Cô bé đó thở hổn hển một hơi, lại lần nữa đứng lên. Cô bé đi đến trước bục phía trước, nhìn Cố Vãn Ngâm, chần chờ nói: 

- Chị ơi, em xác thật vừa mới nhìn thấy bên ngoài treo biển khách sạn Bình An, nhưng mà, nơi này thật sự còn kinh doanh sao chị?

Tại mạt thế, mỗi người đều giãy giụa cầu sinh, ngay cả người sống sót trong căn cứ mỗi ngày trải qua đều không tốt, nhưng khách sạn này như thế nào vẫn kinh doanh bình thường?

Hơn nữa, chủ tiệm này là một chị gái trẻ, tuy rằng hơi gầy, nhưng là sắc mặt hồng nhuận, quần áo trên người cũng rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống người chật vật sống ở mạt thế.

- Đương nhiên.

- Nhưng mà, trên người em không có tiền.

Ở mạt thế, tiền đã sớm trở thành phế phẩm, cho nên không ai trên người còn mang theo tiền mặt.

Bởi vì nguồn điện thiếu thốn, cũng không ai có thể sử dụng di động.

- Không cần tiền.

Cố Vãn Ngâm vẻ mặt ôn hoà mà nói.

- Trên người em có bất cứ vật phẩm gì, đều có thể ở nơi này của chị đổi điểm tích phân, có mười điểm tích phân là có thể ở lại một đêm.

- Cái vật phẩm gì cũng đều có thể ạ?

Cô bé thật cẩn thận hỏi lại.

- Đúng vậy.

Cô bé suy nghĩ một lát, từ áo bên trong móc ra nửa non túi giăm bông.

Này vốn là đồ ăn cô bé để dành cho ngày mai ăn. Nhưng là cái khách sạn này thật sự quá thần kỳ, tang thi đều không thể tiến vào!

Cho nên cô bé nguyện ý thử một lần. Cố Vãn Ngâm đem máy móc đẩy lên phía trước, nói: 

- Đặt ở mặt trên này.

Cô bé liếm liếm môi, có chút không nỡ mà đem giăm bông đặt lên. Làm cô bé kinh ngạc chính là, giăm bông thế nhưng chậm rãi biến mất! Sau đó, một tấm card xuất hiện ở trước máy móc. 

Cô bé cầm lấy tấm card bên trên đó viết tên cô bé, mặt sau có hiển thị một ít thông tin về cô bé.

Họ và tên: Đổng Duyệt.

Số phòng: 201.

Phí phòng:10 điểm tích phân một ngày.

Số điểm tích phân đang có: 6.

- Chị ơi, chị xem cái này……

Đổng Duyệt đem tấm card đưa qua cho cô xem.

Cố Vãn Ngâm duỗi đầu nhìn thoáng qua, có chút tiếc nuối mà nói: 

- Còn chưa đủ điểm tích phân để ở một ngày, trên người của em còn có thứ gì khác không?

Đổng Duyệt do dự một chút, lại móc ra một khăn tay đã cũ lại còn dơ: 

- Cái này được không?

Cô bé vốn dĩ hơi xấu hổ lấy ra, nhưng là……

- Thử xem.

Cố Vãn Ngâm cười nói.

Đổng Duyệt đem khăn tay đặt lên, sau đó cúi đầu vừa thấy, thẻ trong tay đã cộng thêm điểm, điểm tích phân đã biến thành mười một.

- Hiện tại có thể vào ở rồi.

Cố Vãn Ngâm nói.

- Muốn vào ở luôn không?

- Muốn!

Đổng Duyệt vội vàng gật đầu.

- Tốt, hiện tại là 15 giờ 42 phút, chiều ngày mai lúc 15 giờ 42 phút, mong em đúng giờ rời khỏi phòng.

Nếu là không làm đúng như vậy thì lúc đó thế nào?

Lời này Đổng Duyệt không hỏi ra khỏi miệng, nhưng cô bé cảm thấy sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Rốt cuộc, cuộc sống ở mạt thế gian nan như vậy mà có một cái khách sạn lớn như thế, còn có thể chống lại tang thi, chủ của khách sạn này khẳng định không phải người thường!

- Chị ơi, chị ơi! Chúng ta…… A, chị này là ai nha?

Lúc này, Coca cùng Hamburger nắm tay chạy tới. Hai đứa trẻ vừa mới ở trong phòng xem TV.

Dù sao cũng là mạt thế, khẳng định TV không có tiết mục mới mẻ gì để xem, nhưng là trước kia còn có phim truyền hình, phim điện ảnh, phim manga anime gì đó, có thể  có tin tức chiếu ở trên TV.

- Coca, Hamburger, hai đứa tới vừa lúc, đây là khách hàng đầu tiên của khách sạn chúng ta.

Cố Vãn Ngâm đối hai đứa trẻ chớp mắt vài cái.

Mấy ngày nay cô đã cùng hai đứa bé nói chuyện, bọn họ phải kinh doanh khách sạn.

Hai đứa bé tức khắc bừng tỉnh, hiểu vấn đề Hamburger còn chạy đến trước mặt Đổng Duyệt, cười tủm tỉm mà nói: 

- Chị khách hàng, hoan nghênh chị!

Hamburger lớn lên đặc biệt đáng yêu, tuy rằng bị mạt thế tra tấn đã hơn một năm, vẫn là đáng yêu, nhưng là bởi vì mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, cho nên tinh thần trạng thái khôi phục một ít, khiến người khác thích.

Đổng Duyệt thiếu chút nữa bị sự đáng yêu này làm tan chảy, có nghĩ thầm muốn sờ mặt bé, lại sợ đường đột, hơn nữa trên người mình vừa bẩn vừa hôi, không nên chạm vào đứa bé.

- Đi, chúng ta mang vị khách đầu tiên dẫn vào trong phòng!

Cố Vãn Ngâm nói.

- Vâng!

Cô cùng hai đứa bé cùng nhau mang Đổng Duyệt đi lên cầu thang lầu hai.

Tuy rằng có thang máy, nhưng mà chưa sử dụng được, đại khái là bởi vì cô còn chưa có hoàn thành nhiệm vụ tương ứng nên không thể kích hoạt.

Lúc lên cầu thang, trong đầu Cố Vãn Ngâm vang lên âm thanh hệ thống.

- Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, đạt được khen thưởng: mở khóa phòng 202, không giới hạn bánh mì.

Cố Vãn Ngâm trong lòng vui vẻ. Xem ra về sau ngoài ăn mì gói, còn có thể ăn bánh mì.

Đi đến cửa phòng 201, cửa phòng đang đóng lại. Cố Vãn Ngâm nói với Đổng Duyệt: 

- Chỉ có thẻ card trong tay em mới có thể mở cửa phòng, trừ cái này ra, ngay cả chị cũng không thể mở cửa này được. Đương nhiên, em không thể làm hỏng đồ đạc trong phòng, nếu không khách sạn sẽ lập tức đem em đuổi ra ngoài. Còn có, đồ đạc trong phòng bị mất, phải bổ sung, bổ sung bằng cách trừ điểm trên tấm card, cho nên em nhất định phải bảo quản tốt phòng của mình

- Ân ân, em đã biết.

Đổng Duyệt vội vàng gật đầu.

Cô bé cầm lấy thẻ phòng mở cửa, âm thanh xoạt một cái, cửa lập tức được mở ra.

Căn phòng này được trang hoàng tương đối tốt, nhưng là bên trong thập phần đơn giản. Một cửa sổ nhỏ, một chiếc giường, trên trần nhà có bóng đèn nhỏ, không còn cái gì khác.

Phòng tắm cùng phòng bếp cũng có, nhưng là trong phòng tắm chỉ có một bồn rửa tay cùng một cái bồn cầu đơn giản, trong phòng bếp càng đơn giản hơn chỉ có một vòi nước cùng bồn rửa bát.

- Xin lỗi, trước mắt phòng khách sạn phòng cũng chỉ có như vậy.

Cố Vãn Ngâm nói.

Cô vừa dứt lời, nhìn thấy nước mắt của Đổng Duyệt nhanh chóng chảy xuống.

Cô hoảng sợ, thầm nghĩ là phòng đơn sơ như vậy, cũng không cần khóc thành như vậy chứ?

- Thật tốt quá, nơi này thật sự là quá tốt! Đổng Duyệt vừa khóc vừa nói.

Cố Vãn Ngâm:………

- Chị chủ ơi, chị không biết, từ sau khi mạt thế buông xuống, em không có một giấc ngủ ngon, có thể có giường cho em ngủ đã là xa xỉ!

Đổng Duyệt lau nước mắt.

- Chính là hiện tại, em thế nhưng có thể có một phòng tốt như vậy để nghỉ ngơi, lại còn không cần sợ hãi tang thi……

- Không chỉ là không có tang thi.

Cố Vãn Ngâm bổ sung nói.

- Chỉ cần là ở trong khách sạn này, có thiên tai ập tới, cũng có thể không cần sợ hãi.

Ở chỗ này, tuyệt đối an toàn!

Đổng Duyệt trên mặt còn vương nước mắt, nghẹn họng trân trối mà nhìn cô.

Này rốt cuộc là cái khách sạn gì nha? Tang thi vào không được còn chưa nói, mấy thiên tai cũng đều không bỏ vào trong mắt?

- Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi.

Cố Vãn Ngâm cười nói.

- Có yêu cầu gì, cứ việc tìm chị.

- Chờ một chút chị ơi!

Đổng Duyệt vội vàng gọi cô lại.

- Khách sạn có, có bán đồ ăn không ạ? Em đói.

- Có.

Cố Vãn Ngâm nói.

- Nhưng hiện tại chỉ có mì gói, một tích phân một gói, à đúng rồi, còn có bánh mì, một tích phân một cái, em muốn cái nào?

Mấy ngày nay cô hỏi qua hệ thống, hệ thống nói, khen thưởng đồ ăn cho cô, có thể bán ra cho khách trọ.

Giá cả do cô quyết định, nhưng tuyệt đối không thể quá cao hoặc là quá thấp, càng không thể tặng miễn phí.

Vì bản đảm ý kiến, cô hỏi mì gói cùng bánh mì đều là một điểm tích phân có thể hay không, hệ thống không có ý kiến.

Mà cô làm chủ trong các phương diện, không cho phép khách trọ mượn sử dụng.

- Em muốn một cái bánh mì!

Đổng Duyệt vội vàng nói.

- Vừa lúc em đổi điểm còn dư một điểm tích phân.

Cô bé kỳ thật càng muốn ăn mì gói, nhưng là nơi này cũng không có nước ấm, cô bé cảm thấy nếu gặm mì tôm, còn không bằng gặm bánh mì.

- Được. Coca, Hamburger, hai đứa đi lấy cho khách, bánh mì hẳn là cũng ở tủ bát phòng bếp.

- Vâng ạ!

Coca cùng Hamburger tinh lực mười phần, lập tức chạy nhanh. Cố Vãn Ngâm lại đối Đổng Duyệt nói:

- Đúng rồi, trong phòng bếp có vòi nước, nước bên trong rất sạch có thể uống trực tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play