Cố Vãn Ngâm đi tới trước tủ kính cầm một lon Coca, hai chai nước chanh.

Coca cùng trước mạt thế không sai biệt lắm, bé Coca rất thích.

Vị nước chanh uống giống như nước chanh tươi ép ra, đặc biệt ngon, không bị quá ngọt.

Cô định giá đồ uống cùng trái cây đều là một điểm tích phân, hệ thống không ý kiến.

Đổng Duyệt cũng nhịn không được mua một lon Coca cùng một quả táo.

Cô bé không dám phung phí điểm tích phân, cho nên không đi nhà ăn, chỉ mua một gói mì ăn liền.

Vừa lúc, cô bé hiện tại có thể dùng bếp điện nấu mì ăn liền.

Sau khi tới rồi phòng ăn, Cố Vãn Ngâm phát hiện, mặt trên máy móc lại có ba món ăn mở khóa, có thịt kho tàu, cá hầm ớt cùng sườn heo chua ngọt.

Cô vô cùng vui vẻ lấy mỗi món một phần, lại lấy ba chén cơm, cùng Coca và Hamburger cùng nhau ăn bữa tối.

Đám người Phó Tư Hành cũng ở một bên ăn uống thỏa thích. Ăn đến mức no căng bụng, Cố Vãn Ngâm hỏi Phó Tư Hành: 

- Các người mấy ngày trước đang ở nơi nào? Phụ cận nơi này có căn cứ gì sao?

Nhiệm vụ tiếp theo là thông báo tuyển dụng một nhân viên phục vụ khách sạn.

Tuy rằng cô ở khách sạn chờ, sớm muộn gì cũng có người tới cửa, nhưng cũng không biết phải chờ tới khi nào.

Dù gì cũng nhàn rỗi, không bằng cô chủ động đi tới căn cứ thông báo tuyển dụng, nhìn xem có ai nguyện ý đảm đương công việc nhân viên phục vụ không, thuận tiện cũng giới thiệu một chút về khách sạn.

- Có, có căn cứ Dương Quang, cách nơi này khoảng nửa ngày đi bộ.

Phó Tư Hành nói.

- Anh trai cùng chị dâu tôi mấy ngày trước đều ở đó.

- Tôi đã biết.

Cố Vãn Ngâm gật gật đầu.

Lần trước hệ thống cùng cô nói qua, cô muốn đi nơi nào, nó sẽ chỉ đường đi cho cô.

Hơn nữa, tuy rằng cô ra khỏi khách sạn không còn quyền hạn tuyệt đối, nhưng mà, không có bất luận kẻ nào, tang thi, hay các loại thiên tai có thể ảnh hưởng tới cô, cũng không ai có thể gây khó khăn cho cô, cho nên mặc kệ cô đi đâu đều là rất an toàn.

Nhưng cô rời khỏi khách sạn không thể vượt qua 78 tiếng đồng hồ. Cho nên cô muốn đi tới một cái căn cứ gần một chút. Căn cứ kia chỉ có nửa ngày đi bộ, khẳng định đủ rồi.

Ăn cơm xong, Cố Vãn Ngâm chuẩn bị mang Coca, Hamburger trở về nghỉ ngơi.

Đám người Phó Tư Hành còn chưa đi, cô chú ý tới Lâm Như ở lén lút quan sát cô, cô cũng không để ý.

Đợi Cố Vãn Ngâm đi rồi, Phó Tư Thù cảm thán nói: 

- Thật không nghĩ tới, cô chủ thoạt nhìn nhỏ gầy, lại lợi hại như vậy, khách sạn này cũng thần kỳ như thế. Chẳng lẽ, cô là dị năng hệ tinh thần cùng dị năng hệ không gian?

Phó Tư Hành lắc đầu, nói: 

- Trước nay không nghe nói qua dị năng nào cường đại như thế, theo em thấy, không chỉ đơn giản như vậy.

- Đúng, chuyện này cũng không phải việc chúng ta nên nhọc lòng, chỉ cần có thể ở lại chỗ này là tốt rồi.

- Đúng vậy, chúng ta bây giờ có không ít tinh hạch, đủ ở đây lâu một chút. Em nghỉ ngơi một khoảng thời gian, lại đi ra ngoài giết mấy con tang thi, xem có thể lại lấy tinh hạch tới đổi điểm tích phân được không.

Phó Tư Thù thở dài: 

- Nếu là Tiểu Nguyệt còn ở……

Phó Tư Hành cười khổ nói: 

- Anh, Tiểu Nguyệt này rốt cuộc là ai? Em nghe hai người vẫn luôn nhắc tới cô ấy.

Lâm Như vừa muốn mở miệng, Phó Tư Thù lại ngăn cản cô, lắc đầu.

Sau khi bọn họ cơm nước xong, liền trở lại lầu hai, từng người trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Lâm Như ăn thật sự no, sau khi mạt thế đến cô ta chưa từng có thỏa mãn như vậy.

Chính là nghĩ đến cô cùng Phó Tư Thù rõ ràng là vợ chồng, lại không thể cùng ở một phòng, trong lòng cô ta rất không thoải mái.

Rõ ràng phòng cũng không nhỏ……

Đứng ở cửa phòng mình, cô ta ngẩng đầu, lại nhìn khắp nơi, cũng không có đến một cái camera.

Hiện tại Cố Vãn Ngâm không ở đây, cô ta trộm đến phòng của Phó Tư Thù, Cố Vãn Ngâm còn có thể biết được sao?

Cũng không thể nói là không tuân thủ  quy định khách sạn, chính là chỉ cần cô chủ không biết, là không quan hệ……

Phó Tư Thù nằm ở trên giường trong chốc lát, vừa mới chuẩn bị vào phòng vệ sinh lau qua người một chút, liền nghe có người gõ cửa.

Anh ta đứng lên, đi tới mở cửa ra, nhìn thấy là Lâm Như.

- Như Như?

Phó Tư Thù khó hiểu.

- Làm sao vậy? Là phòng của em có vấn đề gì sao?

- Không có, chồng, em muốn ngủ cùng anh.

Lâm Như dẩu miệng làm nũng nói.

- Từ sau khi mạt thế, chúng ta chưa từng tách ra, không có anh ở bên, em thấy không yên ổn.

Phó Tư Thù bất đắc dĩ nói: 

- Như Như, em đã quên quy định khách sạn sao? Em không thể vào phòng của anh, anh cũng không thể để em vào. Em ngẫm lại xem, hai người gây chuyện hồi chiều, là kết cục gì?

- Nhưng là hiện tại cô chủ tiệm không ở đây.

Lâm Như nói.

- Cô ấy rất lợi hại, nhưng là em vào phòng của anh, cô ấy lại không nhìn thấy, như thế nào trừng phạt em?

Phó Tư Thù nhíu mày nói: 

- Anh cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy…… Khụ khụ……

- Anh xem, cơ thể anh không tốt, em còn phải chiếu cố, để cho em vào đi.

Phó Tư Thù còn không có phản ứng lại, Lâm Như cũng đã bước vào trong phòng.

Nhưng mà đúng lúc này, một thanh âm trống rỗng vang lên: 

- Cảnh báo, trái với quy định khách sạn, bị loại bỏ.

Lâm Như sắc mặt trắng nhợt, Phó Tư Thù cũng luống cuống. Chính là ngay sau đó, Lâm Như nháy mắt liền biến mất ở trước mắt Phó Tư Thù!

- Như Như, Như Như!

Phó Tư Thù kinh hoảng mà hô to, anh ta một bên ho khan, một bên chạy ra khỏi phòng, nhìn xung quanh hành lang, kêu tên Lâm Như tên.

Bên cạnh phòng Phó Tư Hành nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra, hỏi: 

- Anh làm sao vậy?

Phó Tư Thù môi run rẩy đem chuyện vừa rồi nói một lần.

Phó Tư Hành cả người tê rần, anh ta cảm thấy vừa thái quá vừa buồn cười.

- Hai người là không nhìn thấy bản lĩnh của cô chủ đó sao? Cô ấy còn cố ý cường điệu mỗi người một phòng, vì cái gì không nghe!

Phó Tư Hành nghĩ trăm lần cũng không ra.

- Như Như chị ấy…… Luôn tùy hứng như vậy, haizz!

Phó Tư Hành có chút không muốn quản, tình cảm của anh ta cùng anh trai rất tốt không phải là giả, nhưng là chị dâu này, mạt thế tới nay không ít lần kéo chân bọn họ, so cơ thể không tốt anh trai còn muốn phiền toái.

- Tư Hành, chúng ta đi cầu xin cô chủ, bảo cô ấy thả người trở lại?

- Như thế nào thả? Lần trước chị ấy đã đắc tội với cô chủ một lần, thật vất vả mới được vào ở, chị ấy lại gây chuyện! Huống chi cô chủ đã cùng chị ấy nói lời cảnh cáo! Nếu chúng ta lại đi cầu, nói không chừng cô ấy tức giận, sẽ đem chúng ta cùng nhau đuổi ra đi! Anh trai chẳng lẽ anh muốn trở lại căn cứ?

Phó Tư Thù không nói.

Phó Tư Hành luôn bình tĩnh ít lời, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta kích động mà nói nhiều như vậy.

Hơn nữa lời anh ta nói, cũng không phải không có lý.

- Hai cái tên gây sự lúc chiều, cô chủ nói, đem bọn họ đưa đến đàn tang thi, Như Như có thể hay không cũng……

Phó Tư Thù sắc mặt tái nhợt, đôi tay không ngừng run rẩy.

Phó Tư Hành trầm mặc trong chốc lát, nói: 

- Đại khái đi, nhưng, đây cũng là tự chị ấy tìm. Nếu anh thật sự là nhớ mong chị ấy, ngày mai em giúp anh ra ngoài tìm, nhưng mà sợ là tìm không thấy.

Phó Tư Thù đành phải gật đầu, trở lại trong phòng, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.

Sớm biết rằng như vậy anh ta nên nghiêm khắc một chút ngăn cản Lâm Như, haizz……

……

Cố Vãn Ngâm là buổi sáng rời giường mới nghe hệ thống nói, tối hôm qua Lâm Như bởi vì trái với quy định khách sạn, bị đuổi đi.

Đây là điều cô đã dự kiến trước, cho nên trong lòng cô không hề gợn sóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play