Trì Hành thật sự rất thích rượu, cho nên Mạnh Duy Ninh ngồi ở kia bị anh ta bỏ qua hoàn toàn.
Có lẽ anh ta quên rằng, anh ta còn mang theo một người nữa tới.
Mạnh Duy Ninh vừa nghĩ như vậy thì toàn bộ đèn trong quán bar đều tắt, ngay cả âm nhạc cũng ngừng lại.
Quán bar ồn áo náo nhiệt tựa như bị một người ấn nút tạm dừng, hết thảy đều bỏ dở.
Sau đó, tiếng đám người bàn luận không ngừng vang lên, ríu ra ríu rít, khiến người ta không nghe rõ.
Đám người Trì Hành vốn đang vui vẻ uống rượu nói đùa, giờ phút này bị cắt ngang, tâm trạng cũng có chút không tốt.
“Có chuyện gì vậy?” Chu Hải mở miệng đầu tiên, “Anh Minh, quán bar nhà anh không nộp tiền điện nên bị cúp điện hả?”
Đáp lại cậu ta chỉ có sự im lặng.
“Ủa? Anh Minh đâu?” Chu Hải vuốt tóc hỏi, không đợi đến lúc được đáp lại, cậu ta mở đèn pin của điện thoại lên thì phát hiện Phục Minh không ở đây.
“Đi vệ sinh sao?”
“Chắc thế.”
Mạnh Duy Ninh nhìn chỗ Phục Minh vừa ngồi, chẳng biết tại sao lúc nào chẳng có ai.
Anh rời đi từ lúc nào vậy?
Không gian toàn là một màu đen bỗng nhiên có một chút ánh sáng, có lẽ là có người mở đèn pin trên điện thoại.
“Làm gì thế? Đang chơi vui thì lại mất điện?”
“Thật là mất hứng.”
“Ủa vậy có điện lại không đó?”
Khi mọi người sắp bất mãn mà làm loạn, ở chỗ giữa của nóc nhà đột nhiên phát ra ánh sáng màu trắng.
Loài người là sinh mật khao khát ánh sáng, bởi vậy lúc ánh đèn màu trắng xuất hiện, Mạnh Duy Ninh theo bản năng nhìn về phía đó.
Không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh.
“Hoan nghênh các tình yêu lớn tới Lầu Xanh! Bây giờ là tám giờ ba mươi phút tối, Lầu Xanh sẽ mang đến một phúc lợi cho mọi người!”
Chẳng có ai không thích phúc lợi. Đám người ban nãy còn bất mãn lúc này đã huýt sáo ồn ào.
“Phúc lợi! Phúc lợi! Phúc lợi!”
“Miễn phí! Miễn phí! Miễn phí!”
“Tặng rượu! Tặng rượu! Tặng rượu!”
Khách khứa ồn ào hoan hô.
Có lẽ là đã tạo được bầu không khí rồi, tiếng nói kia lại tiếp tục vang lên.
“Sự nhiệt tình của mọi người tôi đã cảm nhận được, nhưng hy vọng mọi người đừng quá nóng nảy!”
“Hôm nay là sinh nhật của cô Mạnh Duy Ninh, thật vui vẻ khi mà đêm nay cô Mạnh Duy Ninh cũng tới quán bar của chúng ta, chúng ta cùng nhau chúc cô Mạnh Duy Ninh sinh nhật vui vẻ!”
“Đêm nay Lầu Xanh miễn phí toàn bộ hóa đơn! Mọi người tận tình chè chén, không say không về! Nào hét lên đi!”
“A!”
Cùng với tiếng hét chói tai, tiếng trống Jazz trong quán bar cũng vang lên.
Mạnh Duy Ninh ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Trì Hành.
Có lẽ… Là do anh ấy chuẩn bị nhỉ?
Đèn trong quán bar còn chưa hoàn toàn mở lên, chỉ có ánh sáng trắng ở chỗ đó, tuy nhiên cũng không quá sáng ngời. Nương nhờ ánh sáng trong mảng tăm tối, Mạnh Duy Ninh nhìn thấy biểu cảm giống như cô trên khuôn mặt của Trì Hành.
Không biết vì sao, một phút kia, Mạnh Duy Ninh theo bản năng nghĩ đến Phục Minh.
Lúc vừa mới vào cửa, Trì Hành nói, đây là quán bar của Phục Minh. Phục Minh cũng nói, hôm nay là sinh nhật của cô, đã đặt làm bánh kem cho cô rồi.
Nhưng mà…
Gióng trống khua chiêng cho cả quán bar biết, có cả việc miễn phí toàn bộ hóa đơn, có phải là quá mức long trọng không?
Đương nhiên, nếu như Trì Hành là người làm ra chuyện này, Mạnh Duy Ninh chẳng thấy có gì không ổn. Nhưng mà Trì Hành không có hành động gì, mà Phục Minh lại làm chuyện này, về tình về lý, đều không thích hợp.
Một phút này, Mạnh Duy Ninh bỗng đứng ngồi không yên.
Cô cũng không làm gì, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ.
Âm thanh kia lại vang lên lần nữa: “Chúng tôi đã đặt bánh kem, mọi người có thể lấy. Chờ bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, chúng ta lại tiếp tục vui vẻ!”
Lại một loạt tiếng hét chói tai vang lên, cực kỳ náo nhiệt.
Khi bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, rất nhiều bánh kem được đẩy vào từ các góc, được bày ở vài chỗ, để mọi người lấy dùng.
Trong đó có một cái lớn nhất, người ta chậm rãi bưng lên lầu hai.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem lớn kia, cho đến khi bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, chiếc bánh kem đó đã được đặt xuống trước mặt Mạnh Duy Ninh.
“Sinh nhật vui vẻ, cô Mạnh.” Nhân viên phục vụ mỉm cười chúc mừng Mạnh Duy Ninh, sau đó xoay người rời đi.
Mạnh Duy Ninh nhìn chiếc bánh kem kia rồi nghiêng đầu nhìn Trì Hành.
Sắc mặt Trì Hành không được tốt lắm, nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng. Ban nãy anh ta uống rất nhiều rượu, lúc này đôi mắt có hơi hồng hồng.
“Đụ má! Đây là anh Trì chuẩn bị sao?”
“Chắc là thế đó.”
“Anh Trì đỉnh quá!”
“Châm nến để ước đi!”
Đám người Chu Hải và Tầng Quang cười nói ồn ào, nhưng Trì Hành lại chẳng có hành động gì.
Mạnh Duy Ninh hơi cúi đầu, rũ mắt, không cẩn thận nhìn thoáng qua tay Trì Hành.
Trên tay anh ta còn cầm ly rượu, nhưng rõ ràng là rất dùng lực, nhìn ra được ngón tay kia siết rất chặt.
Chỉ một thoáng, cô bỗng cảm thấy kinh hồn bạt vía, lòng bàn tay còn ra chút mồ hôi, trở nên ươn ướt.
Rõ ràng là chẳng có gì, nhưng lại giống như có gì đó không đúng.
“Anh Minh tới!” Không biết ai kêu lên một tiếng.
Mạnh Duy Ninh ngẩng đầu lên thì thấy Phục Minh mới đi lên từ phía cầu thang bên kia.
Tiếng nói kia lại một lần nữa vang lên: “Hôm nay Lầu Xanh mở đến bình minh, toàn hội trường đều miễn phí, quẩy lên nào anh em!”
“Yah!”
Âm nhạc rộn ràng cùng với tiếng hét hưng phấn cùng vang lên. Quán bar màu sắc sặc sỡ lại lần nữa xuất hiện, trông cực kỳ náo nhiệt và hoa lệ.
Phục Minh bước lên những sự náo nhiệt ấy, chậm chạp đi từ cầu thang bên kia tới.
Khóe miệng anh mang theo ý cười không rõ ràng. Rõ ràng là đang bị mọi người nhìn vô cùng chăm chú, nhưng anh lại bình tĩnh đến mức tựa như không có ai nhìn anh, nhàn nhã như đang tản bộ.
Trong nháy mắt này, Mạnh Duy Ninh cảm thấy càng nhìn càng không hiểu anh.
“Anh Trì.”
Đi đến trước mặt mọi người, không đợi anh nói chuyện, Phục Minh đã mở lời.
“Anh nói hôm nay là sinh nhật của chị dâu, bảo tôi chuẩn bị một chút, tôi làm như vậy, không biết anh Trì cảm thấy ổn không?”
Sau đó lại nói với Mạnh Duy Ninh: “Chị dâu, tôi là người thần kinh thô, cũng không hiểu lãng mạn, cho nên chị đừng ghét bỏ nhé.”
Vẻ mặt anh thoạt nhìn vô tội, giọng điệu lại cực kỳ thành khẩn, khiến cho người ta có cảm giác là một người tận tâm tận lực giúp anh em tạo ra bất ngờ lãng mạn, sau đó còn lo lắng mình làm không được tốt.
Mạnh Duy Ninh âm thầm thả lỏng, thật sự rất sợ chuyện này sẽ gây ra hiểu lầm, cô nói: “Không có, cảm ơn cậu, làm phiền rồi.”
Sau đó lại nói với Trì Hành: “Cảm ơn anh đã chuẩn bị những chuyện này cho em.”
Trì Hành sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lập tức bừng tỉnh, cười tươi: “Anh chỉ thuận miệng nói thôi, chủ yếu vẫn là Phục Minh làm tốt. Nào, uống rượu.”
Anh ta bưng ly rượu đưa cho Phục Minh. Phục Minh hơi cau mày, từ chối: “Tôi không được uống rượu, đang uống thuốc kháng sinh.”
“Uống cái đó làm gì?” Trì Hành khó hiểu.
Phục Minh giơ cánh tay bị cắn ra, Mạnh Duy Ninh vừa thấy liền nhíu mày.
Sao lại thế này nhỉ? Rõ ràng lúc chiều đã thấy kết vảy rồi, vậy mà bây giờ lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, giống như là nhiễm trùng?
“Buổi chiều về nhà bơi một chút, ngâm cũng không lâu lắm, nhưng hình như bị nhiễm trùng rồi, cho nên tôi mới uống thuốc kháng sinh.” Phục Minh giải thích.
Uống thuốc kháng sinh là không thể uống rượu, Trì Hành biết vậy, đành phải tiếc nuối nói: “Vậy cậu uống nước trái cây đi.”
Phục Minh mỉm cười: “Được.”
Anh bưng ly nước trái cây rồi ngối xuống chỗ đối diện với Mạnh Duy Ninh. Anh chạm phải tầm mắt của cô, trong mắt anh sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Mạnh Duy Ninh không hiểu, đang định uống nước trái cây thì Phục Minh bỗng đề nghị: “Bánh kem mang tới rồi, sao chị dâu không ước nguyện gì đó? Chúng tôi kính chị một ly.”
Đám người Chu Hải cũng phụ họa theo, ngay cả Trì Hành cũng nói: “Nói cũng đúng, sao em không ước nguyện gì đó? Mặc dù có thể không linh nghiệm, nhưng cũng là điềm lành.”
Anh ta nói xong thì cầm bật lửa lên, hơi nghiêng người, châm nến.
Đã như vậy rồi, Mạnh Duy Ninh cũng không tiện từ chối. Cô nghe theo lời bọn họ, nhắm mắt lại ước nguyện, sau đó thì thổi nến.
Bọn họ muốn kính rượu cô, cô từ chối: “Lát nữa còn phải lái xe, tôi không uống đâu.”
“Các anh em đều kính rượu em, cho họ chút mặt mũi đi.” Trì Hành cười xoa đầu cô, “Lát nữa gọi người lái thuê là được.”
Mạnh Duy Ninh rũ mắt nhìn ly rượu của những người đến kính rượu, do dự một chủ, thật sự không tìm được lý do từ chối, đành phải đồng ý: “Được rồi, vậy thì cảm ơn mọi người.”
Nói xong, cô bưng chén uống cạn.
Nếu phải uống, cô cũng không ngượng ngùng nhấp môi một chút là xong. Như vậy không bằng uống cạn một ly, tốt xấu gì cũng có cảm giác sảng khoái một chút.
Đám người Chu Hải cười, khen lấy khen để: “Tửu lượng của chị dâu rất tốt!”
Mạnh Duy Ninh mỉm cười, không nói gì.
Phục Minh không uống rượu, anh uống xong ly nước trái cây kia rồi, lúc này đang cúi đầu nghịch chiếc nhẫn đồng hoa sơn chi trên ngón trỏ, khóe miệng mang theo ý cười như có như không.
Mạnh Duy Ninh không chú ý đến anh, lúc chia bánh kem, mọi người đều ý tứ, sau khi lấy xong thì đi ngang qua sân khấu.
Đám người Trì Hành lại một lần nữa thi nhau uống rượu, hơn nữa vừa mới uống mà rất nhanh đã có người say.
Mạnh Duy Ninh đã sớm nghĩ rằng hôm nay Trì Hành sẽ uống say, cho nên cũng chẳng ngăn cản anh ta.
. . .
Tới rạng sáng, vài người đã hoàn toàn say rồi, chỉ còn mình cô và Phục Minh là còn tỉnh táo.
Đầy tiên là gọi điện thoại tìm người đến sắp xếp ổn thỏa cho đám người Chu Hải, Tần Quang, cuối cùng mới là đưa Trì Hành về nhà.
Mạnh Duy Ninh chuẩn bị tìm người lái thay thì Phục Minh cầm chìa khóa xe xoay xoay, nói: “Chị dâu, tôi đưa hai người về. Một mình chị con gái chân yếu tay mềm, lỡ như gặp phải người xấu thì sao? Anh Trì lại say đến mức bất tỉnh nhân sự, không an toàn.”
Anh nói rất có đạo lý, cho nên Mạnh Duy Ninh chẳng thể tìm được lý do từ chối.
“Tiểu Trịnh!”
Phục Minh gọi một nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ ấy chạy tới, cười tươi, hỏi: “Anh Minh, có chuyện gì vậy?”
“Cậu tìm giúp tôi một người, giúp tôi đưa anh Trì lên xe tôi.”
“OK.”
Nhân viên phục vụ tên Tiểu Trịnh chạy đi, rất nhanh một người đã đi tới. Hai người họ nửa ôm nửa khiêng Trì Hành lên xe.
Mạnh Duy Ninh đi theo, cửa xe còn chưa đóng lại, cô đang chuẩn bị ngồi lên thì phát hiện Trì Hành nằm ở ghế sau, đã không có chỗ để ngồi.
Cô đóng cửa xe lại, ngồi xuống ghế phụ.
“Làm phiền cậu rồi.” Mạnh Duy Ninh đóng cửa xe lại, sau đó cúi đầu thắt dây an toàn.
“Chị dâu khách sáo rồi.” Phục Minh nói xong thì ngẩng đầu nhìn Mạnh Duy Ninh qua kính chiếu hậu.
Mạnh Duy Ninh thắt đai an toàn, nhưng chẳng biết tại sao mà mãi cũng không thắt được, cái đai an toàn chẳng hề nhúc nhích.
“Làm sao vậy?” Phục Minh tốt bụng hỏi.
“Đai an toàn này…” Mạnh Duy Ninh nhíu mày, “Hình như không dùng được.”
“Để tôi xem.” Phục Minh ấn nút thắt đai an toàn, tháo đai an toàn của mình ra, sau đó nghiêng người.
Mạnh Duy Ninh còn chưa kịp trả lời và phản ứng thì nửa người trên của Phục Minh đã áp sang ghế lái phụ.
Cô hơi nghiêng người, cúi đầu, thấy đầu của Phục Minh cách cô mấy xen – ti – mét.
Cho dù là tư thế hay khoảng cách, đều cực kỳ mờ ám.
“Cậu…” Mạnh Duy Ninh mở miệng như lại chẳng biết nói gì.
“Hả?” Phục Minh ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía cô, “Làm sao vậy?”
Anh vẫn bình tĩnh và vô tội như cũ, tựa như chỉ đơn thuần là giúp cô xem đai an toàn bị làm sao, chứ chẳng hề có ý khác.
Có lẽ là do suy nghĩ của cô dơ bẩn nên thấy cái gì cũng kỳ lạ.
Mạnh Duy Ninh xem thường bản thân một chút, sau đó mới bình tĩnh lại, lúng túng nói: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không có gì.” Phục Minh mỉm cười, đôi con ngươi mang theo sự vui vẻ khó phát hiện.
Cứ cho anh không có suy nghĩ khác, Mạnh Duy Ninh vẫn cố gắng hóp bụng lại, dựa sát vào lưng ghế, để tránh không tiếp xúc với anh.
Nhưng mà không gian cũng chỉ lớn như vậy, Phục Minh lại cúi người giúp cô thắt đai an toàn, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần.
Bên trong xe khá tối, Mạnh Duy Ninh ngửi thấy mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt,
Anh dùng nước hoa sao?
Hay là nước hoa của xe?
Cũng khá thơm, hôm nào cô cũng phải mua một chai mới được.
Vì để dời lực chú ý của mình đi, trong đầu cô nghĩ loạn không đầu không đuôi, đúng lúc này, trước ngực cô bị đầu của Phục Minh chạm nhẹ vào một chút.
Cô giật mình một cái, bỗng nhiên Phục Minh lại chậm rãi ngồi dậy, trong tay cầm đai an toàn, cài vào giúp cô.
“Được rồi.” Anh nói, sau đó ngồi thẳng dậy, cúi đầu thắt đai an toàn cho mình rồi khởi động xe.
Dọc đường không ai nói chuyện, Mạnh Duy Ninh còn đang suy nghĩ về cái chạm nhẹ kia của anh.
Hình như là lúc ngồi dậy không cẩn thận cọ phải thôi nhỉ?
Có lẽ không phải là cố ý. Dù sao thì lúc đó anh cũng đang giúp cô thắt đai an toàn.
“Chị dâu, hai người sống ở đâu?” Phục Minh bỗng mở miệng, “Lần trước đến nhà anh Trì, hình như hai người không sống cùng nhau?”
Chính xác là không sống cùng nhau. Nhà của Trì Hành ở trong nội thành, có dì giúp việc chăn sóc, còn cô thì quen tự chăm sóc bản thân.
“Nếu không thì tôi đưa anh Trì về trước, tay tôi bị thương, một mình tôi không dìu được anh ấy, phiền chị dâu giúp tôi một chút.” Có lẽ là do cô không trả lời, cho nên anh lại tự trả lời, “Đưa anh Trì về xong thì tôi đưa chị về.”
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà Mạnh Duy Ninh lại không biết là chỗ nào.
Phục Minh nói chuyện luôn khiến cho cô có một loại cảm giác như vậy, có chỗ nào đó hơi kỳ lạ, nhưng ngẫm lại thì rất có lý.
Hơn nữa, mỗi lần anh nói đều rất săn sóc, như là cẩn thận suy nghĩ tốt cho người khác, không chừa lại lỗ hổng nào.
“Cậu vất vả rồi.” Một lúc lâu sau, Mạnh Duy Ninh nói.
Phục Minh nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ mỉm cười: “Không cần khách sáo như vậy.”