Mạnh Duy Ninh: “…”
Chỗ này của tôi không phải phụ khoa?
Chuyện này phải hỏi anh trai cô ấy!
“Tôi cũng có thể khám, trung y không phân rõ ràng như vậy.” Mạnh Duy Ninh dịu dàng mỉm cười, cô vươn tay ý bảo cô ấy đặt cổ tay lên gối bắt mạch, “Để tôi xem mạch cho em.”
Phục Minh Hàm nhìn Mạnh Duy Ninh bằng ánh mắt nghi hoặc, tựa như không tin vào tay nghề của cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn khám Tây y, bác sĩ trong nhà cũng rất giỏi, cho nên cô không tin tưởng trung y cho lắm.
“Chị thật sự biết bắt mạch chứ?”
Mấy thứ đồ kia giống như là huyền học* vậy.
(*) Huyền học là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích “tam huyền”, về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia. (Nguồn: Wiki)
“Em cứ thử đi.” Mạnh Duy Ninh cũng không cảm thấy tức giận khi mà cô ấy hỏi như vậy, cô duy trì sự dịu dàng và kiên nhẫn của một người bác sĩ, khóe miệng vẫn nở nụ cười mỉm.
“Được rồi.” Phục Minh Hàm chu môi, đặt tay lên cái gối nhỏ.
Ngón tay thon dài của Mạnh Duy Ninh đặt lên cổ tay cô bé, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, không nói gì cả.
Rất kỳ lạ, tại sao vào một khoảnh khắc nào đó, Phục Minh Hàm bỗng cảm thấy yên tâm nhỉ?
Đây là chuyện thần kỳ gì thế?
Qua một hồi, Mạnh Duy Ninh thu tay lại, sau đó hỏi một số vấn đề: “Em thường xuyên thức đêm sao? Có phải là không ăn cơm, hoặc là rất thích ăn vặt không?”
Phục Minh Hàm chột dạ, Mạnh Duy Ninh hỏi cái gì, cô bé đều làm mấy cái đó hết.
Thời đại ngày nay, người trẻ tuổi nào mà chẳng thức đêm? Các cô gái đều muốn có vóc dáng đẹp, hơn thế nữa, đồ ăn vặt ngon như vậy, mấy món ăn cùng cơm thì có gì ngon chứ?
Mạnh Duy Ninh thấy cô bé né tránh không nói gì thì hiểu rồi.
“Tự em phải chú ý nghỉ ngơi, tốt nhất là ít thức đêm lại, cũng không nên ăn vặt quá nhiều.” Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa cầm bút lên viết, “Tôi kê cho em một ít thuốc, mang về đun nước uống, chậm rãi điều dưỡng. Em còn trẻ, vấn đề cũng không quá lớn, nhưng mà không thể không chú ý.”
Phục Minh Hàm thấy cô nói có lý như vậy thì không nhịn được mà nghiêng người xem cô viết cái gì.
Chữ viết của Mạnh Duy Ninh rất đẹp, không làm cho người khác không nhận ra mình đang viết chữ gì.
Phục Minh Hàm không nhịn được mà tán thưởng: “Chữ của chị đẹp thật đấy.”
“Cảm ơn em.”
Mạnh Duy Ninh viết xong thì đưa đơn thuốc cho cô, “Phòng thuốc ở tầng một tòa nhà phía bắc, sắp đến hè rồi, cố gắng ăn ít kem thôi nhé.”
“Được rồi.” Phục Minh Hàm thấy Mạnh Duy Ninh vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng thì cũng không tự chủ được mà khách sáo với cô hơn một chút: “Cảm ơn bác sĩ Mạnh.”
“Không có gì.”
Phục Minh thấy hai cô gái đã nói chuyện xong rồi thì đi tới hỏi: “Bác sĩ Mạnh, vấn đề của em gái tôi có nghiêm trọng lắm không?”
Mạnh Duy Ninh nhìn anh, dừng lại một chút rồi trả lời: “Không có gì nghiêm trọng, điều dưỡng tốt thì sẽ không có chuyện gì lớn.”
“Cảm ơn chị.”
“… Không có gì.”
Sao lúc này lại giả vờ như không quen biết nhau, khách sáo thế cơ chứ?
Phục Minh thật sự giả vờ như không hề quen biết chút nào. Anh không nói gì thêm nữa mà đưa Phục Minh Hàm ra ngoài.
Vừa ra ngoài không được bao lâu, Phục Minh đã cướp lấy đơn thuốc trên tay Phục Minh Hàm, nói: “Để tôi xem là thuốc gì nào.”
Phục Minh Hàm rụt tay lại, không muốn đưa cho anh.
“Muốn sao?” Cô đắc ý vẫy vẫy đơn thuốc trên tay, “Vậy anh xin em đi.”
Phục Minh: “…”
Phục Minh nhìn ra phía sau cô, bỗng nhiên nói: “Người kia đẹp trai thế nhỉ?”
“Ở đâu?”
Phục Minh Hàm xoay người lại, Phục Minh nhân cơ hội này mà đoạt lấy đơn thuốc trong tay cô.
Nhưng mà Phục Minh Hàm nắm rất chặt, đơn thuốc bị xé thành hai nửa.
Phục Minh Hàm phát hiện ra mình bị lừa thì xoay người lại, thấy đơn thuốc trong tay mình chỉ còn một nửa và khuôn mặt nháy mắt đã lạnh xuống của Phục Minh.
Cô vốn có chút tức giận khi anh lừa cô rằng có người đẹp trai, nhưng vừa nhìn tới khuôn mặt âm u của anh, cô cũng chẳng dám giận dỗi gì nữa, ngược lại còn sợ hãi đưa một nửa đơn thuốc còn lại cho anh: “Là… Là do anh làm rách. Không… Không trách tôi được.”
Nói xong, cô dúi đơn thuốc vào tay anh rồi cất nước chạy đi.
Phục Minh cúi đầu, nhìn đơn thuốc bị xé thành hai mảnh trong tay mình thì trong ánh mắt như sắp nổi bão giông.
. . .
Phục Minh sống trong căn biệt thự chỉ có hai tầng, là trước khi anh trở về mới được sửa sang lại, trước đây không có người ở, cho nên có hơi quạnh quẽ.
Anh ở nơi này cũng có người giúp việc, giúp anh quét tước, dọn dẹp, giặt quần áo, nấu cơm. Nhưng mà Phục Minh cũng không cần đến họ làm những chuyện này cho mình.
Nhóm người giúp việc ở đây, ngoại trừ làm những chuyện này thì còn phải làm gì nữa chứ?
Không có.
Cho nên, khi Phục Minh trở lại căn biệt thự nhỏ của mình, nhóm người giúp việc vẫn còn đang đợi anh.
“Không còn gì nữa thì mọi người trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phục Minh nói xong thì đi lên lầu. Anh ngồi xuống bàn làm việc, lấy đơn thuốc bị xé thành hai nửa ra.
Chữ của Mạnh Duy Ninh thật sự rất đẹp, so với bảy năm trước, dường như càng thêm trầm ổn và trưởng thành.
Phục Minh ngồi trước bàn, mở đèn bàn lên, cẩn thận ghép nối hai mảnh đơn thuốc lại, cẩn thận dính chúng lại.
Anh nhớ lại buổi sáng ở bệnh viện, cô nghiêm túc hỏi khám cho Phục Minh Hàm, cô mặc áo blouse trắng, tựa như thiên sứ, vẫn giống như bảy năm trước.
Chỉ là, so với bảy năm trước, cũng có sự bất đồng.
Tựa như việc cô càng trở nên tự tin, bình tĩnh, càng thêm ưu tú.
Cuối cùng cũng dính xong đơn thuốc, Phục Minh thở một hơi nhẹ nhõm. Anh lấy khung ảnh ở bên cạnh, để đơn thuốc vào trong rồi đặt lên đầu giường.
Chỉ là, nhìn chữ của cô cũng giống như thấy cô vậy. Phục Minh không nhịn được mà vươn tay chạm nhẹ vào khung ảnh, chậm rãi nở nụ cười.
Đầu giường được chiếu sáng bởi màu vàng nhàn nhạt của ánh đèn, ánh sáng không quá sáng mà mơ màng âm trầm, mang theo cảm giác mơ hồ.
Phục Minh quen như vậy, rồi lại giống như không phải thói quen.
Nói đúng thì, có lẽ là từ khi tới đây mới hình thành thói quen này.
Nếu có thể có một tấm ảnh thì tốt biết mấy.
Phục Minh nghĩ.
Anh nửa nằm trên giường, cánh tay không bị thương gối ra sau đầu, cánh tay bị thương thì giơ lên trước mặt nhìn.
Đã sắp lành rồi, chỉ còn vết sẹo là không tiêu.
Có lẽ, anh nên tìm cơ hội hỏi cô rằng trung y có cách nào xóa sẹo hay không.
. . .
Mạnh Duy Ninh bận rộn hơn một tháng, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hai ngày.
Đã lâu rồi cô không tới thăm vườn thuốc Tây Sơn rồi, thấy có lịch nghỉ, cô lập tức lái xe tới đó.
Bởi vì nơi này ở ngoại thành, cách khá xa, cô lại rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc thường xuyên. Cho nên cô đã thuê người tới trông nom giúp.
Đólà một đôi vợ chồng khoảng ngoài năm mươi tuổi, họ là người thành thật nhiệt tình, lại cẩn thận và có trách nhiệm. Giao cho họ việc chăm sóc và trông giữ vườn thuốc, Mạnh Duy Ninh cảm thấy rất yên tâm.
Hơn nữa, mấy năm nay, họ cũng thật sự quản lý vườn thuốc của cô rất tốt.
Mạnh Duy Ninh lái xe tới Tây Sơn, từ phía xa đã thấy quản lý vườn thuốc – bác Tôn ôm một quả dưa hấu rất lớn, chậm rãi đi dọc bên đường.
Cô ấn vào còi xe, bác Tôn quay đầu, thấy là xe của cô, bác bỗng dừng lại, mỉm cười với cô rồi vẫy tay.
Mạnh Duy Ninh cũng cười, dừng xe trước mặt ông, mở khóa cửa xe rồi để bác Tôn lên xe.
“Nghỉ à cháu?” Bác Tôn cười hỏi.
“Vâng ạ, hôm nay cháu nghỉ phép nên qua đây xem. Dạo gần đây bác với thím Phùng có khỏe không?” Mạnh Duy Ninh khóa cửa xe một lần nữa, rồi đi về phía vườn thuốc.
“Hai ông bà già này khá tốt, trước kia đều thức khuya dậy sớm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm quần quật quanh năm suốt thánh cũng không được mấy tiền. Bây giờ làm việc ở đây vừa nhẹ nhàng lại vừa có tiền, thím Thẩm của cháu còn béo mấy cân rồi đấy.”
Mạnh Duy Ninh bị câu nói của ông chọc cho bật cười, cô nói: “Đó là phúc khí, không phải béo.”
“Thím Phùng của cháu mà nghe được lời này có khi sẽ cười không nhìn thấy trời đấy nữa luôn đấy.”
Bác Tôn nói xong thì gọi điện thoại cho thím Thẩm: “Cô Mạnh tới, bà chuẩn bị ít trái cây với đồ uống đi, rồi hầm con gà, một lát nữa là tới nơi rồi.”
“Không phải phiền toái thế đâu ạ.” Mạnh Duy Ninh nói.
“Không phiền, không phiền, cháu bận rộn lâu như vậy, để thím Phùng hầm canh gà cho cháu tẩm bổ.”
Mạnh Duy Ninh nghe vậy thì cũng không tiếp tục từ chối nữa.
. . .
Bác Tôn và thím Phùng đều không phải người quản lý vườn thuốc chuyện nghiệp, nhưng trải qua quá trình huấn luyện của Mạnh Duy Ninh, hai người họ đã có thể quả lý vườn thuốc của cô khá tốt.
Bác Tôn dẫn Mạnh Duy Ninh đi dạo một vòng, dược liệu trong vườn lớn lên đều không tệ lắm, yên tâm rồi thì cô trở lại mái che nắng ngồi ăn dưa hấu.
Thím Phùng đã bắt đầu làm cơm trưa, không lâu sau, Mạnh Duy Ninh đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà.
Cô rất thích vườn thuốc này, ánh nắng chan hòa, canh gà thơm ngon, tất cả mọi thứ đều hoàn mĩ.
Ngoại trừ chiếc điện thoại đặt trên bàn tròn bỗng đổ chuông.
Mạnh Duy Ninh buông cuốn sách cổ trong tay mình xuống, nghiêng người caamflaays điện thoại, là Trì Hành gọi đến.
“Em đang ở đâu?” Mạnh Duy Ninh vừa nhận điện thoại thì Trì Hành đã đi thẳng vào vấn đề.
“Vườn thuốc Tây Sơn.”
“Đến đó chơi?”
“Ừ, cứ cho là như vậy đi, làm sao, có việc gì à?”
“Phục Minh hỏi anh là em có cách nào làm mờ sẹo không. Trước đây cậu ấy bị cắn, miệng vết thương lành rồi nhưng chẳng biết tại sao lại để lại sẹo, nhìn cứ lạ lạ khó chịu sao ấy.”
Cách thì có cách, hơn nữa cũng có rất nhiều phương thuốc, nhưng mà nói qua điện thoại thì không rõ.
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút rồi nói với Trì Hành: “Hai ngày nữa em về, anh bảo cậu ấy đến bệnh viện tìm em, để em xem vết sẹo như nào.”
Dường như bên kia Phục Minh đang nói gì đó, chỉ là không nghe rõ là nói gì.
Một lát sau, người nghe máy đổi thành Phục Minh.
“Chị dâu, chị có vườn thuốc hả? Chỗ đó giống như Nông Gia Nhạc* sao? Quán bar của tôi đang định cho nhân viên nghỉ ngơi thả lỏng một chút, mà chưa biết nên đi đâu, bên đó của chị có thể tiếp nhận không?”
(*) Du lịch nông thôn tập trung vào việc tích cực tham gia vào một lối sống nông thôn. Nó có thể là một biến thể của du lịch sinh thái. Nhiều ngôi làng có thể tạo điều kiện cho du lịch vì nhiều dân làng rất hiếu khách và háo hức chào đón du khách.
Mạnh Duy Ninh: “…?”
Chỗ này của cô là vườn thuốc, không phải nông trường.
“Anh Trì nói chỗ ấy rất lớn, hơn nữa phong cảnh cũng không tồi, hình như là có thể nướng BBQ.” Thấy Mạnh Duy Ninh không nói gì, Phục Minh nói tiếp.
Mạnh Duy Ninh: “…”
Vậy bây giờ anh hỏi cô còn có ý nghĩa gì nữa?
“Anh Trì nói là có thể, vậy chị có thu phí không?”
Mạnh Duy Ninh: “… Hỏi anh Trì của cậu ấy.”
Sau đó, cô nghe thấy Trì Hành ở bên kia nói: “Không cần tiền, mời mọi người qua đó chơi, chúng ta cùng đi.”
Mạnh Duy Ninh: “…”
“Vậy thì ngày mai chúng ta đi, à không, đêm nay “Lầu Xanh” không buôn bán, bây giờ đi luôn. Anh Trì, anh cảm thấy như vậy có ổn không?”
“Tôi cảm thấy có thể.” Hình như là Trì Hành đứng lên, giọng nói cũng gần hơn một chút, “Chúng ta chuẩn bị một chút, mua thêm đồ rồi đi luôn. Bên kia không có cửa hàng, rau rưa có rồi, mua thêm chút thịt linh tinh là được.”
“Vậy tôi gọi người đi mua, mọi người muốn ăn cái gì?”
Mạnh Duy Ninh: “???”
Đây chẳng phải là vườn thuốc của cô sao?
Cô chưa nói gì cả, vậy mà bọn họ đã quyết định xong rồi?
Bởi vì Trì Hành làm chủ, nói rằng bọn họ sẽ tới. Cho nên Mạnh Duy Ninh cũng không dám nói lời từ chối.
Cô cũng không khó chịu lắm, đứng lên nhìn xung quanh, suy nghĩ nơi nào thích hợp để bọn họ làm đồ nướng.
Bác Tôn và thím Phùng sống ở căn nhà này là được sửa chữa từ trước khi vườn thuốc được quy hoạch, sau đó hai người họ làm thêm cái mái này để che nắng.
Mặc dù mái che nắng ở gần nhà, nhưng cũng đủ lớn, chỉ là bàn ghế không có đủ.
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ, hôm nay sẽ có ít nhất hai, ba mươi người, mái che nắng này thì đủ dùng rồi, nhưng mà bàn ghế có thể phải đi lấy thêm.
Cô gọi bác Tôn tới, nói chuyện này cho ông ấy nghe. Bác Tôn nghe vậy thì nói, tiệm cơm dưới chân núi có cho thuê bàn ghế, nhưng mà phải tự mình lấy xe mang lên.
Mạnh Duy Ninh lái xe xuống, sau đó đến tiệm cơm tìm ông chủ để thuê bàn ghế.
Dưới chân núi cũng có chợ, nhưng đa số là họp chợ phiên, lúc không có chợ phiên thì tiệm cơm cũng chẳng có khách. Ông chủ cho họ thuê bàn ghế còn có thể lấy tiền thì vui vẻ muốn chế, ông ấy còn tặng kèm cho hai người họ hai con cá trắm cỏ.
Dưới chân núi chạy tới chạy lui, hơn nữa bây giờ còn là mùa hạ, không bao lâu sau, cả người Mạnh Duy Ninh đã đổ mồ hôi.
Bác Tôn thấy vậy thì thương cô lắm, bảo cô mang hai con cá trắm về trước, kêu thím Phùng sơ chế qua, còn ông ấy sẽ đi tìm người mang bàn ghế lên núi.
Mạnh Duy Ninh cũng không từ chối, cô ở lại cũng không giúp được gì. Cho nên cô để lại một ít tiền rồi trở về.
Chờ đến khi cô và bác Tôn thím Phùng bận trước bận sau xong xuôi rồi, một nhóm xe nối đuôi nhau từ chân núi đi lên.
Bác Tôn và thím Phùng kích động, không ngừng cảm thán: “Oa! Nhiều xe quá! Đẹp thật đấy!”
Trì Hành lái xe Bentley, đi ở vị trí đầu tiên, chiếc thứ hai là Maybach của Phục Minh, phía sau là xe của nhóm Chu Hải, Tần Quang.
Trong vườn thuốc không chứa được nhiều xe như vậy, Trì Hành ngựa quen đường cũ mà chỉ dẫn cho những chiếc xe kia lái đến vùng đất trống. Sau đó, có rất nhiều người xuống khỏi xe, túi lớn túi nhỏ, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Bác Tôn và thím Phùng hàng năm sống trên núi, thật sự có chút tịch mịch, hơn nữa họ cũng thích náo nhiệt. Vừa thấy nhiều người đến như vậy, hai người họ vui vẻ đi tới giúp cầm đồ.
Mạnh Duy Ninh không đi tới đó mà đứng tại chỗ chờ bọn họ.
Khi Trì Hành và Phục Minh đi tới, từ phía xa, Phục Minh đã gọi cô: “Chị dâu, làm phiền chị rồi.”
Mạnh Duy Ninh nghĩ thầm, cậu cũng biết à?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cô cũng chẳng thể nói ra miệng được.
Bác Tôn và thím Phùng rất thích náo nhiệt. Một trong những lý do Mạnh Duy Ninh không từ chối bọn họ tới đây, cũng là vì nguyên nhân này.
“Đều là do bác Tôn và thím Phùng bận rộn chuẩn bị, cậu cảm ơn hai người họ là được.” Mạnh Duy Ninh mỉm cười, đáp lại.
“Đây là điều đương nhiên rồi, chị dâu yên tâm đi.”
Trì Hành tỏ vẻ không sao: “Chuyện này có gì lớn cơ chứ? Có gì phiền toái đâu? Tôi đi toilet trước đã, mấy người cứ nói chuyện đi.”
Anh ta vừa nói vừa đi về phía nhà vệ sinh ở đằng kia, chỉ còn lại Mạnh Duy Ninh và Phục Minh đứng ở đó, những người còn lại đang dọn dẹp đồ đạc.
Mạnh Duy Ninh cảm thấy có chút xấu hổ. Tiểu Trịnh ôm camera từ xa chạy tới, hứng thú nói với Phục Minh: “Anh Minh, cảnh sắc bên này đẹp thật đó, lát nữa chúng ta có thể chụp rất nhiều ảnh, may mà em mang theo camera.”
Phục Minh lặng lẽ đến gần Mạnh Duy Ninh, đứng sóng vai với cô, rồi cười nói với Tiểu Trịnh: “Nếu không thì bây giờ cậu chụp cho chúng tôi một tấm đi, để tôi xem kỹ năng chụp ảnh của cậu thế nào?”
Chúng tôi?
Mạnh Duy Ninh còn chưa phản ứng lại, Tiểu Trịnh đã nhanh nhẹn giơ máy ảnh lên, chụp cho hai người họ một tấm hình.
“Ok! Quá đẹp luôn!” Tiểu Trịnh nói.
“Để tôi xem nào.”
Phục Minh nhận lấy chiếc camera trong tay Tiểu Trịnh, anh cúi đầu xem tấm ảnh. Lúc này, Trì Hành từ nhà vệ sinh đi tới, xa xa đã hỏi: “Mấy người đang làm gì thế?”
Chỉ một thoáng, Mạnh Duy Ninh cảm thấy đau đầu.