Lại có món khác?

Ánh mắt Đổng Duyệt sáng lên, lòng đầy lòng chờ mong mà đi theo Cố Vãn Ngâm.

Cố Vãn Ngâm vừa đi một bên ở trong lòng hỏi hệ thống: 

- Hệ thống, khách trọ có thể tiến vào phòng ăn không? Hay là chỉ có thể ở cửa chờ?

- Khách trọ có thể tiến vào phòng ăn, nhưng không thể tiến vào phòng chủ, cũng không thể tùy ý sử dụng đồ dùng trong phòng.

Hệ thống trả lời nói.

- Ân ân, cái này ta biết rồi.

Cố Vãn Ngâm mang theo Đổng Duyệt đi vào phòng ăn, Đổng Duyệt lập tức đã ngửi thấy mùi đồ ăn.

Cô bé nhìn thấy Coca cùng Hamburger đang ăn cơm chiên trứng ở đây, còn có cả thịt hầm cùng gà xào ớt, đôi mắt cô bé nhìn chằm chằm!

Trời ạ!

Cô bé đang nhìn thấy gì!

Có trứng có cơm, còn có thịt!

Đây chính là mạt thế đó! Vật tư khan hiếm! Trừ bỏ người sống sót ở khu cấp cao trong căn cứ cùng một ít dị năng giả lợi hại đẳng cấp cao, ai có thể được ăn những thứ này?

Nhưng khách sạn này, thế nhưng có!

Nếu không phải cô bé mới vừa ăn nốt nửa miếng bánh mì…… Hiện tại chỉ sợ không khống chế được trực tiếp nhào qua ăn!

- Những món đó, đều là có thể bán cho tôi sao?

Đổng Duyệt nuốt nước miếng hỏi.

- Đương nhiên có thể.

Cố Vãn Ngâm cười nói.

- Em tới bên này xem thực đơn món ăn đi, có rất nhiều món.

Cô mang theo Đổng Duyệt đi vào đứng trước máy móc lớn, cho cô bé xem thực đơn.

Những đồ ăn đã mở khóa, đều xếp phía trước, không cần nhìn xuống để tìm.

- Hiện tại có thể bán ra những món này, à đúng rồi, còn có mì gói, bánh mì cùng sữa bò.

Cố Vãn Ngâm nói.

- Sữa bò cũng có? 

Đổng Duyệt lại lần nữa kinh ngạc cảm thán. Ánh mắt cô bé ở trên màn hình xoay lại liên tục, sau đó hỏi: 

- Chị ơi cửa hàng có trứng luộc thì bao nhiêu điểm tích phân?

- Một điểm tích phân một quả.

-  Gà xào ớt cùng cơm chiên trứng bao nhiêu ạ?

- Cơm chiên trứng ba điểm tích phân, gà xào ớt năm điểm tích phân một khay.

Kỳ thật Cố Vãn Ngâm cảm thấy điểm có chút hơi thấp, nhưng cũng không cần thấp quá.

Quả nhiên, hệ thống không phát ra âm thanh phản đối.

Đổng Duyệt cúi đầu nhìn điểm tích phân của  mình trên thẻ con 900 điểm tích phân, nghĩ lại chính mình đã hơn một năm nay…… Cô bé cắn chặt răng, chuẩn bị ăn một bữa xa xỉ!

- Chị ơi, cho em một phần cơm chiên trứng, một khay gà xào ớt, lại thêm một chai sữa bò!

- Được.

Cố Vãn Ngâm cười cười.

Cô trước tiên ở máy móc ấn chọn, chọn một phần cơm chiên trứng cùng một phần gà xào ớt.

Rất nhanh, hai món ăn được đặt trên khay đã xuất hiện, mặt trên xuất hiện nóng hôi hổi ớt gà.

Không chờ Cố Vãn Ngâm nói chuyện, Đổng Duyệt đã gấp không chờ nổi mà bưng khay lên, tùy tiện tìm một cái ghế dựa gần đó ngồi xuống, đem khay đồ ăn để trên bàn, trực tiếp dùng tay bắt lấy ăn.

Cố Vãn Ngâm nhìn có chút chua xót, đưa cho cô bé đôi đũa. Đổng Duyệt nhận lấy, ngượng ngùng mà cười.

- Sữa bò không có ở đây, em chờ một lát, chị đi lấy cho em, em muốn uống vị gì?

- Tốt quá chị chủ, không cần vội! Nguyên vị là được!

Trong miệng Đổng Duyệt ăn đầy thịt gà, phồng mồm nói chuyện.

Cố Vãn Ngâm trở lại trong phòng chủ.

Sữa bò cùng bánh mì, mì gói giống nhau, hẳn là đều ở tủ bát phòng bếp.

Quả nhiên, tủ bát đã có thêm một ít sữa bò, có loại hộp, loại túi, cùng loại chai.

Nàng cảm thấy chai tiện hơn, cầm bốn chai nguyên vị, lại trở về nhà ăn.

Sau đó cô phát hiện, Đổng Duyệt cơm chiên trứng cùng gà xào ớt đã ăn một nửa.

- Em ăn từ từ thôi.

Cố Vãn Ngâm đem sữa bò đưa cho cô bé, dở khóc dở cười mà nhắc nhở. 

- Không sợ tổn thương dạ dày sao?

- Hắc hắc.

Đổng Duyệt ngượng ngùng mà cười cười.

- Thật sự là lâu lắm rồi em không được đồ ăn nóng mà ngon như vậy……

Sau đó, cô bé vặn nắp chai sữa bò, uống một ngụm to.

Cố Vãn Ngâm cũng không ở lại quấy rầy cô bé hưởng thụ mỹ vị, trở lại ngồi bên cạnh Coca cùng hamburger, cho mỗi đứa hai chai sữa bò, cô cũng vặn ra một chai.

Sau đó cô phát hiện, đồ ăn ở đây các cô không có động nhiều, Coca cùng Hamburger cũng chỉ là ăn phần cơm chiên trứng cùng trứng chiên của mình.

- Sao hai đứa không ăn những đồ ăn này?

Cô kỳ tò mò hỏi.

- Không muốn ăn sao?

- Không phải, muốn để lại cho chị.

Coca nói.

- Chúng em ăn nhiều rồi, để lại một ít cho chị.

Trong lòng Cố Vãn Ngâm rất cảm động.

Hai đứa trẻ này, rõ ràng còn nhỏ như vậy, nhưng cũng quá hiểu chuyện!

- Đứa nhỏ ngốc, chị không phải đã nói với hai đứa, đồ ăn này cùng mì gói, bánh mì giống nhau, đều là không giới hạn, ăn không bao giờ hết, cho nên không cần phải để phần cho chị.

Cố Vãn Ngâm cười nói.

Nghe cô nói như vậy, Coca cùng Hamburger cuối cùng cũng ăn tiếp. Một thìa cơm rồi một thìa thịt, thập phần thỏa mãn.

Sữa bò hương vị ngọt thanh ngon miệng, so với sữa bò trước mạt thế còn uống ngon hơn!

Đổng Duyệt đã ăn xong, cô cố nén cảm giác muốn liếm khay đồ ăn, chậm rãi ngồi uống sữa bò.

Cô bé đã bao lâu không cảm nhận được cảm giác ăn no thỏa mãn như hiện tại?

Từ khi mạt thế bắt đầu, cô bé không được ăn no!

Rốt cuộc, cô bé hiện tại mới mười sáu tuổi, trước mạt thế, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường.

Sau khi mạt thế, cô bé cũng không thức tỉnh dị năng, có thể sống đến bây giờ đã không dễ dàng gì.

Cố Vãn Ngâm cũng ăn cơm xong, đang ở trong lòng hỏi hệ thống những cái khay cơm xử lý như thế nào, cô rửa sao?

Tuy rằng trong phòng bếp có máy rửa bát, nhưng là về sau khách trọ nhiều lên, đó cũng là một vấn đề lớn.

- Đương nhiên không cần.

Hệ thống nói.

- Đem đem khay cơm để vào trong bồn rửa bát, bổn hệ thống sẽ tự động tiến hành làm sạch. Với lại, đồ ăn còn lại trên khay đều được dọn sạch, mong ký chủ yên tâm.

Cố Vãn Ngâm nhẹ nhàng thở ra, đem khay cơm để xuống, lại nói Đổng Duyệt:

- Đem khay cơm để đó là được rồi.

Đổng Duyệt đem khay cơm để xuống, lại đỏ mặt hỏi: 

- Chị chủ, em còn có một thỉnh cầu……

- Em nói đi.

- Em thấy chị có iPad, em có thể mượn dùng được không ạ? Chỉ một lát thôi ạ!

Trên mặt Đổng Duyệt mang theo sự khao khát khẩn cầu.

- Không được rồi.

Cố Vãn Ngâm lập tức cự tuyệt.

IPad là đồ trong phòng chủ, dựa theo hệ thống quy định, cô không thể cho khách trọ mượn dùng.

- Thật sự không được sao? Em có thể dùng điểm tích phân đổi!

Đổng Duyệt sốt ruột mà nói.

- Chị chủ, em không phải mượn để chơi, em là muốn dùng iPad để thử xem có thể lên mạng xã hội hay không, để liên hệ một chút với ba mẹ em…… Chúng em bởi vì bị tang thi đuổi theo mà lạc nhau một năm rồi.

Tuy rằng cô bé biết hy vọng xa vời, nhưng mà, có thể đăng tin tìm ba mẹ trên mạng xã hội hoặc ba mẹ đăng tin tìm kiếm cô bé thì sao. Nhưng là, cô bé vẫn là không muốn từ bỏ một tia hy vọng……

Cố Vãn Ngâm đồng tình mà nhìn cô bé, nhưng vẫn là nói: 

- Ngại quá, thật sự không được.

Đồng tình thì đồng tình, nhưng cô không thể vì cái này mà làm trái với quy định của hệ thống được. Nhỡ hệ thống đem cô cùng Coca Hamburger đuổi ra đi làm sao bây giờ?

Đây chính là mạt thế! Cô cần lấy an toàn của mình đặt lên đầu.

Đổng Duyệt có điểm tiếc nuối, nhưng vẫn là nói: 

- Em đã biết, cảm ơn chị chủ.

Nơi này có chỗ ở tốt, đồ ăn ngon, còn không bị tang thi quấy nhiễu, giống như thiên đường vậy, cô bé không thể quá tham lam, vì chị chủ không chịu cho cô bé mượn iPad mà gây khó dễ.

Chỉ là, cô bé rất nhớ ba mẹ……

Đổng Duyệt trở về nghỉ ngơi lúc sau, Cố Vãn Ngâm trong đầu đột nhiên xuất hiện hệ thống thanh âm: 

- Có khách trọ mới tới, thỉnh ký chủ mau chóng đi đại sảnh lầu một xử lý để khách trọ vào ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play