Tiếng bước chân của Trì Hành càng ngày càng gần, Mạnh Duy Ninh cúi đầu, cô có thể nhìn thấy được bóng của anh đổ xuống mặt đất dưới ánh mặt trời.

Tiếng gió vang lên bên tai, nhiệt độ của mùa hạ khiến cho cô cảm thấy hai tai đều nóng lên

“Đang làm gì thế?” Trì Hành đi tới bên cạnh cô, cũng cúi đầu xuống, nhìn chiếc máy ảnh trong tay Phục Minh, “Mấy cậu đang chụp ảnh à?”

“Đúng vậy, anh Trì có muốn chụp không?” Phục Minh đưa trả lại chiếc máy ảnh cho Tiểu Trịnh, cười nói, “Ban nãy tôi bảo Tiểu Trịnh chụp một tấm xem kĩ thuật của cậu ấy như thế nào. Cũng khá ổn đó, hay là ba chúng ta cùng chụp một tấm đi?”

Trái tim trong lồng ngực của Mạnh Duy Ninh đập thình thịch, thình thịch. Cô sợ Trì Hành mở miệng ra sẽ nói là: “Để tôi xem tấm ảnh lúc nãy nào?”

“Để tôi xem tấm ảnh lúc nãy nào?” Quả nhiên, Trì Hành vươn tay, muốn lấy chiếc máy ảnh trong tay Tiểu Trịnh.

Mặc dù chẳng có gì cả, nhưng Mạnh Duy Ninh vẫn sợ anh ta sẽ hiểu lầm.

Ví dụ là: Nhân lúc tôi đi vệ sinh, vợ sắp cưới và anh em chí cốt của tôi đứng sóng vai chụp ảnh vô cùng thân mật.

Chắc chắn một điều rằng, ngoài mặt anh ta sẽ không hỏi cái gì, và tất nhiên là cô cũng chẳng có cơ hội để mà giải thích rằng chỉ là lỡ chụp một tấm ảnh thôi, thế nên cô chỉ còn cách giấu ở đáy lòng. Mạnh Duy Ninh thấp thỏm không yên, không biết Phục Minh sẽ đưa ra lời giải thích như bào đây?

“Ban nãy tôi không cẩn thận xóa mất rồi.” Phục Minh nói, “Tôi không biết dùng cái máy ảnh này, nên là chúng ta nhờ Tiểu Trịnh chụp một tấm cho cả ba đi?”

 “Cậu xem cậu đi, cẩn thận một chút chứ.” Trì Hành ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, sau đó bày ra tư thế ôm lấy bảo vai của Mạnh Duy Ninh, “Cậu tự tìm chỗ mà đứng.”

Tảng đá vẫn luôn đè trong lồng ngực Mạnh Duy Ninh cuối cùng cũng biến mất, cô nhẹ thở ra một hơi, sau đó nhích lại gần về phía Trì Hành, rồi mỉm cười nhìn về phía Tiểu Trịnh.

Phục Minh xua tay, nhắc nhở Tiểu Trịnh: “Chú em nhớ chụp đẹp một chút, chụp hai, ba tấm vào Mạnh Duy Ninh trong , chụp xong rồi gửi cho tôi.”

“Em biết rồi, anh Minh!”

Trì Hành ôm lấy Mạnh Duy Ninh, hai người họ đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, cực kì xứng đôi vừa lứa.

Phục Hành nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nở nụ cười, anh nói với Trì Hành: “Anh Trì, anh nói xem, tôi nên dựa vào anh hay là dựa vào chị dâu đây?”

“Đệch, sao cậu lắm chuyện thế? Tìm một chỗ đứng là được rồi, nhanh nhanh cái chân lên, tôi sắp bị nắng thiêu chết rồi đây này.”

“Vậy được rồi, để tôi đứng bên cạnh chị dâu đi, như vậy có vẻ thân thiết hơn, giống người một nhà hơn.”

Phục Minh nói xong thì nhanh chóng đứng vào bên cạnh Mạnh Duy Ninh, mà Tiêu Trịnh cũng lập tức bấm máy.

Mạnh Duy Ninh: “…?”

Thân thiết hơn? Giống người một nhà hơn?

Tiểu Trịnh chụp mấy tấm liên tiếp, miệng không ngừng cảm thán: Quào, người mẫu đẹp nên chụp ảnh cũng chẳng cần kĩ thuật gì cả, tùy tay nhấn máy mà cũng giống bìa tạp chí.”

“Để tôi xem nào.” Phục Minh cầm lấy máy ảnh, sau đó thuận tay đưa cho Trì Hành xem.

Trì Hành liếc mắt, nhíu mày nói: “Cũng tạm được, mau vào trong đi, ngoài này nóng quá.”

Mạnh Duy Ninh cũng không nhìn kĩ mấy tấm hình đó mà đi vào trong cùng anh ta.

Phục Minh đứng ở phía sau, lấy cuộc băng ra rồi thay một cái mới vào, sau đó đưa lại cho Tiểu Trịnh: “Chú cầm đi chơi đi.”

. . .

Tây Sơn không phải là nơi ngắm cảnh, ngoại trừ một chút cảnh sắc khá đẹp thì cũng chẳng có gì.

Cũng may là có nhiều người, mọi người nói nói cười cười, cùng nhau làm đồ nướng, cho nên bầu không khí rất náo nhiệt.

Mạnh Duy Ninh để thím Phùng đưa hai con cá mà chủ quán cơm kia cho để bọn họ họ nướng, sau đó thì nấu thêm một nồi cháo loãng cho họ.

Đêm tối buông xuống, bầu không khí càng trở nên náo nhiệt hơn, mọi người vừa ca hát nhảy múa, vừa chơi trò chơi và ngồi ngắm sao, uống rượu, kể chuyện, chơi rất vui vẻ.

Mạnh Duy Ninh chưa từng chiêu đãi nhiều người như vậy. Trên thực tế, đại đa số thời điểm tụ hội bạn bè đều do Trì Hành phụ trách, cô chẳng cần phải lo lắng cái gì, hơn nữa cũng không nhiều người như thế này.

Trước khi bọn họ tới, Mạnh Duy Ninh còn lo lắng rằng mọi người sẽ không chơi vui, nhưng mà cho đến bây giờ, nỗi lo lắng đó cũng không còn nữa.

Mặc dù cô không phải là người thích náo nhiệt, nhưng cũng không vì thế mà rúc về một góc để tránh đi.

Cô sẽ ngồi cùng mọi người, nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ bồi thêm một hai câu.

Nơi này không có đủ phòng để mọi người ngủ, ngay cả Mạnh Duy Ninh cũng tính toán đến việc trở về.

Tiếc là mọi người chơi đến quá muộn, đường về xa xôi, nếu lại xe sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mạnh Duy Ninh suy nghĩ, sau đó đề nghị mọi người xuống chân núi tìm nơi dừng chân.

Dưới chân núi có chợ, mà ở đó cũng có mấy khách sạn, chỉ là điều kiện không thể so với nội thành.

Nhưng tới nước này rồi thì phải chấp nhận thôi.

Đoàn người lái xe xuống núi, đi vào khu chợ đã yên tĩnh tìm kiếm chỗ dừng chân.

Trì Hành chưa từng qua đêm ở một nơi nhỏ như vậy, vẻ mặt anh ta hiện rõ sự ghét bỏ.

Mạnh Duy Ninh thì đỡ hơn nhiều, cũng không phải là chưa từng ở nơi nhỏ như vậy. Trước đây, khi cô cùng ba đi đến những nơi khác chữa bệnh từ thiện, điều kiện còn gian khổ hơn thế này nhiều.

Cô khuyên Trì Hành tìm tạm một khách sạn, nếu không thì gọi người tới đón, nhưng mà như thế thì phải quá nửa đêm mới có thể trở về.

Trì Hành không nói gì, Mạnh Duy Ninh biết anh ta chẳng hề vui vẻ chút nào, nhưng cũng coi như là cam chịu ở lại.

Chẳng biết Phục Minh từ đâu chui ra, vẻ mặt cười đùa, “Anh Trì, chị dâu, tôi đã tìm được một khách sạn ở phía trước rồi, chúng ta tới đó thôi.”

Mạnh Duy Ninh ngẩn người, sau đó gật đầu: “Được, vậy cậu dẫn đường đi.”

Ngoài mặt là vậy, chỉ là trong lòng cô lại nghi hoặc, anh tìm được từ khi nào?

Phục Minh đưa bọn họ đi về phía trước, khoảng vài phút thì tìm nhìn thấy một khách sạn.

Khách sạn này có ba tầng nhỏ, cách trang trí và biển tên có vẻ như là mới, có lẽ mới khai trương không lâu, hoặc là vừa sửa chữa.

Bọn họ đi đến quầy lễ tân để hỏi phòng thì biết được ngoại trự mấy phong có người ở thì còn lại đều là phòng trống, có thể vào ở.

Cô, Phục Minh và Trì Hành, mỗi người ở một phòng có giường lớn. Nơi này cũng không có mấy thứ cao cấp linh tinh, giường lớn thôi đã coi là cao hơn tiêu chuẩn rồi.

Trong phòng có đồ dùng đầy đủ, nhưng mà Mạnh Duy Ninh sợ chúng không sạch sẽ, cho nên muốn ra ngoài mua thêm chút đồ.

Mới vừa xuống lầu thì gặp phải Phục Minh, hình như anh vẫn luôn ở dưới này. Khi vừa thấy cô, anh đi về phía cô vài bước.

“Chị dâu, chị muốn đi mua đồ hả?” Phục Minh nhìn màn đêm bên ngoài, nhắc nhở cô: “Đã khuya rồi, không an toàn lắm đâu.”

“Tôi ra ngoài mua đồ dùng cá nhân, rất gần thôi, ban nãy tôi thấy ở bên kia có một cái siêu thị nhỏ.” Mạnh Duy Ninh nhìn ra bên ngoài rồi tò mò hỏi, “Sao giờ này cậu còn chưa lên phòng?”

Hoặc là, cậu xuống đây từ lúc nào?

“Hình như tôi quên chưa khóa cửa xe, ban nãy mới đi kiểm tra rồi khóa lại.” Phục Minh mỉm cười, sau đó xoay người, đứng song song với cô, “Tôi đi với chị, đúng lúc tôi cũng muốn mua chút đồ.”

Mạnh Duy Ninh: “…”

Mặc kệ việc anh ra ngoài mua đồ là thật hay giả, cũng mặc kệ việc anh xuống đây để đi khóa xửa xe là thật hay giả, sau đó gặp cô rồi cùng nhau ra ngoài mua đồ, Mạnh Duy Ninh nĩnh nghĩ, hình như cô không có lý do gì để từ chối.

Đường này không phải cô làm, siêu thị cũng chẳng phải cô mở, người ta phải đi con đường này, đến cái siêu thị kia mua đồ dùng, cô còn có thể ngăn cản sao?

. . .

Siêu thị kia cách đây không xa, vài phút đi bộ là tới rồi. Không gian không tính là lớn, nhưng có đủ các vật dụng hàng ngày.

Mạnh Duy Ninh cũng mua cho Trì Hành, sau đó thì mang đến quầy thu ngân.

Phục Minh cũng chọn xong rồi, anh đi theo sau cô, rồi đặt đồ dùng lên bàn: “Thanh toán cùng nhau đi.”

Mạnh Duy Ninh thầm nghĩ, cũng không đáng bao nhiêu tiền, thanh toán cùng thì thanh toán cùng, cho nên cô không từ chối.

Quầy thu ngân còn bày khá nhiều kẹo cao su, kẹo mút và vài thứ linh tinh, bên cạnh đó cũng có một loạt “áo mưa”.

Ông chủ tính tiền xong thì nở một nụ cười đầy ái muội, chỉ vào chỗ bày áo mưa, hỏi Phục Minh: “Có muốn cái này không?”

Trong thoáng chốc, Mạnh Duy Ninh ngây ngẩn cả người.

Không phải là ông chủ này hiểu lầm bọn họ là một cặp đấy chứ?

Không đúng, ông chủ bây giờ vì bán được hàng đều sẽ nói trắng ra như vậy sao?

“Không…”

“Lấy một hộp.”

Mạnh Duy Ninh kinh ngạc nhìn về phía Phục Minh.

Lấy một hộp?

Dùng với ai?

 Vẻ mặt Phục Minh vô cùng bình tĩnh nhìn về phía cô, có chút khó hiểu: “Làm sao thế? Kẹo cao su trong xe của tôi hết rồi, tôi muốn mua một lọ, kẹo cao su ở đây không ngon sao?”

Mạnh Duy Ninh: “…?”

Kẹo… Cao… Su??

Rõ ràng ý của ông chủ là áo mưa mà.

Dường như ông chủ cũng bị câu nói kế tiếp của Phục Minh làm cho ngẩn người, cánh tay vừa muốn chạm vào áo mưa lại nhanh chóng đổi hướng sang hộp kẹo cao su bên cạnh, rồi xấu hổ hỏi: “Cậu muốn vị nào?”

“Vị dâu tây đi.”

“Tổng cộng là…” Ông chủ chỉ vào mã QR được dán trên quần thu ngân, “Có thể trả tiền mặt, cũng có thể quét mã.”

Cho đến khi ra khỏi siêu thị, Mạnh Duy Ninh vẫn còn thất thần, cô nghĩ thầm: Rốt cuộc là do cô suy nghĩ dơ bẩn hay là anh thật sự có vấn đề?

Đúng là mấy hộp áo mưa bày rất gần kẹo cao su, mà khi ông chủ chỉ cũng là chỉ vào giữa kẹo cao su và áo mưa.

Nhưng như vậy cũng đủ để tự hiểu trong lòng là có ý gì. Hình như cô hiểu sai mới nghĩ là ông chủ chỉ vào áo mưa, còn Phục Minh tâm tư thuần khiết, cho nên mới nghĩ rằng ông chủ chỉ vào kẹo cao su.

Phiền muốn chết!

Mạnh Duy Ninh cảm thấy vậy.

Phục Minh đi bên cạnh Mạnh Duy Ninh, gần đến cửa khách sạn, anh bỗng nói: “Hình như tôi quên mất không mua một thứ.”

Mạnh Duy Ninh ngẩn người, cô vươn tay: “Để tôi cầm đồ lên trước cho, cậu quay lại mua đi.”

“Hay là chị đi cùng tôi đi, nếu không tôi sợ rằng lát nữa gõ cửa phòng chị sẽ không tiện cho lắm, lỡ như anh Trì hiểu lầm thì không ổn.”

Mạnh Duy Ninh: “…”

Thì ra anh cũng sợ bị hiểu lầm sao?

Nhưng mà cứ cho là như vậy, anh cũng chỉ cần mua thêm đồ thôi, hơn nữa cũng không xa, đâu cần kêu cô đi lại cùng anh, anh cũng chẳng phải trẻ con, còn cần người lớn đi cùng nữa?

Chỉ là cô cũng chẳng thể nói như vậy.

“Tôi ở đây chờ cậu.” Mạnh Duy Ninh nói, cô thật sự không muốn đi, miễn cho vừa nhìn thấy ông chủ, cô lại nhớ tới chuyện ban nãy.

“Cũng được.” Phục Minh gật đầu, vươn tay đưa túi cho cô.

Mạnh Duy Ninh không nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay nhận lấy.

Nhưng mà hai người họ lại chẳng hề ăn ý, Phục Minh buông lỏng tay trước cô một bước.

Khoảnh khắc tay Mạnh Duy Ninh sắp chạm đến cái túi thì nó lại rơi xuống, cô vội vươn tay, trực tiếp chạm vào tay của Phục Minh.

Theo quán tính, cô còn nắm lấy ngón tay anh nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play