Cô đã cùng Lâm Như cảnh cáo qua, không thể tiến vào phòng người khác, quy định của khách sạn cũng đã đặt ở bên cạnh bục đại sảnh.

Chính là Lâm Như cố ý muốn làm trái với quy định, vậy chẳng trách cô được.

Bữa sáng cô lấy bánh mì nướng, cùng chiên trứng, làm ba cái sandwich hương vị đơn giản, sau đó lại cùng hai đứa trẻ mỗi người ăn một quả chuối, uống một chai sữa bò.

Coca Hamburger rất thỏa mãn.

Từ khi có khách sạn, bọn họ cảm thấy mỗi ngày đều giống như sống ở thiên đường.

Tuy rằng buổi tối, bọn trẻ vẫn thi thoảng mơ thấy cuộc sống ở mạt thế đáng sợ như thế nào, mơ thấy tang thi dữ tợn, xấu xí.

Nhưng chỉ cần bọn trẻ vừa tỉnh lại, nhìn thấy chị bên người, bọn trẻ sẽ rất nhanh cám thấy an tâm.

Ăn xong bữa sáng, Cố Vãn Ngâm chuẩn bị xuất phát đi căn cứ Dương Quang. Cô để hai đứa trẻ ngồi ở trước bục, nếu có khách trọ tới, dẫn khách trọ đăng kí vào ở.

Rất nhiều lần hai đứa trẻ thấy qua việc cô giúp khách trọ đăng kí vào ở, cho nên biết nên làm như thế nào.

Cô cũng không lo lắng có người gây chuyện, hệ thống là sẽ không cho phép việc đó xảy ra.

Cố Vãn Ngâm từ tủ quần áo chọn một bộ quần áo đơn giản, lại chọn một đôi giày thể thao đẻ đi bộ.

Cô mang theo Coca Hamburger đi vào đại sảnh, nhìn thấy hai anh em Phó Tư Thù đang ở ăn bánh mì với uống sữa bò.

Nhìn thấy cô đi ra, Phó Tư Thù tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng đã Phó Tư Hành giành nói:

- Chủ tiệm, chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng.

Cố Vãn Ngâm cười cười.

- Cô chủ, vợ tôi đêm qua cô ấy……

Phó Tư Thù nói tới đây, lại cảm thấy xấu hổ, có chút nói không được nữa. Cố Vãn Ngâm nhàn nhạt mà nói:

- Tôi đã biết, cô Lâm làm trái với quy định, tôi cũng không giúp gì được. Hơn nữa, cô ấy đã bị kéo vào sổ đen của khách sạn, hai người muốn đem cô ấy tìm trở về, cũng không có giúp ích được gì.

Khách sạn sẽ không lại để Lâm Như vào ở. Phó Tư Thù vốn dĩ đã tái nhợt giờ sắc mặt càng trắng, một lát sau, anh ta cười, nói:

- Chỉ cần cô ấy còn sống là được…… Có thể đem cô ấy đưa về căn cứ, cũng tốt.

Anh ta càng ngày càng hối hận, vì cái gì không khuyên Lâm Như tuân thủ tốt quy định khách sạn!

Cố Vãn Ngâm không cùng bọn họ nói nữa, cầm hai cái bánh mì, một chai nước chanh bỏ vào balo đeo lên vai, bên trong balo còn có cơm trưa, lại dặn dò Coca hamburger trông coi tốt khách sạn, sau đó liền xuất phát.

Trong đầu có bản đồ do hệ thống vẽ, cô rất thuận lợi mà tới được phụ cận căn cứ Dương Quang.

Căn cứ Dương Quang cho phép bất cứ ai tiến vào, cho nên ngoài cửa cũng không có người đứng gác.

Cũng chỉ có một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi ngồi ở gần cổng như lung lay sắp đổ trên ghế, đại khái là nhìn chằm chằm có tang thi lại đây đi hay không.

Lúc Cố Vãn Ngâm đi ngang qua người ông ta, nhìn thấy vẻ mặt ông ta đầy kinh nghi.

Đại khái là bởi vì quần áo cùng balo trên người cô đều sạch sẽ, ở mạt thế người như vậu không quá nhiều, đặc biệt là cô còn đi một mình.

Cố Vãn Ngâm đi vào căn cứ Dương Quan, thấy khắp nơi đều dựng lều đơn giản, bên trong lều có nam có nữ, người trẻ tuổi cùng mấy người trung niên thì nhiều, còn người già cùng trẻ em tương đối ít.

Có người còn dùng chăn dải trên mặt đất, sau đó ngồi ở trên chăn.

Có người cũng chỉ có thể sử dụng cỏ phơi khô, trên khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy mà gặm lương khô.

Cô một người ăn mặc sạch sẽ đi một mình ở trong căn cứ như vậy, tức khắc khiến cho không ít người chú ý.

- Cô gái kia là ai? Quần áo sạch sẽ như vậy? Giống như là người mới.

- Không quen biết, từ trước tới nay chưa thấy qua, hẳn là vừa mới tới trong căn cứ.

- Anh nhìn cô gái đó, tuy rằng nhỏ gầy, nhưng là sắc mặt hồng nhuận, tinh thần trạng thái cũng rất tốt.

- Sau lưng còn đeo một cái balo, balo cũng rất sạch sẽ! Bên trong giống như còn có đồ vật.......Có thể là đồ ăn không?

- Đồ ăn?

Vừa nghe nói có đồ ăn, đôi mắt của mọi người ở đây giống như bắt đầu phát sáng.

Tại đây là mạt thế thiếu quần áo thiếu đồ ăn, cho dù chỉ là mấy bao bánh cứng nhắc, có đôi khi có thể dẫn đến tranh đoạt!

Bên trong căn cứ Dương Quang vẫn có mấy dị năng giả duy trì trật tự, nhưng chuyện vì vật tư mà đánh nhau ẩu đả là chuyện xảy ra thường xuyên!

Mà hiện tại, chỉ có một mình cô, nếu ba lô của cô thật sự có đồ ăn như bọn họ nói……

Có vài người đã bắt đầu đánh chủ ý lên cô, có vài người thay cô đổ mồ hôi.

Cố Vãn Ngâm cũng không để ý người khác đánh giá, cô nhìn trong căn cứ những người này, trong lòng không quá dễ chịu.

Tại đây là mạt thế, đa số người đều không quá tốt, đặc biệt là người bình thường cùng dị năng giả cấp thấp, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, không biết ngày nào đó sẽ bị đói chết khát chết, hoặc là bị tang thi cắn chết.

Nhưng đồng tình thì đồng tình, cô cũng không thể làm được gì.

Hệ thống đã cùng cô nói, ở ngoài khách sạn, cô có thể tuyên truyền khách sạn, nhưng là không thể can thiệp chuyện gì, không thể đưa vật tư phát cho những người khác.

Đương nhiên, trừ phi có người chủ động muốn làm cô bị thương, nói vậy, người nọ chính là tự mình tìm chết.

Cô cũng có thể lý giải, rốt cuộc khách sạn thần kỳ là một bug lớn.

Nếu là cô ở bên ngoài khách sạn còn có thể tùy tâm sở dục làm bất cứ việc gì, kia còn không phải nghịch thiên sao?

Thoát khỏi suy nghĩ, cô nhìn khắp nơi bắt đầu tìm kiếm, nhìn xem có người thích hợp làm nhân viên phục vụ khách sạn không.

Nhưng đúng lúc này, hai người đàn ông to cao chặn đường cô.

- Cô gái nhỏ, đi một mình sao?

Trong đó một người dáng vẻ lưu manh mà đánh giá cô.

- Nhìn bộ dáng này của em gái, không giống như là ăn đói mặc rách, trong balo của em có cái gì? Có phải có đồ ăn không?

Có không ít người đều nhìn về bọn họ bên này, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng tham lam.

- Cùng anh có quan hệ gì?

Cố Vãn Ngâm cười lạnh nói.

- Xem cơ thể các người này, cũng không giống như quá đói, hẳn là đoạt không ít vật tư của người khác?

- Ha ha ha……

Tên to cao cười ha hả.

- Em biết vậy là tốt! Thức thời đem ba lô của em giao cho chúng tôi, có thể không phải chịu khổ! Bằng không, có tin lão tử ở trước mặt nhiều người làm chết em không!

- Hắc hắc, anh, vừa lúc lâu rồi chúng ta không vui sướng, lần trước nha đầu kia gầy đến khô cứng, sức lực kêu cũng không có, không thú vị!

Nghe được lời hắn nói, Cố Vãn Ngâm cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

Vốn dĩ mạt thế đã đủ gian nan, còn có những loại súc sinh này làm cuộc sống thêm khó khăn!

Bọn họ cao to, thân thể khoẻ mạnh, lại không ai có thể chống lại bọn họ……

Nhưng là hôm nay, bọn họ tới khiêu khích cô…… Này sẽ là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời bọn họ.

- Nghe thấy không? Nhanh đem ba lô giao cho chúng ta!

- Cút ngay.

Cố Vãn Ngâm lạnh lùng mà nói.

- Tôi cũng chỉ nói một lần, không lăn tự mình gánh lấy hậu quả.

Hai tên to cao giống như nghe được chuyện cười, cười ha ha lên.

- Em tiểu nha đầu này, sống ở trong mộng phải không? Anh đây nói cho em biết, anh chính là dị năng giả cấp ba! Ở chỗ này không ai có dị năng cao hơn anh! Chỉ bằng em, cũng dám nói lời hung ác với bọn anh? Xem ra trước phải giáo huấn cho em!

Đúng lúc này, đột nhiên, một bóng hình chắn trước người Cố Vãn Ngâm.

- Các người không được khi dễ người! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play