“Anh Trì.” Chiếc Maybach kia chạy ngược chiều với hai người bọn họ. Lúc cửa sổ kính được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của Phục Minh, anh mỉm cười như đang xin lỗi: “Thật là trùng hợp.”

“Cậu có biết lái xe không đấy? Đường một chiều mà lại đi ngược chiều à?” Thấy người đó là Phục Minh, Trì Hành cũng không tức giận, ngược lại còn cười mắng anh.

Cửa bên ghế lái đã bị chặn, Trì Hành không thể xuống xe, Mạnh Duy Ninh nhìn qua, cũng không quá nghiêm trọng, vốn dĩ định bảo anh ta trực tiếp lái xe rời đi, nhưng Trì Hành không vui.

“Thời gian còn sớm, anh nói hai câu với cậu ấy đã.”

Đây là nguyên văn lời nói của Trì Hành. Mạnh Duy Ninh cũng không biết anh ta muốn nói gì với Phục Minh. Tóm lại, anh ta thay đổi phương hướng, nhìn dáng vẻ như là muốn tìm nơi dừng xe.

Chiếc xe Maybach kia khởi động lại một lần nữa, sau đó lùi về phía sau, đậu xe ở bãi đậu xe bên cạnh cửa hàng.

“Kỹ thuật lái xe của cậu còn phải luyện tập nhiều.” Trì Hành xuống xe, vừa nói vừa đi tới chỗ Phục Minh, “May là đụng vào tôi, nếu là người khác, thì không đơn giản như vậy đâu.”

“Anh Trì nói đúng.” Phục Minh lấy một điếu thuốc ra, đưa cho anh ta, dáng vẻ như lơ đãng hỏi tới: “Anh đang chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Về nhà, hôm nay là sinh nhật chị dâu cậu, tôi đưa cô ấy về nhà ăn một bữa cơm.”

“À đúng rồi, hôm qua anh nói hôm nay là sinh nhật của chị dâu, tôi quên mất.” Phục Minh giả bộ nhìn thoáng qua người ngồi trong xe, “Chị dâu không xuống cùng anh sao?”

Mạnh Duy Ninh còn đang rối rắm, không biết có nên xuống xe hay không thì Trì Hành bỗng vẫy tay về phía cô. Không nghe thấy anh ta nói gì, nhưng nhờ động tác cùng khẩu hình miệng, có lẽ là kêu cô qua đó.

Cô vốn không muốn xuống.

Không thân quen với Phục Minh cho lắm, chẳng có gì để nói chuyện. Nhưng Trì Hành bảo cô qua đó, cô chẳng có cách nào từ chối.

Xuống xe, không có hiệu quả cách âm của cửa sổ, thế giới bên ngoài nháy mắt đã trở nên sống động hơn.

Trì Hành và Phục Minh đều đang nhìn cô, cô cũng không thể chậm chạp đi bộ tới đó, vậy nên cô chạy chậm qua bên ấy.

“Chị đi chậm một chút.” Phục Minh nhắn nhở cô, “Cũng không có việc gì gấp.”

Lời này có chút kỳ lạ.

Thật ra cũng chẳng phải lời này kỳ lạ, nhưng mà Trì Hành đang ở bên cạnh, anh ta còn chưa nói gì mà Phục Minh đã nói lời này thì có chút cảm giác như đang làm thay vậy.

Mạnh Duy Ninh thầm nghĩ trong lòng, không chú ý dưới chân, cô lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã, may là có Trì Hành đỡ được.

“Anh còn đang định nói, bình thường em đều bình tĩnh, sao hôm nay lại hậu đậu như vậy?” Trì Hành mỉm cười, giúp cô sửa lại tóc, “Kêu em tới đây cũng không phải kêu em chạy nhanh tới đây, Phục Minh cũng nói em đi chậm một chút rồi.”

“Chị dâu là biết cách đối nhân xử thế.” Ánh mắt Phục Minh dừng trên người Mạnh Duy Ninh, “Sợ chúng ta chờ lâu, anh Trì, đừng mắng cô ấy nữa.”

“Tôi mắng chỗ nào chứ? Chẳng phải chỉ là nhắc nhở hai câu thôi sao? Phục Minh, người như cậu chắc chưa từng yêu đương nhỉ? Phụ nữ ấy à, không thể lúc nào cũng đối xử dịu dàng được, nên mắng thì phải mắng, nếu không sẽ chiều hư.” Trì Hành hút thuốc, phun ra một luồng khói, dáng vẻ từng trải thư thái.

Phục Minh cúi đầu cười, không nói gì.

Mạnh Duy Ninh cũng chẳng quan tâm Trì Hành nói gì. Cô rũ mắt thì thấy vết thương trên cánh tay của Phục Minh, dường như đã kết vảy rồi.

“Tay cậu còn đau không?” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phục Minh, “Hôm qua thật sự rất cảm ơn cậu.”

Phục Minh vừa mới nói cười lúc này đã nhíu mày, anh nói: “Chị dâu không hỏi tới thì tôi cũng không thấy gì. Nhưng chị vừa nhắc tới lại khiến tôi thấy hơi đau.”

Trì Hành nắm lấy cổ tay anh, nhìn thoáng qua, híp mắt, hỏi: “Hôm qua đến bệnh viện thì bị sao? Ninh Ninh nói có người đánh nhau, đúng lúc cậu đi ngang qua nên vào giúp đỡ. Sao mà còn bị người ta cắn thế này? Là phụ nữ đánh nhau à?”

“Một nam một nữ, chị dâu cũng bị đánh. Hôm qua lúc tôi đi vào thì cô ấy còn đang che mắt.” Phục Minh nhìn về phía Mạnh Duy Ninh, nghiêm túc tìm kiếm, “Chắc là vết ứ máu này nhỉ?”

“Không sao, tay cậu còn nghiêm trọng hơn. Lúc tắm rửa nhớ đeo bao tay vào.” Mạnh Duy Ninh nhắc nhở hai câu, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: “A Hành, chúng ta nên về thôi.”

Trì Hành chào hỏi Phục Minh: “Cậu lái xe thì chú ý một chút, chúng tôi đi trước đây.”

Nói xong thì kéo Mạnh Duy Ninh xoay người rời đi. Phục Minh ở phía sau hỏi anh ta: “Anh Trì, buổi tối có tới không?”

“Được rồi.” Trì Hành quay đầu vứt thuốc lá vào thùng rác, “Chờ điện thoại của tôi.”

. . .

Còn chưa tới nhà họ Trì, Mạnh Duy Ninh đã nhìn thấy Mạc Dĩ Thư đứng chờ ngoài cửa lớn từ phía xa xa, bên cạnh là mẹ Trần – người giúp việc của nhà họ Trì.

Mạc Dĩ Thư sinh Trì Hành năm hai mươi tuổi, bây giờ còn chưa đến năm mươi tuổi, được chăm sóc rất tốt, cho nên nhìn qua mới chỉ gần bốn mươi.

Trì Hành lái xe qua đó, chậm rãi dừng ở phía trước Mạc Dĩ Thư một chút, sau đó Mạnh Duy Ninh trực tiếp xuống xe.

“Không phải đi từ sớm sao? Dì tính nên tới sớm hơn chứ.” Mạc Dĩ Thư nắm tay Mạnh Duy Ninh, đánh giá cô từ đầu tới chân, “Có phải trên đường xảy ra chuyện gì không? Dưới mắt cháu có chuyện gì thế?”

Mạnh Duy Ninh sờ chỗ bị ứ máu, có hơi đau một chút.

Cô nhớ rõ lúc trang điểm đã che rất khá cơ mà. Sao mà mọi người đều có thể nhận ra vậy? Là do kỹ thuật trang điểm của cô thụt lùi hay là không che được hết vậy?

Trì Hành không xuống xe mà lái xe vào trong viện.

Mạnh Duy Ninh kéo cánh tay Mạc Dĩ Thư, chậm rãi đi vào trong viện. Cô mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng trả lời: “Không có gì đâu ạ, ban nãy ở trên đường, A Hành gặp một người bạn nên đứng lại trò chuyện một chút.”

“Vậy vết ứ máu dưới mắt cháu là sao đây?”

“Hôm qua ở bệnh viện có bệnh nhân đánh nhau. Lúc cháu can ngăn không cẩn thận cũng bị đánh. Không có gì đáng ngại đâu, dì không cần phải lo lắng.”

“Vậy thì tốt rồi. Nếu như bị người ta đánh lần nữa thì nói với dì, dì sẽ không để cháu phải chịu ấm ức.”

“Cháu biết rồi.”

Trì Dụ ngồi trên ghế sô pha đọc báo. Lúc Mạnh Duy Ninh vào cửa, ông ấy cười, chào hỏi Mạnh Duy Ninh: “Ninh Ninh đến rồi à?”

“Vâng, gần đây chú Trì thế nào ạ?”

“Tất cả đều ổn.”

“Đừng đọc nữa, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, bọn nhỏ đều đói bụng rồi.” Mạc Dĩ Thư thúc giục, sau đó lôi kéo Mạnh Duy Ninh đi tới phòng ăn, “Mẹ Trần, bà gọi người lấy khăn lông lại đây cho Ninh Ninh lau tay.”

“Tôi biết rồi.”

Bàn ăn tràn đầy thức ăn, đủ loại kiểu dáng, cực kỳ phong phú.

Mạnh Duy Ninh cũng chỉ ăn một chút, sau đó ngồi nói chuyện cùng Mạc Dĩ Thư và Trì Dụ, bỗng nhiên tiếng điện thoại của Trì Hành vang lên.

“Được, chờ một chút, bây giờ tôi đến.” Trì Hành vừa nói chuyện vừa đứng lên từ ghế sô pha, dáng vẻ như chuẩn bị rời đi.

Mạc Dĩ Thư có chút không vui: “Vừa về đã muốn đi? Hôm nay là sinh nhật của Ninh Ninh, con không ở lại cùng con bé một chút à?”

Mạnh Duy Ninh mỉm cười trấn an cảm xúc của Mạc Dĩ Thư: “Không sao đâu dì, cháu cũng chẳng phải khách, không cần phải ở lại cùng cháu.”

Trì Hành cúi đầu nhìn thoáng qua Mạnh Duy Ninh, chậc lưỡi, bỗng mỉm cười: “Nếu không thì đi cùng với anh đi. Đúng lúc bạn bè cũng ở đó, coi như là tổ chức sinh nhật cho em.”

Mạnh Duy Ninh không ngờ anh ta sẽ nói như vậy. Thật ra thì anh ta rất ít khi đưa cô tới mấy buổi tụ họp bạn bè, tựa như là hứng thú hoặc là muốn giới thiệu người mới quen cho cô thì mới gọi cô đi cùng mà thôi.

Hôm trước gọi cô tới một buổi tụ họp là để giới thiệu Phục Minh. Dựa theo quy luật trong quá khứ mà nói, anh ta sẽ chẳng gọi cô đi tới mấy nơi đó nhanh như thế này.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì Mạc Dĩ Thư bỗng nói: “Cũng được đấy! Bình thường Ninh Ninh đi làm bận rộn như vậy, không có thời gian chơi, nếu không thì hôm nay đi chơi cùng bạn bè đi? A Trì, anh cảm thấy thế nào?”

Trì Dụ gật đầu: “Cũng được, nhưng mà vẫn phải xem Ninh Ninh có muốn đi hay không thôi.

“Ninh Ninh, cháu có muốn đi không?”

Mạnh Duy Ninh nhìn Trì Hành, anh ta cười nói: “Em đừng nhìn anh, muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở nhà. Có thời gian thì anh đưa em về, không có thời gian thì để tài xế đưa.”

Có hai lựa chọn như vậy…

“Đi thôi.” Mạnh Duy Ninh hạ quyết tâm, “Dù sao thì ngày mai em cũng đến bệnh viện muộn một chút.”

. . .

Vẫn là quán bar lần trước, Mạnh Duy Ninh chưa từng thấy trước kia, lúc vào cửa, cô thuận miệng hỏi: “Quán bar này mới mở sao?”

“Quán bar của Phục Minh, ba cậu ấy cho cậu ấy chơi.”

Mạnh Duy Ninh: “…”

Đây là có tiền nên tùy hứng?

Đi vào bên trong, lần này không ở dưới lầu mà là ở trên lầu.

Lúc vào cửa đã có vài người, nam nữ đều có, hai ba người ghé vào nhau đùa giỡn, nhưng mà lại không có Phục Minh.

“Phục Minh đâu?” Trì Hành đi tới rồi ngồi xuống, đá chân Chu Hải, hỏi.

“Hình như là có rượu mới, cậu ấy đi xem rồi, lát nữa sẽ trở lại.”

Chu Hải trả lời xong thì chào hỏi Mạnh Duy Ninh: “Chị dâu, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Mạnh Duy Ninh mỉm cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trì Hành.

Mấy người khác cũng luân phiên nói “sinh nhật vui vẻ” với cô. Chỉ có mấy cô gái là ngồi ở một bên, thoạt nhìn có vẻ mê man.

“Mọi người tiếp tục chơi đi, không cần để ý tới tôi.” Mạnh Duy Ninh vừa nói xong thì thấy Phục Minh đang đi lên ở phía cầu thang bên kia, bên cạnh còn có nhân viên tạp vụ ôm một thùng đồ gì đó.

Lầu hai của quán bar chỉ có một phòng, ở giữa trống, cùng một sảnh lớn xài chung một nóc nhà.

Ánh đèn lập lòe và mê ly, âm nhạc lớn đến mức như đang mở hội. Trong không khí trần ngập mùi rượu và thuốc lá, phảng phất cả hương nước hoa hỗn loạn.

Phục Minh mặc áo thun màu trắng, là dáng rộng thùng thình. Anh đi lên cầu thang dẫn đến lầu hai, đi về phía bên này.

Anh hơi nghiêng đầu, nói gì đó với nhân viên phục vụ bên cạnh, cho đến khi người ấy gật đầu, anh mỉm cười vỗ vai cậu ấy, rồi quay đầu lại.

Mạnh Duy Ninh cũng chẳng biết tại sao mình lại nhìn anh. Tóm lại, lúc anh quay đầu lại, cô không kịp phản ứng, tựa như vừa đúng lúc bị anh bắt gặp.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Duy Ninh hơi dại ra, nhưng Phục Minh lại nở nụ cười với cô.

Anh cười lên rất đẹp, hoàn toàn không giống lúc không cười.

Đương nhiên, lúc anh không cười cũng vẫn đẹp, chẳng qua là bản thân anh thuộc về dáng mặt cương nghị, cho nên lúc không cười thì có vẻ nghiêm túc.

Lúc cười tươi lên, dường như toàn bộ đường cong khuôn mặt đều trở nên dịu dàng, khí chất trở nên…

Mạnh Duy Ninh không hình dung ra được loại cảm giác này, có lẽ là thuộc về ánh mặt trời nhỉ? Cũng không đúng lắm, hình như có hơi quyến rũ chăng? Cũng không đúng.

Dù sao cũng rất có mị lực, chắc hẳn các cô gái nhỏ đều rất thích anh.

Trong lúc Mạnh Duy ninh nghĩ thầm trong lòng, Phục Minh và nhân viên phục vụ đã đi tới trước mặt mọi người.

“Anh Trì, chỗ tôi có một ít rượu ngon, anh muốn nếm thử không?” Phục Minh kêu nhân viên phục vụ kia đặt rượu lên bàn, “Tôi tính mỗi người thử một chút, không đủ thì vẫn còn.”

Mọi người đều hứng phấn đi tới xem qua, Trì Hành nhìn lướt qua, cười nói: “Có thể không vậy? Chỗ này cũng không ít tiền đâu.”

“Mọi người vui vẻ là được.”

Mọi người vui vẻ tiến tới rót rượu, Trì Hành cũng bị người ta kéo đi chọn, chỉ còn mình Mạnh Duy Ninh yên lặng ngồi một chỗ.

Phục Minh đứng trước mặt Mạnh Duy Ninh, chào hỏi với cô: “Nửa đường anh Trì mới nói cả chị dâu cũng tới. Tôi đã bảo người đi làm bánh kem rồi, lát nữa sé tới. Chúc chị sinh nhật vui vẻ, hôm nay tôi quên không nói.”

“Không sao, cảm ơn.” Mạnh Duy Ninh mỉm cười khách sáo, “Khiến cậu tiêu pha nhiều rồi.”

“Chị dâu khách sáo rồi.” Phục Minh ngồi xuống đối diện cô, bưng ly rượu không ai uống. Nhưng vừa đến bên miệng lại buông xuống, một lần nữa bưng ly nước trái cây lên.

Đàn ông đều thích rượu, Trì Hành cũng không ngoại lệ.

Phục Minh mang đến rất nhiều rượu ngon, lại không cần ai thanh toán. Mặc dù mọi người đều không thiếu tiền, nhưng đồ miễn phí ai chẳng thích? Không có chiếm tiện nghi cũng chẳng mất đạo đức, một đống người đều ở bên kia uống rượu nói chuyện, cực kỳ náo nhiệt.

Mạnh Duy Ninh nhìn về phía xa xa, có cảm giác đêm nay Trì Hành muốn uống đến mức bất tỉnh nhân sự.

Quên đi, may là cô không uống rượu, có thể lái xe được.

Mạnh Duy Ninh thu hồi tầm mắt, cảm giác như có người đang nhìn mình.

Cô nhìn theo hướng ấy, phát hiện Phục Minh đang cúi đầu uống nước trái cây.

Sao anh lại không qua đó uống rượu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play