- Ô ô ô, chị ơi, chị mau tỉnh lại!
- Chị ơi, tang thi đang tới! Chị mau tỉnh lại đi, bọn em không thể đẩy chị nổi nữa!
Cố Vãn Ngâm mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Nhưng rất nhanh cảm giác đau đầu đã biến mất, cô vừa mở mắt đã thấy, ở trước mặt cô là hai đứa trẻ ăn mặc quần áo rách rưới, da dẻ hai đứa trẻ xanh xao vàng vọt, một nam một nữ, đều là tầm bốn đến năm tuổi, giờ phút này cả hai đứa bé đều khóc như mèo con.
Bọn họ lúc này hình như là đang ở trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Mà ở cách bọn họ không xa, có mấy khuôn mặt dữ tợn, toàn thân đều là máu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo về phía bọn họ.
Không, kia đã không phải là người, mà là…… Tang thi!
Cố Vãn Ngâm nhanh chóng quyết định, mỗi tay túm lấy một đứa trẻ con, co quắp chạy như điên.
Tuy rằng cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà gặp tang thi còn không chạy, đó là ngu ngốc!
Chính là chạy không được vài bước, cô phát hiện, cô bi phát hiện, cô hiện tại giống như không có sức lực!
Chính mình một người chạy trốn đều làm không được, huống chi còn có hai đứa trẻ con!
Cố Vãn Ngâm lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
- Chị ơi, bọn em đỡ chị, mau……
Bé trai muốn nắm cánh tay cô kéo lên, chính là mới vừa đứng lên, chính bé cũng đứng không vững lảo đảo ngã xuống.
Nhìn tang thi càng ngày càng nhiều, đã có mười mấy con tang thi đã tới gần chuẩn bị vây quanh bọn họ, Cố Vãn Ngâm mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Chẳng lẽ bởi vì cô cười quá nhiều, mà 20 năm công đức của cô không còn?
Dù thế nào cũng không cần cho cô chết một cách như vậy!
Đúng lúc này, trong đầu cô đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc:
- Đinh! Chúc mừng ký chủ, hệ thống mạnh nhất mạt thế đã trói định, chuẩn bị vì kí chủ mà mở ra đường truyền tống.
Hệ thống?
Còn khách sạn mạnh nhất mạt thế?
Trong đầu âm thanh máy móc vẫn tiếp tục nói:
- Ba, hai, một, đường truyền tống đã mở ra.
Ở trước mắt Cố Vãn Ngâm, đột nhiên xuất hiện một con đường ánh sáng!
Cô sửng sốt hai giây, mỗi tay ôm lấy một đứa trẻ, dùng hết toàn lực nhảy vào con đường ánh sáng đó.
Trong nháy mắt, cảnh sắc trước mặt cô liền thay đổi.
Cũng không phải nhà xưởng bỏ hoang, cũng không có tang thi đáng sợ, mà là một cái quảng trường rất lớn, trung tâm quảng trường có một tòa cao ốc rất lớn, lẻ loi đứng ở nơi đó.
Cố Vãn Ngâm nhìn xung quanh khắp nơi, con đường ánh sáng đã biến mất.
Xung quanh cũng không có người khác. Chỉ có cô cùng hai cùng hai đứa bé vẫn còn ngơ ngác.
- Chị ơi.
Bé gái gắt gao nắm chặt tay cô, nói với giọng run run.
- Nơi này là chỗ nào nha? Không, không có tang thi sao ạ?
- Chúng ta còn sống sao ạ?
Bé trai mờ mịt hỏi. Cố Vãn Ngâm xoa huyệt Thái Dương, đặt hai đứa bé mình đang ôm xuống đất, sau đó hỏi:
- Hai đứa là ai? Vì sao gọi chị là chị? Tại sao lại có tang thi?
Cô vừa thốt ra lời này xong, biểu cảm trên mặt của hai đứa bé tức khắc từ mờ mịt biến thành hoảng sợ.
- Chị ơi, chị làm sao vậy, em là Coca mà!
- Chị, em là Hamburger! Chị không nhớ chúng em sao?
Coca, Hamburger?
Cố Vãn Ngâm đang muốn chửi bậy, cha mẹ gì mà đặt tên con tùy ý như vậy, đột nhiên nhớ tới, cô mấy hôm trước có xem qua một quyển tiểu thuyết, bên trong có hai đứa bé tên là Coca cùng Hamburger!
Quan trọng nhất chính là, trong sách còn có một nữ phụ pháo hôi trùng họ trùng tên với cô!
Trong sách viết Cố Vãn Ngâm, cô lớn lên trong cô nhi viện, năm nay mười chín tuổi. Vốn là hơn một năm trước cô lấy được giấy báo trúng tuyển đại học, thừa dịp nghỉ hè liều mạng làm công kiếm tiền đóng học phí.
Coca cùng Hamburger cũng là hai đứa bé trong cô nhi viện, Coca là bé trai, năm nay 6 tuổi, Hamburger là bé gái, năm nay 5 tuổi, hai đứa trẻ rất thích Cố Vãn Ngâm, nên coi cô giống như chị ruột.
Cố Vãn Ngâm cũng rất thích hai đứa trẻ, nhận hai đứa làm em ruột.
Nhưng mà, cũng trong một năm đó, đột nhiên, mạt thế đến.
Nóng cực kì, mà lạnh thì cũng lạnh cực độ, lại còn có nguy cơ từ tang thi, lúc nào cũng có khả năng xảy ra động đất……
Trong truyện, Cố Vãn Ngâm đang lẩn trốn vất vả trên đường thì cùng mấy người trong cô nhi viện thất lạc, cũng chỉ có Coca cùng Hamburger còn ở bên người cô.
Bọn họ ở mạt thế sống khốn đốn đã hơn một năm, nhưng mà vẫn bị tang thi cắn chết.
Cho nên…… Chẳng lẽ cô hiện tại là xuyên không? Xuyên không đến nhân vật trong sách trùng họ trùng tên với cô là Cố Vãn Ngâm?
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy một màn kia, hẳn là chính là lúc Cố Vãn Ngâm cùng Coca Hamburger sắp bị cắn chết.
Chính là bởi vì hệ thống khách sạn mạnh nhất mạt thế, bọn họ bị dịch chuyển tới này.
- Chị ơi! Chị đừng dọa chúng em mà! Hamburger đáng thương vô cùng mà nhìn cô, mắt to ngập nước. Cố Vãn Ngâm thở dài.
Cô luôn là người lạc quan tích cực, hiện tại tới cũng tới rồi, không có biện pháp, cô chỉ có thể cố gắng sống sót.
Vấn đề là, cái hệ thống khách sạn mạnh nhất, đến tột cùng là thứ gì?
Lúc này, trong đầu âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên:
- Thỉnh ký chủ mang người thân tiến vào khách sạn, ấn thao tác chỉ thị để hoàn thành, tranh thủ mau chóng khai trương.
Thôi cứ đi, đi vào trước lại nói.
Đã không có sự uy hiếp của tang thi, Cố Vãn Ngâm cảm giác cơ thể có thể lực, cô mang theo Coca cùng Hamburger đi đến tầng một tòa nhà cao tầng kia.
Toàn bộ tầng một là cửa kính, Cố Vãn Ngâm mở cửa. Lầu một có một đại sảnh rất lớn, Cố Vãn Ngâm liếc mắt một cái thấy được cái bục, trên bục có đặt rất nhiều máy móc, không biết để làm gì.
Ở bên cạnh còn có một khu nghỉ ngơi, nơi đó đặt mấy cái sô pha cùng một bàn trà.
Nhìn vào bên trong đi một chút có thể nhìn thấy ba cái thang máy, còn có hai cái cửa cầu thang bộ.
- Chị ơi, đây này là chỗ nào?
Coca tò mò hỏi.
- Không có ai sao? Cũng không có tang thi sao?
- Không có, em yên tâm đi.
Cố Vãn Ngâm an ủi bé nói.
Cô cũng là xem qua không ít tiểu thuyết. Nếu đây là cô cùng hệ thống trói định, khẳng định không có người ngoài cùng tang thi có thể tùy ý tiến vào.
- Hoan nghênh ký chủ tiến vào khách sạn, đã mở khóa nhiệm vụ mới: đặt tên cho khách sạn
Âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên. Cố Vãn Ngâm nghĩ nghĩ, ở trong lòng nói:
- Đặt tên khách sạn là Bình An đi.
Ở bên trong mạt thế, có thể bình an sống qua ngày, hẳn tâm nguyện lớn nhất của mọi người
Cô cũng hy vọng có thể mang theo Coca cùng hamburger bình an mà sống sót……
- Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, khen thưởng: Mở khóa một phòng chính, mở khóa phòng 201 cho khách thuê, không giới hạn số lượng mì gói.
- Phòng cho khách trọ cùng không giới hạn số lượng mì gói ta có thể hiểu, phòng chính là có ý tứ gì?
- Phòng chính là ký chủ cùng người nhà có thể vào ở, ở ngay lầu một, ký chủ đi về phía trước, rẽ trái là tới.
Cố Vãn Ngâm mang theo Coca cùng Hamburger đi phía trước, sau đó rẽ trái, quả nhiên nhìn thấy cửa phòng.
Cô giơ tay đẩy ra, tức khắc sợ ngây người. Coca cùng Hamburger cũng há to miệng.
Phòng này siêu lớn, bên trong có một cái giường lớn, có thể bốn năm người ngủ, còn có cửa sổ sát đất, rèm, thảm mềm mại, sô pha, bàn ghế, tủ quần áo, máy tính, TV, điều hòa……
Gia cụ cần có, nơi này toàn bộ đều có. Hơn nữa, căn phòng này còn có cả phòng tắm cùng phòng bếp độc lập!
Cô mang theo hai đứa trẻ đi vào, thấy được nhà tắm bồn rửa tay, bồn cầu, khăn lông sạch sẽ được xếp ngay ngắn trên thanh, giấy vệ sinh, đồ dùng tẩy rửa nhà vệ sinh, thậm chí còn có băng vệ sinh!
Còn có đủ các loại mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm đều có!
Trong phòng tắm có một bồn tắm lớn, vòi hoa sen, sữa tắm, khăn tắm v.v.v……
Trong phòng bếp cũng đủ là nồi chén bát đũa, tủ lạnh các dụng cụ nấu ăn đầy đủ mọi thứ!
Tủ quần áo bên trong, còn treo đầy quần áo được xếp ngay nhắn, phù hợp với số đo của cô, còn có quần áo thích hợp cho Coca cùng Hamburger!
Tóm lại, những thứ Cố Vãn Ngâm nghĩ đến đều có, hoặc những thứ cô không nghĩ đến nơi này đều có.
- Hệ, hệ thống, phòng này là của tôi? Tất cả đồ vật bên trong tôi đều có thể sử dụng? Em trai, em gái của tôi cũng có thể sử dụng sao?