Có khách trọ mới!
Cố Vãn Ngâm mang theo Coca và Hamburger đi ra ngoài đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở bên trong đại sảnh đánh giá khách sạn.
Cơ thể anh ta nhìn rất cường tráng, nhưng sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, lông mày căng chặt, trên mặt như có như không một nỗi ưu sầu.
Hơn nữa, trên áo thun anh ta mặc có một vết máu lớn, vết máu vẫn chưa kịp khô!
Cũng may, Coca Hamburger tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là ở mạt thế trải qua hơn một năm, nhìn thấy vết máu, phản ứng cũng không quá lớn.
Không chờ Cố Vãn Ngâm mở miệng, hai người đứa trẻ liền đồng thời nói:
- Khách trọ, hoan nghênh tới khách sạn Bình An!
Đây là hai đứa trẻ đã tập luyện trước. Chúng nó cũng muốn giúp Cố Vãn Ngâm kinh doanh tốt khách sạn đó! Nghe được thanh âm, anh ta nhìn về phía bọn họ.
Anh ta như có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không hỏi quá nhiều, cũng chỉ là thanh âm khàn khàn hỏi:
- Khách sạn? Nơi này…… Còn buôn bán sao?
- Không sai.
Cố Vãn Ngâm đi đến phía trước bục bên trong.
- Khách trọ, khách sạn Bình An của chúng tôi có thể chống đỡ tang thi cùng mọi thiên tai, mong anh an tâm vào ở.
Người đàn ông lông mày nhếch lên. Cũng không biết anh ta có tin hay không, tóm lại anh ta chỉ hỏi:
- Phí phòng thu như thế nào?
Cố Vãn Ngâm chỉ chỉ máy móc trên bục, nói:
- Dùng điểm tích phân thu phí phòng, có thể đem bất kì đồ vật nào đặt ở mặt trên, để đổi lấy điểm tích phân.
- Bất kì đồ vật?
Anh ta lẩm bẩm mà nói.
- Ký ức…… Có thể chứ?
Cố Vãn Ngâm còn tưởng rằng mình nghe lầm:
- Cái gì?
- Tôi có một đoạn ký ức, rất thống khổ, tôi không muốn lại nhớ tới.
Người đàn ông nhắm mắt lại, thế nhưng có một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
- Có thể.
Âm thanh hệ thống đột nhiên ở trong đầu Cố Vãn Ngâm vang lên.
- Để anh ta đặt tay ở trước máy, sau đó trong đầu nghĩ đến đoạn ký ức kia là được. Nhắc nhở anh ta, ký ức một khi đã đổi, không thể tìm về.
Cố Vãn Ngâm suy nghĩ, hỏi:
- Khách trọ, anh xác định dùng đoạn ký ức kia đổi lấy điểm tích phân đúng không? Ký ức một khi đã đổi, không thể tìm về.
- Đúng vậy.
Người đàn ông không chút do dự gật đầu.
- Anh lại đây đi, đặt tay tới trước máy, sau đó ở trong đầu nghĩ đến đoạn kí ức kia là được.
Tuy rằng cô cảm thấy đồ vật là ký ức này tương đối trân quý, nhưng rốt cuộc cô không biết người ta đã phải trải qua chuyện gì, cho nên đừng lắm miệng là được.
Anh ta đi qua, để tay tới trước máy, nhắm mắt lại.
Rất nhanh trên mặt anh ta hiện ra biểu cảm thống khổ, khóe miệng run rẩy, nước mắt chảy ra càng nhiều.
Nhưng rất nhanh anh ta đã mở mắt ra. Cố Vãn Ngâm cảm thấy, đáy mắt anh ta giống như có chút mờ mịt.
- Lòng tôi…… Giống như rất trống trải?
Anh ta bỏ tay khỏi máy móc, cùng lúc đó, trước màn hình máy xuất hiện một thẻ card phòng.
- Khách trọ, đây là thẻ phòng của anh, mong anh cầm lấy.
Anh ta chỉ là lấy một đoạn ký ức của bản thân để đổi điểm tích phân, trừ bỏ đoạn ký ức kia, mặt khác mọi chuyện đều nhớ rõ.
Cho nên anh ta nhớ rõ mình vừa mới đi tới một khách sạn kì quái, lại lấy ký ức đổi điểm tích phân.
Nhưng mà hiệu lực quá tốt. Bởi vì anh ta thật sự nghĩ không ra đoạn ký ức đã đổi là gì.
Cảm giác đau lòng, khổ sở, ở trong lòng dần dần tan biến, giống như chỉ còn lại có một chỗ trống cần lấp đầy.
Người đàn ông nhận lấy thẻ phòng, nhìn thông tin viết trên mặt thẻ:
Họ và tên: Phó Tư Hành.
Số phòng:202.
Phí phòng:10 tích phân một ngày.
Số điểm tích phân đang có: 5000.
- Một ngày mười tích phân, tôi hiện tại có 5000 điểm tích phân, nói cách khác, tôi có thể ở 500 ngày?
Phó Tư Hành hỏi.
- Đúng vậy, nhưng mà khách sạn chúng tôi còn có bán đồ ăn, cũng yêu cầu dùng điểm tích phân để mua, cho nên không kiến nghị anh lập tức đem toàn bộ điểm tích phân dùng hết nha.
Cố Vãn Ngâm nói.
- Trừ phi ngài trên người có đồ vật có thể dùng để đổi thêm nhiều điểm tích phân.
- Ân, tôi đây thuê trước một tháng vậy.
- Một tháng có ba mươi ngày, anh xác định trước thuê ba mươi ngày sao?
- Xác định.
Phó Tư Hành vừa dứt lời, nhìn thấy điểm tích phân trên thẻ phòng từ 5000 điểm biến thành 4700 điểm.
- Phòng anh ở lầu hai, rẽ phải từ cầu thang đi lên, thang máy tạm thời còn chưa thể sử dụng. Thẻ phòng anh phải bảo quản cho tốt, nếu mất có thể làm lại, nhưng sẽ trừ vào điểm tích phân.
- Được. Cô vừa nói, khách sạn có bán đồ ăn, có những món gì?
- Mì gói, bánh mì, cơm, thịt hầm, gà xào ớt, còn có trứng luộc, trứng chiên, trứng hấp, sữa bò......, anh yêu cầu loại đồ ăn nào?
Cố Vãn Ngâm cười tủm tỉm hỏi.
Sau khi người đàn ông này tiến vào khách sạn, trừ bỏ lúc nói tới đoạn ký ức kia, còn bây giờ nói chuyện đều có chút bình tĩnh.
Nhưng lúc này, trên mặt anh ta vẫn hiện ra vẻ khiếp sợ:
- Cô không nói đùa chứ?
Có mì gói hoặc là bánh mì còn chưa tính, thế nhưng còn có cơm, trứng gà cùng thịt? Lại còn có có thể chế biến thành nhiều đồ ăn vậy?
- Khách trọ, tôi là mở khách sạn, không phải nói đùa.
Cố Vãn Ngâm cười nói.
- Những món đó đều có, anh yêu cầu loại nào?
Phó Tư Hành thoáng bình phục lại tâm tình, nói:
- Một cái bánh mì, một chai sữa bò, một quả trứng luộc, bao nhiêu điểm tích phân?
- Ba món này đều là một điểm tích phân một phần, cho nên là ba điểm tích phân.
- Hảo, cho tôi giống nhau mỗi món một phần đi.
- Thúc thúc, chú muốn bánh mì vị gì? Hamburger hỏi.
- Tùy ý.
Coca cùng Hamburger vừa nghe, lập tức chạy đặng đặng đặng đi lấy.
Cố Vãn Ngâm vốn dĩ cho rằng Phó Tư Hành sẽ hỏi cô một ít vấn đề về khách sạn, nhưng anh ta cái gì cũng chưa hỏi, cũng chỉ là an tĩnh mà đứng ở tại chỗ, hai tròng mắt thất thần.
Cô nghĩ, anh ta dùng ký ức để trao đổi tích phân, tuy rằng làm anh ta rất thống khổ, nhưng mà ký ức đó cũng rất quan trọng.
Ai……
Không bao lâu, Coca cùng hamburger cầm một cái bánh mì, một chai sữa bò, cùng một quả trứng luộc chạy về tới.
Bánh mì cùng sữa bò để ở tủ bát, lấy rất nhạn.
Đến nỗi đồ ăn trên máy móc trong nhà ăn kia, Coca nhìn thấy Cố Vãn Ngâm làm qua vài thao tác, nhìn một chút đã học được.
- Thúc thúc, cho chú!
- Cám ơn
Phó Tư Hành tiếp nhận, điểm tích phân trên thẻ lại mất đi ba điểm.
- Đúng rồi, trong phòng anh có phòng bếp, trong bếp vòi nước, nước chảy ra từ trong vòi có thể uống trực tiếp, nước cùng điện đều không thu phí, bao gồm ở trong phí phòng rồi.
Cố Vãn Ngâm nói.
Phó Tư Hành hơi nhướng mày, hỏi:
- Nước với điện không hạn chế sử dụng?
- Đúng vậy.
Anh ta lại nhìn quanh một chút đại sảnh khách sạn, sau đó gật đầu, xoay người đi đến cửa cầu thang, lên lầu.
Anh ta tới lầu hai, rất nhanh đã tìm được phòng của mình, mở cửa tiến vào.
Kiểu dáng phòng 202 cùng phòng 201 giống nhau, ban đầu cũng chỉ có những đồ dùmg rất đơn giản.
Người đàn ông nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì, sau đó đem cửa phòng đóng lại, anh ta ngồi ở trên giường, xé túi bánh mì ăn từng miếng.
Thật ra anh ta rất muốn ăn cơm chiên trứng hoặc là đồ ăn nóng hổi.
Nhưng mà không biết vì sao, anh ta một chút cảm giác ăn uống đều không có.
Cho nên anh ta chỉ mua bánh mì cùng sữa bò, trấn an dạ dày đang kêu gào đói khát.
Sau khi ân xong, anh ta nằm ở trên giường, hai mắt thất thần mà nhìn trần nhà.
Khách sạn này thật sự quá là kỳ quái, thế nhưng không có tang thi có thể tiến vào, lại còn có có thể sử dụng điện, có nước sạch, thậm chí còn có vật tư phong phú.
Chính là từ lúc sau khi anh ta tiến vào, cũng chỉ thấy một cô gái không đến hai mươi tuổi, cùng hai đứa trẻ.
Khách sạn là của bọn họ? Nhưng đây là mạt thế, chỉ có bọn họ, là như thế nào bảo vệ nhiều vật tư như vậy?
Anh ta thấy được quá nhiều người vì tranh đoạt vật tư mà đánh đến vỡ đầu chảy máu, thậm chí giết người không chớp mắt người.
Tóm lại, cái này khách sạn, cùng cô gái kia, đều quá thần bí.
Nhưng nếu thật sự có thể chống đỡ tang thi, anh ta ở chỗ này dài hạn cũng không tồi.
Đúng rồi, ngày mai còn muốn đi tìm anh cả cùng chị dâu, bọn họ sống ở căn cứ cũng không tốt, còn không bằng đến nơi này.
Còn có…… Ai, còn có ai? Anh ta như thế nào, một chút đều nhớ không nổi?
Phó Tư Hành vẻ mặt mờ mịt……