Mạnh Duy Ninh vừa ngẩng đầu thì thấy, dưới ánh đèn đầy màu sắc rực rỡ của quán bar, một bóng người đang dần đi tới.
Có hơi chói mắt, theo phản xạ có điều kiện, cô đưa tay che mắt, hơi nheo mắt lại. Khi mở ra lần nữa thì ánh đèn đó đã di chuyển tới nơi khác.
Trong tầm mắt xuất hiện một người.
Vai rộng eo hẹp, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình thoạt nhìn như trống rỗng.
Khuôn mặt góc cạnh, không nhìn ra chút dịu dàng nào.
Đường cong khuôn mặt cương nghị rõ ràng, phối hợp với sống mũi cao thẳng tựa như là dùng dao điêu khắc ra, nhiều hơn một chút hoặc thiếu đi một chút đều sẽ không phải là dáng vẻ này.
Khóe miệng anh mang theo ý cười, nhưng lại không rõ ràng.
Mạnh Duy Ninh hơi ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng thì đối diện với ánh mắt của anh.
Ấy thế mà lại vừa lúc anh cũng đang đánh giá cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy được sóng ngầm cuộn cuộn khiến người ta không rõ ràng trong đôi mắt của anh.
Chỉ có ngắn ngủi một cái chớp mắt mà thôi, đến khi cô muốn cẩn thận nhìn lại thì lại chẳng thấy gì cả.
“Trên đường bị kẹt xe nên tới muộn.
Người đó nói như vậy, hai ba bước đã đi tới, vỗ vỗ vai Chu Hải, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu ta, vừa vặn đối mặt với Mạnh Duy Ninh.
Anh là người đến cuối cùng, ánh mắt của mọi người cũng tự nhiên mà dừng trên người anh, mà Mạnh Duy Ninh cũng không phải ngoại lệ.
Cô mơ hồ cảm thấy, trên người anh có một loại khí chất như đã từng tham gia quân ngũ.
“Đã tới muộn rồi, vậy thì tự phạt ba ly!” Trì Hành mỉm cười với anh, sau đó chỉ vào Mạnh Duy Ninh, nói: “Đây là vợ tôi, cậu gọi là chị dâu đi.”
Phục Minh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Duy Ninh, khách sáo gọi: “Chị dâu.”
Mạnh Duy Ninh hào phóng đáp lại: “Chào cậu.”
“Uống rượu, uống rượu! Tự phạt ba ly! Một ly cũng không hể thiếu!” Chu Hải cầm ly rượu, ồn ào nói.
Khóe miệng Phục Minh mang theo ý cười, anh vươn tay cầm lấy ly rượu.
Mạnh Duy Ninh vẫn luôn nhìn anh, lúc nhìn anh cần ly rượu lên thì cô nhìn thấy trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn đồng hình hoa sơn chi.
Là người đàn ông kỳ lạ trên chiếc Maybach kia?
. . .
Mạnh Duy Ninh chỉ cảm thấy chuyện này thật trùng hợp, nhưng cũng không cảm thấy hứng thú với anh.
Trì Hành rất thích kết bạn kết bè, chỉ cần anh ta thấy không tệ lắm thì bắt đầu mở miệng xưng anh gọi em. Ngần ấy năm rồi, anh ta có một đống anh em, nhưng thường xuyên qua lại cũng chỉ có mấy người này.
Nhưng có một chút cũng đủ kỳ lạ.
Cũng không biết có phải là do cô nghĩ nhiều hay không, nhưng mỗi lần cô lơ đãng ngước mắt thì đều có thể thấy được ánh mắt của Phục Minh như dừng trên người cô. Nhưng đợi đến khi cô nhìn qua thì anh lại nói nói cười cười với mọi người, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cô.
Cảm giác đó, ngắn ngủi như là ảo giác.
Cô ngồi thêm một lát thì bị âm nhạc và ánh đèn của quán bar là cho chóng mặt nhức đầu. Cô nghiêng người nhỏ giọng nói bên tai Trì Hành: “Em đi vệ sinh một lát.”
Trì Hành khẽ “ừ” một tiếng, sau đó cô cầm theo túi rời đi.
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh hơn một chút, nhưng cũng chẳng yên bình cho lắm. Hút thuốc, hôn môi, tán tỉnh, nơi này tựa như là nơi để người khác yêu đương vụng trộm vậy.
Mạnh Duy Ninh không muốn trở về nhanh, cô rửa tay xong thì đi ra ngoài theo lối nhỏ, muốn ra ban công hít thở không khí.
Trên ban công cũng có một người, đứng đưa lưng về phía cô, hai tay chống trên lan can.
Ánh nắng màu vàng cam chiếu xuống, hoàng hôn ở phía xa xa, một nửa mặt trời đã khuất sau ngọn núi, một nửa dừng bên tai anh.
Mạnh Duy Ninh đứng tại chỗ nhìn, cảnh này rất giống một bức tranh sơn dầu cô từng thấy qua.
Ánh hoàng hôn tuyệt đẹp cùng nắng chiều chỉ làm nền, còn bóng người cô độc mà tỏa sáng kia mới là sự tồn tại hấp dẫn ánh mắt người ta nhất.
Gió đêm thổi qua, thổi phồng quần áo của anh, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Có lẽ là do dùng lực, cho nên hai tay đang chống trên lan can của anh nổi lên cơ bắp, thoát nhìn rất co giãn, lại cực kỳ gợi cảm.
Cánh tay này, nếu có được ôm thì chắc chắn rất thoải mái.
Mạnh Duy Ninh đang mải suy nghĩ thì người kia đột nhiên xoay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Duy Ninh sửng sốt.
Để phát vỡ bầu không khí xấu hổ, cô không thể không mở miệng nói trước: “Là cậu à, Phục Minh.”
Phục Minh dựa lưng vào lan can, khuỷu tay và cánh tay lười nhác đặt lên lan can, mỉm cười với cô.
Khác với ban nãy, nụ cười này rõ ràng hơn nhiều.
“Chị dâu.” Anh gọi một tiếng.
“Ừm.” Mạnh Duy Ninh nhẹ giọng đáp.
“Trước kia, chị có từng tới Tây Bắc không?”
Mạnh Duy Ninh không ngờ rằng anh sẽ hỏi đến chuyện này, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Đáng lẽ ra anh không nên có tâm tư nói chuyện phiếm với cô mới đúng.
Nhưng xuất phát từ sự lễ phép, cô vẫn trả lời: “Bảy năm trước tôi cùng ba tới Tây Bắc chữa bệnh từ thiện.”
Cô thấy anh hơi cúi đầu, đến khi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập ý cười.
Anh cười nhướng mày, hàng mày kiếm cũng như đang vô cùng vui vẻ, rất đáng chú ý.
“Tôi biết rồi.” Anh nói.
Biết cái gì?
Mạnh Duy Ninh còn chưa kịp hỏi thì thấy anh bỗng rũ mắt, ánh mắt dừng trên cổ tay cô.
“Chị dâu, chị bị thương rồi.” Anh chỉ vào cổ tay cô, nói tiếp: “Phụ nữ cào?”
Mạnh Duy Ninh ngẩn người, nâng tay lên nhìn qua.
Cổ tay trắng nõn tinh tế xuất hiện mấy vết xước da màu đỏ.
Là do ban nãy ở bệnh viện bị người phụ nữ kia cào sao? Có lẽ là do vị trí khó thấy được, cho nên cô chỉ thấy đau, không ngờ rằng lại bị xước da.
Một vết thương không rõ ràng như vậy, ngoại trừ anh, chẳng có một ai chú ý tới.
“ừm, có chút hiểu lầm, không phải chuyện lớn.” Mạnh Duy Ninh thấy giọng trả lời, ngẩng đầu mỉm cười, “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Cho dù là có phải thật sự yêu đương với Trì Hành hay không, một mình ở chung với bạn của anh ta một lúc lâu cũng không thích hợp.
Mạnh Duy Ninh đang muốn tìm cớ rời đi thì chuông điện thoại vang lên, là Trì Hành.
“Lâu như vậy sao? Bụng không thoải mái à?”
Mạnh Duy Ninh thấp giọng nói: “Bây giờ quay lại.”
“Tôi về trước.” Mạnh Duy Ninh chỉ về phía sau.
“Được.”
Cô không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Câu “tôi biết rồi” kia của anh là có ý gì?
. . .
Đến khi buổi gặp mặt tan cuộc, Mạnh Duy Ninh vẫn không uống một chén rượu nào.
Đây là thói quen của cô, Trì Hành luôn uống rượu, cô không uống thì có thể lái xe đưa anh ta về nhà. Nếu như cô uống thì lại phải chờ xe hoặc gọi người lái thay. Cô ghét phiền toái.
Mà đây cũng là cái cớ tốt để cô không phải uống rượu.
Mọi người đều rời đi, Mạnh Duy Ninh đỗ xe ở khá xa, bây giờ cô phải đỡ Trì Hành đã say chếch choáng đến chỗ đó.
Trì Hành cao lớn, lại luôn tập thể hình, cả người đầy cơ bắp, nhìn không mập nhưng rất nặng, Mạnh Duy Ninh phải mất rất nhiều sức mới có thể dìu được anh ta.
“Sinh nhật em sắp tới rồi nhỉ?” Trì Hành vẫn còn muốn nói chuyện với cô, chỉ là hơi thở toàn là mùi rượu.
Mạnh Duy Ninh trả lời: “Ừm, ngày mai.”
“Ngày mai? Dây chuyền anh đặt cho em còn chưa chuyển tới, phải hai ngày nữa.”
“Không sao.” Mạnh Duy Ninh không ngại chuyện quà tặng, anh ta có tâm là được, “Đến lúc đó em tới nhà họ Trì, cùng cô chú ăn bữa cơm đơn giản là được rồi.”
Trì Hành cười, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Từ quán bar ra một đoạn, không còn ánh đèn phía sau lưng, Trì Hành không nhìn rõ dưới chân, anh ta dẫm phải một cái vỏ chuối.
Mạnh Duy Ninh bị anh ta giữ chặt theo bản năng, cũng bị lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã.
Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một cánh tay, giữ chặt lấy cô.
Gió đêm nổi lên, một giọng nam truyền vào tai Mạnh Duy Ninh: “Chị dâu, cẩn thận một chút.”
Không biết tại sao, Mạnh Duy Ninh bỗng giật mình, suýt chút nữa thì ngã tiếp.
Cũng may là không ngã. Cô đỡ Trì Hành lên, nghiêng đầu nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Giọng nói của anh mang theo ý cười, nhưng trong bóng đêm, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Để tôi đỡ cho.”
Lời từ chối của Mạnh Duy Ninh còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Phục Minh đã tiếp lấy Trì Hành.
Trì Hành nói: “Là cậu à Phục Minh, vừa lúc, chị dâu cậu chân yêu tay mềm, tôi sợ sắp đè hỏng cô ấy rồi.”
Anh ta say thật rồi, nói xong thì thu cánh tay đang đặt trên vai Mạnh Duy Ninh về, đặt lên lên người Phục Minh.
Thấy vậy, Mạnh Duy Ninh cũng chẳng nói thêm gì nữa, đi ở bên cạnh ai người họ.
“Ở bên kia.” Vừa dứt lời thì Mạnh Duy Ninh nhìn thấy một chiếc xe Maybach dừng bên cạnh xe mình.
Chiếc Maybach này giống y hệt chiếc Maybach cô gặp lúc buổi chiều.
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, chắc chắn là Phục Minh.
Bỗng nhiên nhớ tới không có ai đi cùng anh, mà anh cũng uống rượu, cô không khỏi hỏi thêm một câu: “Cậu về kiểu gì?”
Phục Minh cũng không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, anh ngẩn người trong giây lát rồi nhìn về phía cô.
Mạnh Duy Ninh bị anh nhìn thì ngẩn người, nghĩ thầm chẳng lẽ là do câu hỏi này của cô quá mức đường đột hay sao?
Bỗng nhiên Phục Minh: “Vốn muốn gọi người tới lái thay, nhưng mà điện thoại hết pin rồi.”
Mạnh Duy Ninh không nghĩ nhiều, lấy điện thoại của mình ra, rồi đưa cho anh: “Nếu không thì cậu dùng điện thoại của tôi đi.”
Phục Minh: “… Cảm ơn chị dâu.”
Một tay anh nhận điện thoại, cố ý giơ cao lên một chút, để Mạnh Duy Ninh không nhìn thấy màn hình điện thoại. Rồi sau đó, anh nhanh chóng gửi cho mình một tin nhắn, rồi lại xóa đi.
Làm xong chuyện này, mới tìm người lái thay.
Anh trả điện thoại lại cho Mạnh Duy Ninh, cười nói: “Cũng may là có chị dâu, tôi cũng mới phát hiện ra điện thoại hết pin.”
“Việc nhỏ thôi mà, đừng khách sáo.” Mạnh Duy Ninh cất điện thoại đi, cùng anh đưa Trì Hành lên xe.
Chờ đến khi xe đi được một đoạn, Mạnh Duy Ninh mới nhớ ra, điện thoại anh hết pin, nhưng mà trên xe đều có chỗ để sạc, có phải là ban nãy mình đã quá nhiệt tình hay không?
. . .
Người phụ nữ hôm trước đã bị Quý Hứa An đuổi đi rồi. Nhưng về nhà càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, cô ta cảm thấy rằng, Quý Hứa An cũng bị Mạnh Duy Ninh dùng sắc dụ dỗ, cho nên mới vì cô mà nói lời hay.
Chuyện đó thì quên đi, nhưng mà thằng chồng khốn nạn của cô ta, bình thường một lời cũng không nói, ấy vậy mà vào buổi tối hôm ấy, cô ta không ngừng mắng Mạnh Duy Ninh thì anh ta lại không nhịn được mà nói: “Cô ấy không phải là người như vậy!”
Anh ta không nói câu nào còn đỡ, vừa mở miệng ra thì người phụ nữ đó đã nổi trận lôi đình, vừa đánh vừa mắng anh ta, bên cạnh đó còn vừa khóc vừa làm loạn, lăn lộn đến hơn nửa đêm mới đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tức giận, vậy nên một mình cô ta chạy tới phòng khám của Mạnh Duy Ninh.
Mạnh Duy Ninh đang bắt mạch cho một bệnh nhân thì người phụ nữ kia vọt vào phòng khám của cô, cãi cọ ầm ĩ.
Cảm xúc của người bệnh kia đã không tốt, vừa nghe người phụ nữ này ồn ào thì sắc mặt càng kém hơn.
Anh ta nhịn một lát, sau đó không nhịn được nữa. Anh ta bỗng đứng dậy, tặng cho người phụ nữ kia một cái tát, đánh người phụ nữ kia đến mức quên mất mình đang làm gì.
Mạnh Duy Ninh nhìn thấy cũng ngẩn người.
Chuyện này dường như đã vượt qua sự khống chế của cô, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô ngồi ở đó, không biết phải làm gì.
Phòng khám yên tĩnh đến mức kỳ lạ một lát, ngay sau đó, người phụ nữ kia như nổi điên, kéo quần áo của người đàn ông này, hết khóc lại nháo, tay đấm chân đá.
Ngoài phòng khám có rất nhiều người đợi khám, vừa nghe thấy động tĩnh thì đều đến cửa để xem.
Mạnh Duy Ninh vứa bắt mạch được một nửa, biết người đàn ông kia dễ giận dễ nỏng nảy. Mắt thấy anh ta muốn đánh người, cô vội vàng chạy tới ngăn anh ta lại.
Thật ra cũng không phải vì cứu người phụ nữ kia, mà nơi này là phòng khám của cô, cô không muốn nơi này bị người khác làm cho “ô nhiễm”.
“Bình tĩnh một chút!” Mạnh Duy Ninh nhắc nhở, cũng giống như đang trấn an: “Nơi này là bệnh viện.”
Người đàn ông kia đã nóng nảy đến cực điểm, sức lực lại lớn, Mạnh Duy Ninh không giữ được, cô vội vàng cao giọng hét về phía ngoài cửa: “Giúp tôi giữ anh ta lại!”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai tiến đến giúp đỡ.
“Tinh thần người đàn ông này không được bình thường, sợ là không dễ chọc.”
“Vẫn nên tránh xa một chút, ai biết anh ta sẽ làm gì.”
“Bệnh nhân tâm thần đánh người không phạm pháp, đừng đi, đừng đi.”
. . .
Trong lúc nhất thời, mọi người đều lùi về phía sau hai bước, không một ai tiến lên.
Đi vào nơi này, hơn một nửa là sức khỏe không tốt, mọi người đều quý trọng mạng sống, không dám xen vào chuyện khác.
Mạnh Duy Ninh nhíu mày, gọi y tá ở bên ngoài: “Tiểu Phương! Tiểu Phương!”
Tiểu Phương là y tá phụ trách tầng này, phụ trách việc dẫn đường, giải đáp thắc mắc linh tinh, Mạnh Duy Ninh chỉ có thể gọi cô ấy.
“Thằng chó này! Chồng tao còn không dám đánh tao, thế mà mày dám đánh tao! Hôm nay bà đây liều mạng với mày!”
“Mày còn dám mắng ông đây?” Người đàn ông nóng nảy nhảy lấy đà tại chỗ, mua may hai tay: “Buông ra! Hôm nay tâm trạng ông đây không tốt, chắc chắn phải đánh con mụ này!”
Sức lực nam nữ khác xa, dù Mạnh Duy Ninh đã cố gắng giữ anh ta lại, nhưng vẫn bị anh ta tránh thoái, khuỷu tay còn đập vào mặt cô.
Đau đớn truyền tới, Mạnh Duy Ninh theo phản xạ có điều kiện mà buông tay ra, người đàn ông kia lập tức xông lên, muốn đánh người phụ nữ kia.
Khuỷu tay kia đập vài Mạnh Duy Ninh hoàn toàn không cố kỵ gì cả, sức lực cực kỳ lớn, Mạnh Duy Ninh suýt thì không mở được mắt ra.
Cô nhắm mắt lại, che lại nơi bị đánh, đau đến mức không nói thành lời.
Nếu có người tới giúp thì tốt rồi.
Trong đầu Mạnh Duy Ninh xuất hiện ý nghĩ này.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua bên cạnh Mạnh Duy Ninh, cô nhắm hai mắt, cảm giác giống như có bóng người vừa vọt qua.
Đúng lúc này, một trận gió mãnh liệt mà từ Mạnh Duy Ninh bên Tiếp đó là một tiếng kêu rên thảm thiết cùng vang lên, tựa như là hai người đang đánh bị kéo ra.
Mạnh Duy Ninh mở mắt ra.