Nhà của Trì Hành trong nội thành cũng có một dì giúp việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh ta, giúp đỡ quét tước vệ sinh, nhưng không có tài xế hay người ở gì khác.

Lúc đến tiểu khu Trì Hành ở thì đã là nửa đêm. Mạnh Duy Ninh không muốn làm phiền dì giúp việc, cho nên cô và Phục Minh cùng đưa anh ta lên nhà.

Trì Hành quá nặng, lại uống say, cả người như hôn mê, hai người họ cố gắng hết sức mới đưa anh ta lên đến nhà.

Sau khi vào nhà, Mạnh Duy Ninh đã gần như kiệt sức, thiếu chút nữa thì ném Trì Hành lên mặt đất.

“Cẩn thận…” Phục Minh vội vàng hô một tiếng, sau đó nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Trì Hành, cũng vì thế mà cánh tay bị thương kia khẽ động, khiến anh không nhịn được mà kêu một tiếng: “A…”

“Đụng tới miệng vết thương sao?” Mạnh Duy Ninh lập tức dùng sức đỡ Trì Hành hơn một chút, cô cảm thấy hơi áy náy, “Thật ngại quá, là do tôi.”

“Không sao.”

Lúc hai người đang nói chuyện thì đèn trong nhà được được mở lên.

Dì giúp việc xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ của mình, vừa nhìn thấy Mạnh Duy Ninh và Phục Minh đang đỡ Trì Hành đã bất tỉnh nhân sự thì hoảng sợ, vội vàng chạy tới giúp, còn không quên hỏi: “Ôi má tôi ơi! Chuyện gì vậy chứ?”

Dì giúp việc của nhà Trì Hành này là từ nơi khác tới, bình thường đều nói tiếng phổ thông, chỉ lúc sốt ruột mới nói giọng địa phương.

“A Hành uống say, đây là bạn của A Hành, giúp cháu đưa A Hành về nhà. Dì à, dì giúp cháu chăm sóc A Hành nhé, nấu cho anh ấy bát canh giải rượu ấy ạ.” Mạnh Duy Ninh vừa giúp Trì Hành cởi giày, vừa giải thích cho dì giúp việc nghe, không muốn bà ấy hiểu lầm.

“Được được được, cháu yên tâm đi, cái này dì quen rồi.”

“Dì vất vả rồi.”

“Nên làm, nên làm.”

Trì Hành thích uống rượu, cho nên mỗi lần gặp gỡ bạn bè đều dễ dàng uống say. Dì giúp việc đã quá quen với việc Trì Hành say rượu rồi.

Mạnh Duy Ninh cũng chẳng có gì phải lo lắng, sau khi giúp Trì Hành đắp chăn đàng hoàng thì rời đi cùng Phục Minh.

Một lần nữa trở về xe, lúc này Mạnh Duy Ninh chủ động lựa chọn ghế lái phụ.

Chỉ còn hai người họ, nếu như cô chọn ngồi ở phía sau thì có cảm giác coi Phục Minh thành tài xế, không lễ phép chút nào.

Phục Minh vừa khởi động xe, vừa hỏi Mạnh Duy Ninh: “Chị dâu, nhà chị ở chỗ nào, để tôi mở hướng dẫn.”

Mạnh Duy Ninh đọc địa chỉ cho anh nghe, sau đó anh tìm kiếm xong thì mới chính thức xuất phát.

Nơi Mạnh Duy Ninh sống cách chỗ này không gần lắm, Phục Minh tốt bụng nhắc nhở cô: “Chị dâu, nếu không thì chị ngủ một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”

Mạnh Duy Ninh vốn đã mệt mỏi, đôi mắt gần như không mở ra được nữa. Nghe được lời này, cô bỗng tỉnh táo lại, trộm nhéo tay mình một cái rồi cười nói: “Không sau, tôi không mệt.”

“Vậy muốn nghe nhạc không?” Phục Minh nhìn Mạnh Duy Ninh, “Nếu chị muốn nghe thì cứ mở đi.”

Không gian kín nhỏ hẹp, lại quá yên tĩnh, khiến cho bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Cũng có thể mượn âm nhạc để giảm bớt sự xấu hổ. Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một lát, sau đó nghiêng người mở nhạc.

Mạnh Duy Ninh chưa từng nghe qua mấy bài hát trong đây, bởi vậy có thể thấy, ở phương diện âm nhạc, hai người họ hoàn toàn không cùng sở thích.

“Cậu có để ý khi tôi mở loại nhạc tương đối nhẹ không?” Mạnh Duy Ninh ngẩng đầu, lễ phép hỏi.

“Chị dâu cứ tự nhiên, tôi đều nghe được.”

Mạnh Duy Ninh không nói gì nữa. Cô bắt đầu tìm mấy bài hát mà mình thích, cũng tương đối hợp nghe nửa đêm, tiết tấu khá chậm.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm, vì xe đi khá nhanh nên lúc sáng lúc tối. Bên trong xe là tiết tấu âm nhạc chầm chậm, nhẹ nhàng, cùng với hương hoa sơn chi nhè nhẹ.

Mạnh Duy Ninh dựa lưng vào ghế, ánh sáng ngoài cửa sổ không ngừng chiếu lên khuôn mặt cô. Cô không nói gì, chỉ mở to mắt, giống như đang ngẩn người.

Tóm lại, hình ảnh này đẹp như trong một bộ phim cũ. Thiếu gia nhà giàu đưa người con gái trong lòng mình dạo chơi trên đường cao tốc.

Có một loại tình yêu, không cần biết ngày mai như thế nào, nhưng mà hiện tại chúng ta đang ở bên nhau, thật sự yêu thương nhau giữa cuộc sống mà lòng người vốn ấm lạnh khác thường này.

Thời gian thật sự quá muộn, Mạnh Duy Ninh yên lặng ngẩn người như vậy một lúc thì mí mắt bắt đầu đánh nhau. Cô cố gắng chống đỡ cảm giác buồn ngủ, để di dời sự chú ý của mình, cô tìm đề tài để nói chuyện với Phục Minh: “Hương hoa sơn chi trên xe cậu là ở đâu thế?”

“Là huân hương.” Phục Minh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Chị cũng thích hoa sơn chi sao?”

“Ừm.” Mạnh Duy Ninh gật đầu, “Mua ở đâu vậy?”

“Tự tôi làm.”

Mạnh Duy Ninh: “…?”

Mạnh Duy Ninh nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, có hơi không thể tin được, “Tự cậu làm?”

“Đúng vậy, mẹ tôi dạy tôi làm. Trước kia bà ấy là người điều chế hương, tiếc là tôi không học tập nghiêm túc. Sau khi bà ấy mất, tôi tự mình tìm hiểu, cũng chỉ làm tốt bằng một nửa bà ấy.”

Vậy cũng có thể hiểu là con nối nghiệp mẹ.

“Rất lợi hại.” Mạnh Duy Ninh khen ngợi.

“Nếu chị thích thì tôi làm một chút rồi tặng cho chị.”

Mạnh Duy Ninh lắc đầu: “Như vậy thì làm phiền cậu quá. Tôi tìm trong trung tâm thương mại là được.”

“Không phiền, không phiền, chị khách sáo với tôi như vậy làm gì?”

Mạnh Duy Ninh: “…”

Mạnh Duy Ninh nghĩ thầm, bởi vì là anh cho nên tôi mới khách sáo như vậy đó. Nếu đổi lại là đám người Chu Hải, Tần Quang thì tôi đã chẳng khách sáo như thế.

. . .

Bởi vì nói chuyện vài câu, cho nên bầu không khí không còn xấu hổ như trước nữa. Lúc tới tiểu khu mà Mạnh Duy Ninh sống, hai người họ vẫn còn đang nói chuyện.

“Hôm nay làm phiền cậu nhiều quá. Hôm nào đó tôi nói với A Hành mời cậu ăn cơm uống rượu.” Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa tháo dây an toàn, “Trên đường trở về nhớ lái xe cẩn thận.”

Tay cô vừa đặt lên cửa xe thì Phục Minh bỗng gọi cô, “Chị dâu.”

Mạnh Duy Ninh quay đầu, hơi khó hiểu: “Ừm?”

“Tay tôi có hơi đau, hình như là ban nãy đỡ anh Trì bị đụng tới rồi.” Phục Minh hơi cau mày, hình như còn cắn môi dưới, “Không biết chị có thể xem giúp tôi được không?”

Mạnh Duy Ninh sửng sốt.

Theo lý mà nói, hôm qua xử lý cho anh, bảo anh phải cẩn thận là hôm nay vết thương đã ổn hơn rồi. Dù sao thì lúc chiều gặp mặt, vết thương thoạt nhìn đã kết vảy.

Kết quả đến chiều anh còn chạy đi bơi dẫn tới nhiễm trùng, sau đó uống kháng sinh, rồi bây giờ lại nói với cô, tay có hơi đau?

Là một bác sĩ, ghét nhất là người bệnh của mình không nghe lời dặn của bác sĩ, dẫn đến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Ấy thế mà, người bệnh này lại đang ở trước mặt cô.

Mạnh Duy Ninh muốn phê bình anh một chút, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm.

Đối với bất kỳ người bệnh bình thường hay bạn bè bình thường, cô đều có thể phê bình một chút. Nhưng mà không biết tại sao, đổi lại là Phục Minh, quan hệ của hai người đan xen giữa bạn bè của chồng sắp cưới và người bệnh, khiến cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Lương y như từ mẫu, Mạnh Duy Ninh cũng chẳng thể mặc kệ anh, đành phải ngồi lại, mở đèn trần rồi cúi đầu, nói: “Để tôi xem nào.”

Phục Minh vươn cánh tay, Mạnh Duy Ninh hoảng sợ.

Sao lại trở nên nghiêm trọng hơn khi còn ở quán bar?

“Cậu làm gì thế này? Sao còn chảy máu nữa?” Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh không tốt lắm, cô nhíu mày, dáng vẻ nghiêm túc: “Cậu không muốn giữ cánh tay này nữa đúng không?”

“Cũng không phải là tôi cố ý…” Giọng nói của Phục Minh mang theo sự ấm ức, “Lúc trước cũng thường xuyên bị thương, nhưng rất nhanh đã khỏi rồi. Tôi da dày thịt béo, không ngờ rằng nó sẽ như thế này.”

Thật sự không biết nên nói thế nào mới ổn, Mạnh Duy Ninh để lại một câu “đợi tôi một chút”, sau đó vội vàng mở cửa xuống xe.

Phục Minh lập tức mở cửa xe rồi đuổi theo cô, sốt ruột hỏi: “Chị làm gì vậy? Mặc kệ tôi sao?”

“Tôi lên lầu lấy thuốc cho cậu.”

“Tôi đi cùng chị, chị chạy qua chạy lại rất phiền, hơn nữa cũng muộn rồi, không an toàn.”

Mạnh Duy Ninh: “…”

. . .

Thật ra Mạnh Duy Ninh không muốn để Phục Minh đến nhà mình. Trai đơn gái chiếc, anh lại là bạn của chồng sắp cưới của cô, nghĩ như thế nào thì thân phận này cũng không thích hợp.

Nhưng mà Phục Minh cứ đuổi theo cô, nói là muốn cùng lên với cô, thỉnh thoảng còn kêu rên “A, tay đau quá”, khiến cô làm thế này không được, thế kia không xong, cuối cùng đành tùy anh muốn làm thế nào thì làm.

Trong nhà cô có một hộp thuốc lớn, khác với hộp thuốc gia đình bình thường. Hộp thuốc của cô lớn hơn và đầy đủ hơn, có thể dùng để cấp cứu bất cứ lúc nào.

Lúc Mạnh Duy Ninh mang hộp thuốc ấy ra, Phục Minh không nhịn được mà hỏi: “Chị dâu, chị mở phòng khám ở nhà à?”

“Chỉ là để đề phòng tình huống bất ngờ thôi. Thỉnh thoảng trong khu nhà có chuyện gì xảy ra, nếu tôi rảnh thì sẽ tới giúp đỡ.”

Ba của cô là trung y. Từ nhỏ đến lớn, mưa dầm thấm lâu, cô bắt đầu thích trung y. Cho nên sau này học rất nghiêm túc, cũng có học qua một ít kiến thức Tây y, kết hợp giữa cả hai loại.

Ba cô từng nói, vạn vật trên thế gian tồn tại đều có đạo lý. Mặc dù lịch sử trung y bắt đầu từ rất lâu, nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của tây y. Chúng ta cần phải kết hợp tinh hoa của hai thứ này, mới có thể nâng cao thêm một bước.

Mặc dù có nhiều người thường xuyên so sánh trung y và tây y, làm như hai loại này không thể đồng thời tồn tại. Nhưng mà cô được ba dạy dỗ, chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.

Học y là vì cứu người, mà không nhất định phải có thành tựu và thanh danh. Chỉ cần chúng ta có thể dùng trình độ cao nhất để cứu giúp người khác cũng đã là học xong toàn bộ ý nghĩa của việc học y.

Đạo lý ấy, từ nhỏ Mạnh Duy Ninh đã được ba dạy bảo, cũng sẽ luôn ghi tạc đáy lòng.

Cô sẽ không ngừng nghiên cứu tri thức y học, chỉ để giúp đỡ nhiều người hơn.

“Đặt tay lên đây.” Mạnh Duy Ninh cầm tăm bông tiêu độc, giọng điệu cực kỳ công thức hóa.

Phục Minh ngoan ngoãn vươn tay ra, để cho Mạnh Duy Ninh xử lý vết thương của mình, lần này không sợ đau, muốn cô phải giữ tay mình nữa.

Mạnh Duy Ninh cúi đầu, nghiêm túc giúp anh tiêu độc thật cẩn thận, sau đó mới nói: “Tôi viết đơn thuốc cho cậu, tự cậu chú ý, không được chạm vào nước, nếu không thì cánh tay này của cậu cũng không còn đâu, nhiễm trùng không phải là chuyện nhỏ!”

Giọng điệu nghiêm khắc này của cô, Phục Minh chưa từng nghe thấy lần nào. Anh giống như học sinh tiểu học, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi biết rồi, bác sĩ Mạnh.”

Mạnh Duy Ninh lười nói chuyện vô nghĩa với anh. Cô cúi đầu lấy mấy thứ đồ trong hộp thuốc của mình, sau đó lại lấy mấy thứ khác, tiếp đó tìm kiếm gì đó ở quầy trung dược trong nhà, lấy vài gói trung dược xong, cô đưa cho Phục Minh: “Trước khi dùng cơm thì nấu lên uống, sáng tối một lần, đừng cho thêm đường.”

“… Được.”

Mạnh Duy Ninh thấy anh nhớ kỹ rồi mới thu dọn hộp thuốc của mình.

Cô ngồi xổm, thu thập xong xuôi thì đóng nắp hộp, cuối cùng mới hỏi: “Sao lúc nãy cậu không kêu đau?”

Đáng lẽ ra anh nên kêu đau giống hôm qua mới đúng.

Vẻ mặt Phục Minh tức khắc trở nên vô tội và nhẫn nhịn, có một loại cảm giác rất đau nhưng anh vẫn kien cường ra vẻ cố nhịn: “Tôi thấy chị tức giận, không dám kêu đau, sợ làm phiền chị, sợ chị mắng tôi.”

Mạnh Duy Ninh: “…”

Cô không biết nên trả lời như thế nào, đành làm bộ không nghe thấy, cúi đầu cầm hộp thuốc rồi đứng dậy: “Tôi đưa cậu xuống dưới.”

“Không cần đâu, tôi biết đêm nay đã làm phiền chị rồi, cho nên tự tôi xuống là được. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tới đây, không biết đường. Nhưng mà không sao, tôi có thể mở chỉ đường, hoặc là đi nhiều thêm hai vòng là được mà.”

Phục Minh ôm túi thuốc trong ngực, cực kỳ thành khẩn: “Chị nghỉ ngơi sớm một chút, tôi là đàn ông, sẽ không ai bắt nạt tôi đâu.”

Mạnh Duy Ninh: “Vậy tôi tiễn cậu ra ngoài.”

Phục Minh gật đầu: “Vậy làm phiền chị rồi.”

Mạnh Duy Ninh: “…”

Cuối cùng vẫn là đưa Phục Minh xuống đến cửa tiểu khu. Cho đến khi về nhà một lần nữa, Mạnh Duy Ninh mới nhớ ra: Ngay từ đầu, Phục Minh nói cô chạy qua chạy lại, con gái một thân một mình, lại còn là buổi tối nên không an toàn. Nhưng mà bây giờ chẳng phải là cô cũng vẫn chạy qua chạy lại hay sao?

Mạnh Duy Ninh bóp trán, mệt quá, lười nghĩ đến nữa.

Cô dọn dẹp xong xuôi rồi chuẩn bị đi tắm thì Phục Minh gọi tới.

Mạnh Duy Ninh còn tưởng rằng anh quên thứ gì, kết quả, Phục Minh lại hỏi cô: “Chị dâu, kỳ sinh lý của con gái không chuẩn thì điều trị như thế nào?”

Cô sửng sốt một lát, sau đó trả lời: “Còn phải xem tình huống cụ thể. Mỗi người đều không giống nhau, phải đúng thuốc đúng bệnh.”

“Vậy khi nào chị rảnh? Tôi muốn đưa em gái tới xem bệnh.”

“… Tôi không phải bác sĩ phụ khoa.”

“Vậy chị có biết chữa không?”

“… Cũng biết.”

“Vậy là tốt rồi. Người khác tôi không yên tâm, hơn nữa em gái tôi là con gái, con bé ngại gặp bác sĩ nam.”

“Phụ khoa cũng có bác sĩ nữ, tôi có thể đề cử cho cậu.” Mạnh Duy Ninh đang muốn giới thiệu thì Phục Minh đã cướp lời: “Vẫn nên tìm chị thôi. Tôi đang lái xe, không nói nữa, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Không đợi Mạnh Duy Ninh đáp lại, bên kia đã cúp điện thoại.

Mạnh Duy Ninh cần điện thoại, ngẩn người hồi lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play