuất hiện.
- Mày có vừa mới nghe nó nói không?
- Hoàn cảnh rất tốt, vật tư rất nhiều? Hơn nữa người bình thường còn có thể vào! Nào có nơi như vậy?
- Nhưng đó là Phó Tư Hành, mày không nghe anh ta nói qua sao? Nghe nói anh ta là dị năng hệ hỏa đã đạt tới cấp bốn! Không thấp đâu!
- Kia…… chúng ta cũng qua đi nhìn xem?
- Đi một chút!
Chờ bọn họ tới cửa khách sạn, đã là buổi tối.
Dọc theo đường đi, Phó Tư Hành lại giết ba con tang thi cấp một.
Còn gặp mấy con tang thi cấp hai, may mắn bọn họ vẫn luôn thật cẩn thận mà đi vòng qua, cho nên không bị phát hiện.
Hiện tại đứng ở cửa khách sạn, nhìn bảng hiệu còn sáng đèn “ khách sạn Bình An” xin mời, Phó Tư Thù cùng Lâm Như trợn mắt há hốc mồm.
- Thế nhưng, thế nhưng là một cái khách sạn? Hơn nữa, còn có điện? Còn mời chào khách!
- Trời ạ, này lãng phí bao nhiêu tinh hạch mới phát đủ điện? Này cũng quá lãng phí rồi!
Lâm Như đau lòng mà nói.
- Nơi này tương đối thần kỳ, hai người đi vào sẽ biết.
Phó Tư Hành giải thích nói.
- Quan trọng nhất chính là, tang thi không vào được.
Phó Tư Thù cùng Lâm Như ánh mắt sáng lên.
Không cần phòng ở như thế nào chỉ cần không để tang thi vào là được.
Này, này thật sự có thể làm được sao?
Phó Tư Hành mang theo hai người họ đi vào.
Cố Vãn Ngâm đang ngồi ở trước bục, Coca Hamburger trái một bên, phải một bên mà ngồi ở bên cạnh cô.
Ba người mỗi người cầm một chai sữa bò ở uống, chờ Phó Tư Thù cùng Lâm Như nhìn thấy vậy đều nhìn tới ngốc.
Đó là…… Sữa bò!
Hơn nữa bọn họ thế nhưng mỗi người một chai!
Này cũng quá xa xỉ! Phó Tư Hành nói vật tư sung túc, xem ra là thật sự! Hơn nữa so với suy nghĩ của bọn họ còn sung túc hơn!
- Anh đã trở về rồi.
Cố Vãn Ngâm nhìn Phó Tư Hành thật sự mang về hai người, rất cao hứng.
- Ân, cô chủ, đây là anh trai cùng chị dâu của tôi, bọn họ có thể vào ở chỗ này được không?
- Đương nhiên có thể! Chỉ cần lấy đồ vật đổi điểm tích phân là được!