- Đúng vậy ký chủ, bổn hệ thống luôn ưu đãi đối với ký chủ và người nhà, hơn nữa đồ dùng bên trong nếu dùng xong, sẽ tự động bổ sung, ký chủ không cần lo lắng.
Cố Vãn Ngâm muốn cao hứng đến điên.
Cô xuyên đến mạt thế, thế nhưng không nghĩ đến cuộc sống của cô ở đây còn có thần tiên như vậy!
Cô xuyên qua những lần trước cũng không có nơi nào xa hoa như vậy!
- Hệ thống, ngươi cũng thật tốt!
Hệ thống không phản ứng lời cô nói, mà chỉ tiếp tục có nề nếp nói:
- Đã giải khóa nhiệm vụ mới, chiêu mộ một vị khách cho khách sạn, không hạn chế thời gian, khách hàng không hạn chế thân phận. Khen thưởng nhiệm vụ: mở thêm phòng 202 cho khách trọ thuê, không giới hạn số lượng bánh mì.
- Muốn chiêu mộ khách trọ thì làm như thế nào?
- Ký chủ có thể kiên nhẫn chờ đợi, sẽ có khách trọ tự động tới cửa.
Cố Vãn Ngâm tưởng tượng một chút.
Tại mạt thế, nếu có người đi ngang qua nơi này, nhìn thấy một tòa nhà hoàn hảo ở chỗ này, khẳng định sẽ muốn tiến vào nhìn.
- Phí phòng của khách sạn, ký chủ để khách trọ dùng vật phẩm bất kì trên người để đổi tích phân, đem vật phẩm đặt ở máy trước bục là có thể, máy móc sẽ tự động dựa theo giá trị vật phẩm chuyển hóa thành tích phân tương ứng, phòng 201 phí phòng cho khách trọ là mười tích phân một ngày. Trước mắt khách sạn có tổng cộng mười tầng, bắt đầu từ tầng hai, mỗi tầng có mười phòng, ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng sẽ có thể từng bước mở khóa các tầng.
- Mặt khác, nơi này có thể tránh được hết mọi thiên tai, là nơi an toàn tuyệt đối tránh tang thi, ở đây sẽ không bao giờ buồn chán, có điện vĩnh viễn, mì ăn liền ở tủ bát phòng bếp, nước ở phòng bếp có thể uống trực tiếp. Ký chủ ở trong khách sạn có quyền cao nhất, không ai có thể phản kháng lại kí chú. Thỉnh ký chủ yên tâm kinh doanh khách sạn, bổn hệ thống đem hết sự trung thành vì ngài phục vụ.
Hệ thống nói xong, liền tạm thời mai danh ẩn tích. Cố Vãn Ngâm còn đang chìm đắm trong sự vui vẻ đến mức nhảy lên hai cái.
- Chị ơi, nơi này là nhà của ai, chúng ta ở chỗ này, sẽ không có vấn đề chứ ạ? Hamburger nhút nhát sợ sệt hỏi.
Vừa mới nãy Cố Vãn Ngâm ở trong lòng cùng hệ thống nói chuyện, người khác đều không nghe được, Coca cùng Hamburger tất nhiên cũng không nghe được.
- Ngốc Hamburger, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta nha, chúng ta có thể ở lại chỗ này!
Cố Vãn Ngâm sờ sờ đầu bé. Coca cùng Hamburger nghe vậy, đều giật mình mở to hai mắt.
Nhưng dù sao cũng chỉ là những đứa bé mới năm sáu tuổi, suy nghĩ không phức tạp như vậy, cho nên khi hai đứa bé tiêu hóa được những lời Cố Vãn Ngâm nói lúc sau, lập tức ở trong phòng cao hứng mà vừa hét vừa nhảy lên.
Nhưng mà hét với nhảy không được bao lâu, bọn chúng liền mệt đến đến mức ngã xuống trên đất.
- Chị ơi, em đói……
Hamburger vừa nói, Cố Vãn Ngâm cảm thấy cơ thể mình hiện tại cũng đói đến bụng kêu lên.
Cô lập tức đi vào phòng bếp, trước tiếp ba cốc nước, cô cùng Hamburger Coca một người uống một cốc.
Vòi nước chảy ra nước sạch sẽ thanh triệt, còn mang theo vị ngọt lành. Nước mắt của Coca cùng Hamburger đều chảy ra.
Từ sau khi mạt thế bắt đầu, bọn chúng uống qua nước, nhưng không có uống nước sạch như vậy.
Cố Vãn Ngâm sờ sờ đầu hai đứa, lại bắt đầu nấu mì gói.
Tủ bát quả nhiên để một ít mì gói, cách đóng gói của mì tôm này, Cố Vãn Ngâm trước nay chưa thấy qua, trên mặt gói mì cũng không có thông tin gì, chỉ ghi là mì vị gì, có vị gà chua cay, vị bò kho, vị canh gà.
Cố Vãn Ngâm cũng không rảnh nhìn kỹ, tùy tay cầm ba gói, bỏ vào trong nồi nấu.
Mùi hương của mì gói rất nhanh liền bay ra, Coca cùng Hamburger dùng sức mà ngửi, không ngừng nuốt nước miếng.
- Chị ơi, chúng ta ăn gì vậy!
- Chúng ta sẽ không chết đói chứ ạ!
Cố Vãn Ngâm cũng một bên nấu một bên nuốt nước miếng.
Này hương vị của gói mì này như thế nào cùng với những gói mì trước kia cô ăn không quá giống nhau!
Hơn nữa, bên trong gói mì thực sự có mấy miếng thịt bò, tuy rằng không phải rất to.
Sau khi nấu xong, Cố Vãn Ngâm múc ra ba bát lớn, cùng hai đứa bé ngồi ở bàn ăn trước thưởng thức.
Cô gấp đến không chờ nổi mà thổi thổi, sau đó ăn một ngụm lớn.
Ăn ngon! Sợi mì thập phần vàng óng dai dai, cùng vào nước mì thơm ngon, nhưng mùi vị cũng vẫn như cũ.
Lại uống một ngụm nước mì, hơ tê cay, dư vị vô cùng!
Thịt bò cũng là mềm nhũn ngon miệng, tuy rằng không phải miếng to, nhưng ăn một miếng như vậy cũng rất thỏa mãn!
Cô hưởng thụ trong chốc lát, lại nhìn thấy Coca cùng Hamburger ngơ ngác mà ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm hai bát mì gói, cầm chiếc đũa, chậm chạp chưa động đũa.
- Hai đứa làm sao vậy?
Cố Vãn Ngâm khó hiểu hỏi.
- Không phải là không biết dùng chiếc đũa chứ?
- Không phải……
Coca lắc lắc đầu, hốc mắt đỏ lên.
- Chúng em đã thật lâu không được ăn đồ ăn giống vậy, em còn tưởng rằng, đời này đều không được ăn cơm với canh nóng.
Hamburger đã nhỏ giọng mà nức nở, cô bé thật là vui quá đến mức kích động. Cố Vãn Ngâm nghe thấy thế cũng có chút đau lòng.
Tuy rằng cô hiện tại còn không có ký ức của nguyên chủ, nhưng trong sách viết qua, người bình thường ở mạt thế, sinh tồn vô cùng gian nan, hai ba thiên tài có thể ăn đến một cái bao bánh nén khô hoặc là bánh mì cứng, ăn vỏ cây ăn cỏ đều là chuyện thường.
Này hai đứa bé còn nhỏ như vậy…… Này đã hơn một năm, có thể sống sót cũng là không dễ dàng, khẳng định bị ăn không ít khổ cực.
- Nhanh ăn đi.
Cố Vãn Ngâm an ủi bọn họ.
- Về sau, chúng ta không bao giờ phải trải qua ngày tháng như vậy nữa.
- Vâng ạ!
Hai đứa bé lau khô nước mắt, gắp từng ngụm từng ngụm ăn.
Sau khi ăn xong, Cố Vãn Ngâm cầm bát đũa bỏ vào bồn rửa chén, lại mang theo hai đứa bé đi phòng tắm tắm rửa một chút.
Coca là bé trai, tuy rằng mới 6 tuổi, nhưng là cùng các cô tắm rửa vẫn có sự khác nhau.
Vì thế Cố Vãn Ngâm mang theo Hamburger tắm rửa xong, lúc sau mới mang Coca đi vào tắm.
May mắn Coca vẫn luôn lớn lên ở trong cô nhi viện, dù bằng tuổi với các bạn trong cô nhi viện nhưng bé lại trưởng thành hơn các bạn, Cố Vãn Ngâm dạy bé trong phòng tắm điều khiển nước nóng nước lạnh như thế nào, bé ngay lập tức hiểu rõ.
Sau khi tắm rửa xong, ba người nằm ở trên giường lớn, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
……
Ba ngày sau, Cố Vãn Ngâm cùng Coca Hamburger chào đón vị khách đầu tiên đến khách sạn Bình An.
Ba ngày này bọn họ vẫn luôn ăn mì gói, uống nước trong vòi.
Coca cùng Hamburger ở mạt thế giãy giụa lâu như vậy, có thể ăn mì gói đối bọn chúng đã là hưởng thụ cực lớn, cho nên vẫn luôn đặc biệt vui vẻ.
Cố Vãn Ngâm cũng không cảm thấy có cái gì, rốt cuộc mì gói có hương vị không khác gì, lại còn đặc biệt ăn ngon.
Nhưng cứ thế mãi khẳng định không được.
Cho nên khi khách trọ thứ nhất tiến vào, Cố Vãn Ngâm mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhiệm vụ hoàn thành càng nhiều, khen thưởng sẽ tăng lên.
Hy vọng về sau sẽ có mấy thứ như đồ ăn làm khen thưởng.
Khách hàng thuê phòng đầu tiên, là cô bé tầm 15-16 tuổi.
Cô bé đang bị mấy con tang thi truy đuổi, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào.
- Tang thi, tang thi tới!
Cô bé kinh hoảng thất thố mà reo lên.
- Quý khách, không cần sợ hãi.
Cố Vãn Ngâm ngồi ở trước bục, nhìn về phía cô bé cười.
- Đã vào khách sạn của chúng tôi thì tuyệt đối an toàn, tang thi là vào không được.
- Sao có thể! Cửa ở đây là cửa kính, không phải tường đồng vách sắt!
Cô bé giận dữ hét.
- Còn không mau chạy!
Cố Vãn Ngâm thực bất đắc dĩ, lại bài trừ một tia mỉm cười, nói:
- Quý khách, không tin lời tôi nói, cô có thể quay đầu lại nhìn.
Đại khái là nụ cười của cô quá bình tĩnh, cô bé chần chờ quay đầu nhìn thoáng qua.
Không nghĩ tới, nhìn qua cửa kính, cô bé thật sự thấy được mấy con tang thi kia đã xiêu xiêu vẹo vẹo mà xoay người rời đi, giống như không nhìn thấy tòa nhà cao tầng này vậy!
- Này, đây là có chuyện gì?
Cô bé đôi mắt mở to như chuông đồng, đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
- Tôi đã nói, khách sạn Bình An của chúng tôi là nơi an toàn tuyệt đối.
Cố Vãn Ngâm mỉm cười nói.
- Như vậy, vị khách này, hoan nghênh em vị khách đầu tiên của khách sạn Bình An.