Phòng mạch vừa yên tĩnh được một chút lại trở nên ồn ào. Dường như người đứng xem ngoài cửa càng trở nên kích động hơn ban nãy rất nhiều.
“Đệch mợ! Đây là ai mà lợi hại như vậy?”
“Người này đúng là không sợ chết, lỡ như bị thương thì sao?”
“Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, tuổi trẻ nông nổi!”
“Lời đó là dùng như vậy sao?”
. . .
Tiếng dị nghị của đám người đứng ngoài cửa lọt vào tai Mạnh Duy Ninh, cùng lúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, một tay ấn tay người phụ nữ ra sau lưng, một tay bóp sau cổ của người đàn ông, ấn chặt bọn họ lên tường. Hai người đó bị giữ chặt đến mức chẳng thể cử động được.
Có lẽ là do tư thế này quá khó chịu, cho nên cả hai người đó đều kêu rên ầm ĩ, nhưng mà người đàn ông kia chẳng thèm để ý tới.
Cùng lúc ấy, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tiểu Phương: “Nhường một chút! Nhường một chút!”
Người xem ngoài cửa nhường đường, Tiểu Phương dẫn theo hai bảo vệ hấp tấp chạy vào, vội vàng hỏi Mạnh Duy Ninh: “Bác sĩ Mạnh, em tới rồi, em tới rồi, người đâu ạ?”
Ánh mắt Mạnh Duy Ninh lại dừng trên người đàn ông kia một lần nữa. Tiểu Phương nhìn theo, lập tức cao giọng nói: “Chính là ba người họ, đưa đi hết đi, đưa tới chỗ chủ nhiệm ấy!”
Người phụ nữ kia im lặng, nhưng người đàn ông lại không ngừng giãy giụa, vẫn luôn ồn ào: “Buông ra! Ông đây có thể kiện các người!”
Người đàn ông đang giữ anh ta không phản ứng lại. Anh bình tĩnh xoay đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không thể bỏ qua, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc: “???”
Tựa như đang tỏ vẻ khó hiểu đối với lời nói muốn mang cả ba người đi của Tiểu Phương.
Tiểu Phương nuốt nước miếng, nghiêng đầu nhìn Mạnh Duy Ninh, cẩn thận chứng thực: “Bác sĩ Mạnh, anh chàng đẹp trai này…”
Sẽ không phải là người tới náo loạn chứ?
Mạnh Duy Ninh nhìn Phục Minh chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở đây, Phục Minh cũng nhìn về phía cô.
Khác với động tác ấn người lên tường một cách tàn nhẫn, lúc nhìn về phía cô, vẻ mặt anh có chút vô tội.
Không đợi cô nói chuyện, anh đã buông tay ra, giao hai người kia cho bảo vệ rồi nói với Tiểu Phương: “Chị hộ sĩ, tôi là thấy việc nghĩa thì hăng hái làm.”
Tiểu Phương bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, đôi mắt tròn xoe xấu hổ nhìn anh, nói lắp: “Thì… Thì ra là như vậy… Là tôi trách oan anh.”
Sau đó lại nói với bảo vệ: “Chúng ta mau đi tìm chủ nhiệm đi.”
Một người bảo vệ gật đầu, đang định dẫn người đi thì người phụ nữ kia nhân lúc bảo vệ buông lỏng cảnh giác, tránh thoát khỏi tay của anh ta, giữ lấy cánh tay Phục Minh, cắn mạnh xuống.
“A…”
Một tiếng kêu vang lên.
Tất cả mọi người đều không phòng bị, ngay cả Phục Minh cũng không.
Tựa như muốn ăn thịt người, cô ta coi cánh tay của Phục Minh như là khối thịt, cắn không buông lỏng.
Người vây xem ngoài cửa bắt đầu nhỏ giọng bàn luận: “Thì ra cô ta đúng là bị điên.”
Mạnh Duy Ninh giật mình, xông lên, đồng thời hét: “Mau giữ chặt cô ta lại!”
Người phụ nữ kia thật sự rất tàn nhẫn, một mình Mạnh Duy Ninh không thể kéo ra, một người bảo vệ giúp mới kéo cô ta ra được.
Trên cánh tay của Phục Minh có vết thương, chảy máu, nhìn qua đã thấy đau rồi.
“Chảy máu rồi, mau ra đây tiêu độc cầm máu.” Mạnh Duy Ninh nói, kéo tay Phục Minh tới bàn làm việc của mình.
Phục Minh vẫn luôn im lặng, cúi đầu mặc kệ cô kéo mình đi, khóe miệng khẽ cong lên, có ý cười mơ hồ.
Nhưng khi Mạnh Duy Ninh quay đầu nói với anh “cậu ngồi xuống đi” thì ý cười ở khóe miệng lại nhanh chóng biến mất, hàng lông mày nhíu lại, tựa như đang cố chịu đau.
“Rất đau sao?” Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh mang theo vài phần áy náy, “Cậu nhịn một chút, đợi tôi tìm đồ đã.”
Tiểu Phương nhìn Phục Minh, lưu luyến nói với Mạnh Duy Ninh: “Bác sĩ Mạnh, em đưa người đi trước nhé?”
“Được, làm phiền em rồi.”
Tiểu Phương trả lời: “Không phiền, không phiền, chuyện nên làm mà.”
Sau đó thì nói với nhóm người vây xem: “Mọi người đừng đứng đây nữa, lỡ như có bệnh truyền nhiễm thì sao? Lây bệnh truyền nhiễm rất đáng sợ đó!”
Cũng không biết có phải bị cô ấy dọa hay không, những người vây xem chậm rãi tản ra.
Cũng có người ở lại hỏi: “Vậy tôi thì sao? Tôi còn chưa được khám nữa!”
Mạnh Duy Ninh cầm Povidone trong tay, trấn an: “Xin lỗi, phiền mọi người chờ tôi một chút, tôi giúp cậu ấy tiêu độc đã.”
Phục Minh ngồi trước bàn khám của Mạnh Duy Ninh, để cánh tay bị thương lên cái gối nhỏ dùng để lót bên dưới khi bắt mạch, nhìn cô cúi đầu giúp mình tiêu độc, anh bỗng mở miệng: “Chị dâu.”
Mạnh Duy Ninh nhìn anh, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chị nhẹ một chút, tôi sợ đau.” Phục Minh nhíu mày, thoạt nhìn dáng vẻ như sắp gặp đại địch.
Mạnh Duy Ninh: “…?”
Tay cầm tăm bông của Mạnh Duy Ninh dừng lại một chút, cô đáp chậm nửa nhịp: “Được rồi.”
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng khi chạm vào vết thương của Phục Minh, Phục Minh lại làm như thứ trong tay cô không phải là tăm bông mà là một con dao. Anh rụt tay lại một chút, khiến cho tăm bông rơi xuống chỗ không bị thương.
“Cậu kiên nhẫn một chút, cái này cần phải tiêu độc.” Mạnh Duy Ninh tốt bụng trấn an.
Phục Minh nắm chặt tay, sau đó lại buông ra, ngước mắt nhìn về phía cô, đề nghị: “Chị đè tay tôi lại đi, nếu không thì tôi sẽ không nhịn được mà rụt tay lại, tôi sợ đau.”
Mạnh Duy Ninh kinh ngạc nhìn về phía anh: “…?”
Có sợ đau đến mức đó không vậy?
Cô cũng chẳng cầm kim tiêm tiêm anh, chỉ là một tăm bông Povidone tiêu độc thôi mà.
Nhưng mà vẻ mặt Phục Minh nhìn cô rất bình tĩnh, còn thành khẩn gật đầu: “Khiến chị dâu chê cười rồi.”
Mạnh Duy Ninh: “…”
Anh bình tĩnh như vậy, Mạnh Duy Ninh có cảm giác như mình đang kỳ thị người nhất gan, không khỏi cảm thấy xấu hổ, không còn mặt mũi nói thêm câu nào, cô vươn tay giữ chặt tay anh.
Cô cúi đầu, một tay giữ chặt tay Phục Minh, một tay cầm tăm bông giúp anh tiêu độc, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Phục Minh nhìn cô chăm chú, ánh mắt dừng ở sườn mặt của cô, da cô trắng nõn mềm mại, lông tơ thật nhỏ cũng có thể nhìn thấy được.
Anh giật giật tay, đổi lấy sức lực mạnh hơn của cô: “Cậu đừng nhúc nhích.”
Tay cô vừa mềm vừa nhẵn, tựa như không có xương. Cô giữ tay anh rất chặt, tựa như sợ anh tránh thoát.
Tay cô khác hẳn với bàn tay lúc nào cũng ấm áp của anh, tay cô hơi lành lạnh, tựa như mùa hè chạm vào miếng dán hạ nhiệt.
Phục Minh không nhịn được mà khẽ cong khóe miệng, nhưng rất nhanh đã trở về như cũ.
Trong không khí phảng phất hương hoa sơn chi, Phục Minh ngửi ngửi rồi hỏi: “Ở đây có hoa sơn chi sao?”
“Ừm, ở vành đai xanh bên ngoài.”
“Thơm quá, tôi rất thích.”
Mạnh Duy Ninh liếc nhìn chiếc nhẫn đồng hình hoa sơn chi trên ngón tay của anh, cô buông tay anh ra, thấp giọng nói: “Xong rồi.”
Nơi được cô dùng Povidone tiêu độc hơi lành lạnh, rất giống độ ấm tay cô.
Phục Minh mỉm cười, rút tay lại, nói: “Cảm ơn chị dâu, tôi không quấy rầy chị khám bệnh nữa.”
“Cậu nhớ kỹ, khoảng thời gian ngắn đừng để dính nước.” Mạnh Duy Ninh nhắc nhở anh.
“Được rồi, tôi nhớ rồi.”
Cho đến khi Phục Minh đi xa, Mạnh Duy Ninh mới nhớ tới, dường như cô đã quên không hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây.
Từ mấy năm trước, sau khi được nhà họ Trì đón từ trấn Tây Hòa đến thành phố Nam Ninh, Mạnh Duy Ninh đã có thói quen đón sinh nhật cùng với ba mẹ của Trì Hành.
Mặc dù cô và Trì Hành có hôn ước với nhau, nhưng bình thường cô sẽ ở một mình tại nhà riêng, ngày lễ tết gì đó mới tới nhà họ Trì.
Đối với Mạnh Duy Ninh mà nói, sinh nhật không quan trọng, nhưng mỗi lần ba mẹ của Trì Hành đều tổ chức cho cô.
Dù sao cũng chẳng thể trốn tránh, không bằng tự mình chủ động nhắc tới, qua đó cùng nhau ăn một bữa cơm, còn có thể yên tĩnh đôi chút, lại có thể gặp ba mẹ của anh ta, đẹp cả đôi đường.
Từ trước đến nay Trì Hành đều để cô tự mình lái xe tới. Chẳng biết tại sao hôm nay lại gọi điện thoại tới, nói muốn đến đón cô, bảo cô chờ, đừng đi trước anh ta.
Mạnh Duy Ninh cũng không khách sáo với anh ta, sau khi sắp xếp xong thì chăm sóc hoa sơn chi và mấy loại cây khác ở ban công.
Ánh mặt trời rất tuyệt, cô vừa cầm bình nước tưới cây, vừa suy nghĩ, lát nữa gặp Trì Hành có nên kể cho anh ta nghe việc hôm qua mình gặp Phục Minh hay không.
Hoặc là, hôm trước ở quán bar, ánh mắt của Phục Minh như có như không dừng trên người cô, cũng không biết chuyện này có phải là do cô tự mình đa tình hay không nữa.
Vốn dĩ buổi tối hôm ấy định nói với Trì Hành, kết quả anh ta vừa lên xe đã ngủ rồi, cô cũng không kịp nói gì.
Điện thoại ở trên bàn tròn ngoài ban công vang lên, Mạnh Duy Ninh lấy lên, Trì Hành nói với cô qua điện thoại: “Tới rồi, xuống dưới đi em yêu.”
. . .
Mạnh Duy Ninh ngồi lên ghế phụ, không khí trong xe phảng phất mùi hương khiến người ta khó chịu. Mạnh Duy Ninh nhăn mũi, đóng cửa xe, hỏi: “Anh không tới công ty à?”
“Có.” Trì Hành nhìn đường, đánh tay lái, “Làm xong việc thì tới đón em, không đi chơi.”
“Ừm.”
Mạnh Duy Ninh không muốn nói nhiều về đề tài này, mùi hương trong xe không phải là hương nước hoa anh ta dùng.
“Đúng rồi, hôm qua em có gặp Phục Minh không?” Đã lên đường cao tốc, hòa vào dòng xe cộ, Trì Hành nói chuyện phiếm với cô.
Mạnh Duy Ninh ngẩn người, sau đó gật đầu: “Có gặp, sao thế?”
“Hôm qua bọn anh nói chuyện phiếm, tự nhiên lại nói tới em. Cậu ấy hỏi em làm ở đâu, anh nói ở bệnh viện Trung y Nam Ninh. Cậu ấy nói, đúng lúc phải đi lấy thuốc cho em gái, không biết bệnh viện ấy, hỏi anh có thể nhờ em dẫn đi không.”
Lấy thuốc?
Cho nên hôm qua anh ấy tới tìm mình là nhờ dẫn đường?
Thấy Mạnh Duy Ninh không nói gì, Trì Hành nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Mạnh Duy Ninh cúi đầu, anh ta nhìn thấy vết bầm tím dưới khóe mắt của cô.
“Dưới mắt bị làm sao thế? Có người đánh à?” Giọng điệu của Trì Hành không được tốt lắm.
Mạnh Duy Ninh ngẩng đầu nhìn mặt mình trong kính chiếu hậu. Vốn dĩ vết bầm tím đó rất dễ nhìn thấy, nhưng cô dùng kem che khuyết điểm che lại, cho nên không còn rõ ràng lắm, không ngờ rằng vẫn bị Trì Hành nhìn thấy.
“Hôm qua ở bệnh viện có người gây rối, không cẩn thận bị thương. Đúng lúc đó nhìn thấy Phục Minh, anh ấy đi ngang qua, tiến vào giúp em kéo hai người đang đánh nhau ra.”
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Nhưng mà anh ấy không bảo em dẫn đi lấy thuốc.”
“Có lẽ là tự tìm được rồi.” Trì Hành cười, bỗng nhiên tám chuyện với cô, “Em biết địa vị của cậu ta như thế nào không?”
Có lẽ anh ta thật sự rất muốn nói, hoặc là không kiên nhẫn nữa. Không đợi Mạnh Duy Ninh trả lời, anh ta liền chủ động nói ra đáp án: “Nhà giàu số một thành phố Nam Ninh, nhà họ Phục, là con trai mới tìm lại khoảng thời gian trước.”
Mạnh Duy Ninh không liên quan cũng không hứng thú với xã hội thượng lưu của bọn họ, nhưng cũng biết nhà họ Phục.
Nhà họ Phục chỉ có một đứa con gái, tuổi còn nhỏ, được nuông chiều từ bé, tính cách có hơi khó chịu. Hai tháng trước, vì theo đuổi ngôi sao mà gây tai tiếng, thật sự là một phen oanh động.
Nhưng mà, Phục Minh là con trai mới tìm về?
Con ngoài giá thú sao? Nhưng ban nãy Trì Hành nói cái gì mà em gái của Phục Minh?
Như vậy có nghĩa là Phục Minh là con cả?
Mạnh Duy Ninh ngẩn người, hình như mình hơi nhiều chuyện?
Cô đang định nói gì đó, xe đột nhiên chấn động. Theo quán tính, cô nghiêng về phía trước, sau đó lại bị dai an toàn kéo trở lại.
“Đệch mợ!” Trì Hành nói tục, “Con mẹ nó, thằng nào đâm xe ông?”
Hình như là đâm từ bên trái, Mạnh Duy Ninh nhìn về phía bên trái, đúng lúc Trì Hành hạ kính cửa sổ xe xuống.
Một chiếc xe Maybach quen mắt dừng bên cạnh anh ta.