Nhà giàu số một thành phố Nam Ninh – Nhà họ Phục.
“Mùi này là mùi gì vậy? Mới sáng sớm mà ai đã thải khí độc trong nhà thế hả?”
Con gái thứ hai của nhà họ Phục – Phục Minh Hàm nhăn mũi, vừa mắng vừa đi về phía tỏa ra “khí độc”.
Phục Minh cầm một cái quạt nhỏ, đang ngồi trên một cái ghế nhỏ châm lửa quạt gió, cực kỳ nghiêm túc.
Trên bếp lò là một cái bình gốm nhỏ, phát ra từng tiếng ùng ục, mùi thuốc bắc không ngừng bay ra ngoài.
Lúc Phục Minh Hàm tìm tới nơi thì thấy cảnh tượng như vậy.
“Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh à?” Phục Minh Hàm trừng mắt, “Anh đang làm gì thế? Không phải là muốn hạ độc ai đấy chứ?”
Phục Minh lười trả lời cô, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm ấm sắc thuốc nhỏ của mình.
Phục Minh Hàm là cô gái được người ta nuông chiều từ bé, nào có ai dám coi cô như không khí cơ chứ? Trong nháy mắt, Phục Minh Hàm tức giận, chạy hai bước đến trước mặt anh, thở phì phò, hòi: “Tại sao anh không để ý tới tôi?”
Qua vài giây, Phục Minh mới tùy tiện ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu, vẫn không trả lời cô như cũ.
“A!!!” Phục Minh Hàm tức giận dậm chân tại chỗ, đi tới đi lui quanh Phục Minh và ấm thuốc nhỏ của anh vài vòng, “Đồ quỷ đáng ghét! Anh dám không để ý đến tôi, lát nữa tôi sẽ mách ba!”
“Ồ.” Cuối cùng Phục Minh cũng lên tiếng, nhưng chỉ là một chữ đơn giản.
“Hừ!” Có lẽ là do Phục Minh kiêu ngạo như vậy, cho nên dù anh chỉ trả lời một chữ cũng khiến Phục Minh Hàm vơi giận phần nào.
Cô ngồi xổm xuống , nhìn ấm sắc thuốc nhỏ, hiếu kỳ hỏi: “Anh đang làm gì đấy? Anh bị bệnh à?”
“Ừ.”
“Không thoải mái chỗ nào? Trong nhà có bác sĩ, sao anh không đi tìm bác sĩ? Trốn ở đây sắc thuốc cổ truyền làm gì? Uống xong rồi chết lại bắt chúng tôi phải nhặt xác!”
Lời này bày tỏ thái độ khinh thường và bôi nhọ thuốc bắc. Phục Minh ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn Phục Minh Hàm.
Một cái liếc nhìn này có bất mãn, cũng có cảnh cáo.
Vốn dĩ lúc không cười trông Phục Minh rất nghiêm túc, cực kỳ không dễ trêu chọc, đặc biệt là khi anh dùng ánh mắt đó nhìn người khác lại trông càng dọa người hơn.
Từ khi anh trở lại nhà họ Phục, mặc dù không biểu hiện là rất dễ ở chung, nhưng cũng sẽ không xung đột với mọi người, càng không nhìn người khác bằng ánh mắt đó. Cho nên đây là lần đầu tiên Phục Minh Hàm thấy ánh mắt đó của anh, lập tức bị dọa sợ.
Mặc dù đây là ở nhà, cô biết Phục Minh sẽ không làm gì mình, nhưng vẫn bị dọa đến mức lắp bắp nói: “Tôi… Tôi vì muốn tốt cho anh thôi.”
“Không cần, mời cô rời khỏi đây.” Phục Minh lạnh nhạt nói.
“Đây là nhà tôi! Dựa vào cái gì mà bắt tôi rời khỏi đây? Tôi muốn ở đâu thì ở đó, anh mới không có quyền đuổi tôi đi!” Phục Minh Hàm hừ một tiếng, “Rõ ràng trong nhà có dì giúp việc, cũng có nhiều dụng cụ làm bếp như vậy, sao anh lại ở đây đốt củi nhóm lửa đun thuốc? Đúng là cổ hủ!”
“Ồ.”
“Anh!” Phục Minh Hàm bị phản ứng lạnh nhạt của anh chọc cho nói năng lộn xộn, “Anh uống đi! Tốt nhất là độc chết càng nhanh càng tốt!”
Nói xong thì trừng mắt lườm Phục Minh một cái, hậm hực bỏ đi.
Phục Minh không hề bị ảnh hưởng bởi cô ấy. Anh lót khăn lông rồi mở nắp ra nhìn, sau đó bưng bình gốm nhỏ xuống, dập lửa.
Đây là thuốc mà Mạnh Duy Ninh kê cho anh, anh muốn tự mình sắc thuốc, không muốn giao cho người khác.
Người nhà họ Phục này, anh cũng chẳng tin nổi. Không có ai có thể chạm vào đồ mà Mạnh Duy Ninh đưa cho anh.
. . .
Giờ ăn cơm sáng, Phục Minh khoan thai tới muộn, mọi người vẫn chưa động đũa, đều đang đợi anh.
Đây là quy định của nhà họ Phục, phải đến đông đủ rồi mới có thể động đũa, nếu không thì sẽ bị phạt.
Phục Minh Hàm vừa thấy Phục Minh đến thì cả người đều khó chịu, không nhịn được mà nói đểu: “Uống thuốc xong rồi à? Không bị độc chết à?”
“Hàm Hàm!” Phục Hàm hô một tiếng theo giọng điệu cảnh cáo, “Mới buổi sáng, không được nói lung tung!”
“Hừ!” Phục Minh Hàm không phục mà trừng mắt lườm Phục Minh, “Sự thật là như vậy mà! Sáng nay anh ta trốn ở trong vườn, sắc thuốc gì đó, còn không cho dì giúp việc làm giúp, ai biết được anh ta làm gì!”
“Cơ thể không thoải mái?” Phục Hàm hỏi Phục Minh, “Gọi bác sĩ trong nhà xem bệnh cho con đi.”
“Không cần, đã khám rồi.” Phản ứng của Phục Minh cực kỳ lạnh nhạt, anh nhận lấy khăn lông, lau tay.
Đúng lúc này Tần Nhược Lan chen vào nói: “Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, chỉ cần nói một tiếng với họ là được, không cần chuyện gì cũng tự mình làm đâu.”
“Có việc gì thì nói với ba.” Phục Hàm thấy anh không muốn nói gì thêm thì cũng không tiếp tục hỏi nữa, “Mọi người ăn cơm đi.”
Phục Minh Hàm thấy ba mẹ đều quan tâm tới Phục Minh thì càng thêm tức giận. Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó vùi đầu ăn cơm.
Bởi vì giận dỗi, lại chẳng có ai dỗ dành, Phục Minh Hàm ăn cơm xong thì trở về phòng của mình để đợi, nhưng mà vẫn chẳng có ai để ý đến.
Phục Minh đi vào phòng bếp, tìm một chút gia vị, lấy dụng cụ làm bếp, sau đó mang tới sân biệt thự của Phục Minh Hàm.
Sản nghiệp của nhà họ Phục rất lớn, ngay cả nhà cũ nhà họ Phục cũng là một dàn biệt thự. Phục Minh và Phục Minh Hàm đều sống ở một căn biệt thự riêng, chỉ có ăn cơm mới ở cùng nhau.
Tính tình của Phục Minh Hàm rất trẻ con, tự coi mình là trung tâm, bắt người khác phải vây quanh mình mới được. Cho nên, lúc buổi sáng ấy, Phục Hàm và Tần Nhược Lan đều quan tâm Phục Minh khiến cô bắt đầu giận dỗi.
Cô giận dỗi thì phải có người dỗ dành, không ai dỗ thì cô ăn ít cơm, cuối cùng thì tức giận trở về biệt thự của mình cùng với cái bụng đói.
Biệt thự của cô cũng có dì giúp việc, lúc nào cô đói bụng cũng có thể nấu cơm cho cô ăn.
Sau khi Phục Minh đến sân trước biệt thự của cô thì lại gọi hết dì giúp việc trong biệt thự của cô tới, mang nguyên liệu nấu ăn rửa sach và sắp xếp ổn thỏa, anh nói, muốn làm đồ nướng ở đây.
Anh là cậu chủ nhà họ Phục mới trở về không lâu, cho nên mọi người không dám không nghe lời anh, anh nói cái gì thì là cái đó. Rất nhanh, họ đã mang giá nướng và nguyên liệu tới sân.
Họ đều là người giúp việc lâu năm, cho nên làm việc vừa nhanh nhẹn vừa chu đáo. Không chỉ nhanh chóng đốt than lắp giá nướng, mà còn lấy một cái ô lớn trong kho để Phục Minh không bị phơi nắng.
Từ nhỏ Phục Minh đã biết nấu cơm, tay nghề cũng không tồi, làm đồ nướng là tuyệt nhất.
Rất nhanh, trong sân đã phảng phất hương thơm của đồ nướng, cực kỳ mê người.
Phục Minh Hàm đã sớm nghe thấy động tĩnh, nhưng cô vẫn luôn cố gắng không chịu xuống lầu. Cho đến khi mùi hương ấy bay lên phòng cô, cuối cùng thì cô cũng không thể nhịn được nữa, bụng âm thầm kêu lên vài tiếng kháng nghị.
Vốn dĩ đã đói rồi, đồ nướng Phục Minh làm lại rất thơm, hơn nữa anh chọn nơi nướng cũng rất trùng hợp, đúng ở bên ngoài phòng cô, cho nên hương thơm cứ thế mà bay tới, xuyên qua cửa sổ, bay vào trong phòng cô.
“Đồ quỷ đáng ghét!” Phục Minh Hàm ló đầu ra từ cửa sổ, hay tay lau khung cửa sổ, “Anh chỉ biết tạo ra mấy mùi khó ngửi như thế thôi à? Anh đang làm ô nhiễm không khí đấy!”
“Đưa cánh gà kia cho tôi.” Phục Minh không thèm để ý đến cô, chỉ bận rộn chuyện của mình, “Mấy dì muốn ăn cái gì?”
Nhóm dì giúp việc nhìn nhau, sau đó có một người dũng cảm đứng lên, nói: “Cái gì cũng được.”
“Không cần phải sợ, muốn ăn gì thì nói với tôi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, phục vụ mọi người một chút cũng không sao.” Phục Minh lật mặt đùi gà, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, “Lát nữa mọi người ăn nhiều một chút, đừng để dư lại cái gì, lãng phí là không tốt.”
Phục Minh Hàm thấy anh không thèm để ý đến mình, lại còn muốn ăn sạch đồ ăn, không để lại chút nào cho mình thì tức giận hô to: “Đồ đáng ghét! Đó là đồ của tôi! Anh đừng có nghịch linh tinh!”
“Tôi nướng xong thì mọi người cứ ăn trước đi, tôi nướng tiếp.” Tựa như Phục Minh chẳng hề nghe thấy lời cô nói, anh phớt một lớp dầu lên rau dưa.
“Đồ đáng ghét! Tôi đang nói chuyện với anh đó!” Phục Minh Hàm đưa hai tay lên, làm thành hình cái loa rồi lớn giọng hét lên, tiếp đó thì vội vã chạy xuống tầng.
Ý cười ở khóe miệng Phục Minh lại rõ ràng hơn đôi chút, nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh đặt thịt ba chỉ vừa nướng xong lên giấy bạc, chờ Phục Minh hàm chạy tới.
Tốc độ của Phục Minh Hàm rất nhanh, tựa như là đang thi chạy.
“Tôi nói, đây là đồ trong phòng bếp của tôi, anh không được nghịch linh tinh!” Phục Minh Hàm thở phì phò, hai tay đặt trên đầu gối, cong eo, thoạt nhìn rất lo lắng.
“Đều là đồ trong nhà, tôi có thể dùng.” Phục Minh liếc nhìn cô một cái, thấy hai mắt cô bé nhìn chằm chằm giá thịt nướng, hình như còn nuốt nước miếng nữa.
“Nhưng đây là phòng bếp của tôi!” Phục Minh Hàm vừa nói thì bụng kêu lên một tiếng, hơn nữa còn rất lớn.
Như này cũng quá mất mặt rồi, cô bé lập tức đỏ mặt, ôm bụng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nói: “Chưa có sự cho phép của tôi mà anh đã động vào đồ trong phòng bếp của tôi, cho nên tôi phải tịch thu toàn bộ, anh đi đi, những thứ này thì ở lại.”
Không khác với kế hoạch cho lắm, Phục Minh cầm con mực vừa nướng xong, làm bộ như lỡ đãng đưa qua trước mũi cô, chọc cô bé hít mũi mấy cái.
“Muốn ăn?”
Phục Minh Hàm quay đầu đi: “Ai thèm chứ!”
“Ồ, vậy tôi đưa cho dì giúp việc vậy.” Phục Minh nói xong thì gọi người, “Ai muốn ăn…”
“Anh…” Phục Minh Hàm vội vàng giữ chặt tay anh, “Đây là của tôi, anh đưa cho tôi!”
“Muốn ăn?”
Phục Minh Hàm quật cường không chịu trả lời.
Phục Minh gật đầu, nói: “Không muốn thì thôi, tôi cho người khác.”
“Muốn…” Phục Minh Hàm nói xong thì bụng cũng phối hợp mà kêu lên.
Cô luống cuống, vừa che bụng lại, đầu cũng cúi thấp xuống.
“Gọi anh trai.” Phục Minh cầm con mực, lại đong đưa trước mũi cô bé.
“Không bao giờ!” Phục Minh Hàm ngẩng đầu lườm anh, đây là giới hạn cuối cùng của cô.
“Cũng được thôi, nhưng mà tôi đổi một điều kiện, em đồng ý giúp tôi một chuyện, những thứ này đều là của em.” Phục Minh vừa nói vừa chỉ giá đồ nướng, “Hoặc là em muốn ăn cái gì thì chỉ cần nói, tôi sẽ nướng cho em.”
Đối với Phục Minh Hàm mà nói, cho dù Phục Minh nói điều kiện gì thì cô cũng không hề muốn đồng ý, mà chuyện không muốn đồng ý nhất, chính là gọi anh là anh trai.
Có một số việc, không có so sánh thì không có lựa chọn, Phục Minh hiểu đạo lý này.
“Anh tốt bụng như vậy sao?” Phục Minh Hàm ngẫm lại, cảm thấy có hơi không thích hợp, “Anh nói trước là chuyện gì đi.”
Phục Minh nhướng mày, suy nghĩ một chút ồi nói: “Đối với em mà nói thì cũng không phải chuyện xấu.”
“Anh nói trước đi.”
“Tôi dẫn em tới bệnh viện khám kỳ sinh lý.”
Kỳ sinh lý…
Đối vưới con gái mà nói, đây chuyện bí mật, nhưng lại bị anh nói ngay trước mặt các dì giúp việc, Phục Minh Hàm lập tức mặt đỏ tai hồng.
“Kỳ sinh lý của tôi rất tốt, không cần phải xem.” Cô quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn anh.
Thật ra cũng không phải là rất tốt, lần trước đến ngày cô đau đến mức muốn chết.
“Không đồng ý thì quên đi, những thứ đó đều cho người khác.” Phục Minh nói xong thì đưa con mực cho người khác.
Phục Minh Hàm nóng nảy, cô sắp đói lả người rồi, thế mà tên này còn bắt nạt cô!
“Tôi đồng ý!” Cô vội vàng đồng ý, bắt lấy tay anh, “Anh không được đổi ý!”
“Được rồi.” Phục Minh nhướng mày, cúi đầu mỉm cười, “Hai ngày nữa cô ấy rảnh rỗi thì tôi đưa em đi.”
Nói xong thì đưa một cái cánh gà vừa nướng xong, vẫn còn nóng hổi cho cô, sau đó còn đưa cả ly nước trái cây cho cô bé, “Ăn chậm thôi, sặc chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
“Anh mới sặc chết!” Phục Minh Hàm cắn cánh gà, giọng nói mơ hồ, không rõ ràng.
“Nhớ kỹ chuyện em đã đồng ý, bà cô à, em đừng có lươn lẹo.” Phục Minh vừa nhắc nhở, vừa cầm đồ đặt lên giá nướng.
Nhóm dì giúp việc bưng ghế dựa ra để Phục Minh Hàm ngồi, sau đó lại mang quạt ra để cô mát mẻ. Cô bé ngồi thảnh thơi, nhấm nháp tay nghề của Phục Minh, nghe anh nói vậy, cô hừ lạnh một tiếng, “Yên tâm đi, tôi không phải loại tiểu nhân thích lật lọng, thật đáng xấu hổ.”
Từng câu từng chữ, đều là cô gái cao ngạo lại rụt rè.
Phục Minh đưa lưng về phía cô, khóe miệng chậm rãi cong lên.
. . .
Vào hạ, người bị ốm ngày càng nhiều hơn, ngày nào khu bệnh viện Nam Ninh cũng có rất nhiều người ra ra vào vào.
Mạnh Duy Ninh vùa mới hỏi khám xong, trong máy tính cho thấy tạm thời chưa có người tới khám, cô ngáp một cái, chuẩn bị đi vệ sinh.
“Bác sĩ Mạnh có ở đây không?” Một giọng nói có chút quen thuộc truyền tới, vừa nghe xong cô lập tức tỉnh táo.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Phục Minh đứng ở cửa, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp.
Đại khái là sau vài giây, cô mới nhớ ra, mấy ngày trước anh nói muốn đưa em gái tới khám kỳ sinh lý.
Cô còn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, dù sao thì mấy ngày cũng không thấy, không ngờ rằng hôm nay lại đưa tới thật.
“Mời vào.” Cho dù là như thế nào, Mạnh Duy Ninh vẫn việc công xử theo phép công, cô khách sáo mời họ vào trong.
Phục Minh đi vào trước, Phục Minh Hàm đứng ngoài cửa quan sát một lúc rồi mới đi vào.
“Đây là em gái tôi…”
“Tôi không phải em gái anh!”
Phục Minh: “…”
Anh dừng lại một chút rồi nói, “Bác sĩ Mạnh, chị đừng để ý, gần đây kỳ sinh lý của em gái tôi không tốt, tính tình có hơi hung dữ một chút.
“Anh mới hung dữ! Tôi nói tôi không phải em gái anh!”
Mạnh Duy Ninh: “…”
Hai người này tới phòng bệnh của cô để cãi nhau à?
“Mời ngồi.” Mạnh Duy Ninh mở miệng cắt ngang hai người khắc khẩu, “Người nhà của người bệnh ngồi ở bên kia.”
Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa chỉ cái ghế nhỏ ở góc bên kia, Phục Minh nhìn thấy thì nghe lời qua đó ngồi.
Phục Minh Hàm thấy Phục Minh đáng thương ngồi xuống góc, trong lòng cảm thấy thoải mái đôi chút, sau đó cũng nghe lời mà ngồi xuống trước bàn khám bệnh.
“Chị là bác sĩ khám kỳ sinh lý cho tôi sao?” Không đợi Mạnh Duy Ninh mở miệng hỏi mình, Phục Minh Hàm đã nói trước, “Nhưng mà chỗ này cũng không phải là phụ khoa mà.”