- Thấy không, kia chính là con gái nuôi của đại tiểu thư Yên gia, cũng dám oán giận Yên Phỉ Phỉ, thật sự không sợ chết!
- Cô ta chỉ là con gái nuôi, không sợ vị kia Yên gia không che chở được cô ta, thật là không biết tự lượng sức mình.
- Không bị xã hội dạy dỗ qua, Yên Phỉ Phỉ cũng không phải là dễ chọc, hôm nay chỉ sợ muốn làm xấu mặt Hàn Thư Hân!
- Tôi cược cây trâm phỉ thúy triều Thanh, hôm nay Hàn Thư Hân khẳng định bị đánh.
- Tôi cược một đôi vòng tay màu hổ phách, tôi cũng cảm thấy Hàn Thư Hân khẳng định bị đánh!
Hàn Thư Hân: ……
Mấy đại tiểu thư này ngày thường đều nhàm chán, chỉ thích nhảy nhót xem náo nhiệt. Yên Phỉ Phỉ ở bên cạnh cũng nghe được mấy lời nói thầm của bọn họ, lại ưỡn ngực, đắc ý nhìn Hàn Thư Hân.
- Tôi là đại tiểu thư Yên gia Yên Phỉ Phỉ, bác không có dậy dỗ cô, thấy trưởng bối phải gọi một tiếng tỷ tỷ sao?
- Con gái của gia chủ Yên gia mới là đại tiểu thư Yên gia.
Hàn Thư Hân cười lạnh một tiếng.
- Đừng cho rằng chính mình họ Yến liền quên bổn phận đi?
Yên Phỉ Phỉ lúng túng, miệng của tiểu tiện nhân miệng quá độc. Tuy rằng cô ta không phải con gái của gia chủ Yên gia, nhưng cô ta cũng không kém, ba cô ta cùng gia chủ Yên gia là quan hệ chú cháu, cô ta là em họ của gia chủ Yên gia.
Bốn bỏ năm lên, cô ta cũng xem như đại tiểu thư Yên gia. Lại nói, Yên Tuân là loại nam nhân không gần nữ sắc, nói không chắc đời này cũng sẽ không có con gái. Trong Yên gia, cùng lứa tuổi với cô ta thì chỉ có duy nhất cô ta là con gái, không phải chính là đại tiểu thư Yên gia nha!
- Cô cho rằng cô là cái thứ gì, nếu không phải cô tôi hảo tâm nuôi cô, cô chính là con gái của tiểu tam, đừng nói tiến vào Lầu Trung Lầu, chính là Hàn gia cô còn không thể nào vào được.
Yên Phỉ Phỉ cắn răng nói.
- Nhưng mà cũng chỉ là con hoang mà thôi, cũng dám ở trước mặt bản tiểu thư làm bộ làm tịch, quả nhiên là tiện chủng chưa thấy qua việc đời!
Hàn Thư Hân cười lạnh một tiếng, ưu nhã để ly rượu trong tay xuống, nâng tay phải tinh tế trắng nõn lên, tát một cái vào má trái Yên Phỉ Phỉ.
Đều nói lực tác động lẫn nhau, điểm này Hàn Thư Hân rất tin không hoài nghi, bởi vì cô cảm giác bàn tay phải đều đã tê rần. Bên cạnh cũng nói, cô đánh một tát này sức lực có bao lớn.
"Ba"... Một tiếng vang dội cực kì .
Yên Phỉ Phỉ đau đớn, gào thét một tiếng, cô ta đi giày cao gót cao 10 phân, một cái tát khiến cô ta đứng không vững, té ngã trên đất, cô ta không thể tin che má trái:
- Cô, cô lại dám đánh tôi?
- Đánh đều đã đánh, hiện tại hỏi tôi có dám hay không, có phải đã chậm?
Hàn Thư Hân đối với này cái đột nhiên xuất hiện Yên Phỉ Phỉ cảm thấy rất không biết nói gì.
- Cô…
- Người tới, tôi là đại tiểu thư Yên gia, các người bắt cô ta lại cho tôi, ai bắt được, tôi cho người đó 100 vạn.
Theo tiếng Yên Phỉ Phỉ quát to, người xem náo nhiệt càng nhiều. Lúc này, quản lý Lầu Trung Lầu từ trong đám người đi tới, lễ phép lại không mất uy nghiêm cảnh cáo hai người, không cần gây sự ở Lầu Trung Lầu.
- Tốt, ông là quản lí, ông định đoạt!
Hàn Thư Hân rất dễ nói chuyện, cô sửa sang lại quần áo, khẽ gật đầu, ngồi trở lại trên sô pha tiếp tục chơi điện thoại. Yên Phỉ Phỉ thấy quản lí Lầu Trung Lầu vậy mà không giúp cô ta, nhịn không được la to.
- Người nào đi tát cô ta một cái, tôi cho người đó 200 vạn.
Ánh mắt quản lý trở nên lạnh hơn, phất tay về phía thủ hạ, hai người thủ hạ đang đứng cạnh đó, một trái một phải ở cạnh Yên Phỉ Phỉ, đem cô ta kéo ra ngoài.
- Các người làm gì, tôi là đại tiểu thư Yên gia, các người đối với tôi như vậy, Yên gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho các người
Quản lý cũng không muốn thấy cô ta hủy hoại thanh danh Yên gia, âm thanh uy nghiêm mở miệng.
- Gia chủ Yên gia ở trên lầu, ngài ấy phân phó đem Yên Phỉ Phỉ tiểu thư mời đi ra ngoài!
Vừa nãy có nhiều người xem náo nhiệt, nghe được gia chủ Yên gia ở trên lầu, tranh nhau chen lấn tản ra, sợ chậm một bước, bị nhớ tên.
Hàn Thư Hân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, đáng tiếc nhìn không tới, không nghĩ đến ở trong này gặp phải gia chủ Yên gia. Nghe nói gia chủ Yên gia là kẻ hung hãn.
Cô như là đắc tội gia chủ Yên gia, không biết mẹ cô có thể bảo vệ cô không! Trận khôi hài này kết thúc, hội đấu giá cũng chính thức bắt đầu.
Đầu tiên, mở màn là một bộ đồ sứ triều Tống, lấy minh hoàng làm màu chủ đạo, mặt trên in tường vân cùng phi điểu, nghe nói là đồ vật cung đình thời cổ đại.
Hàn Thư Hân đối với món đồ này không có hứng thú, không cần lấy tiền đi mua, cô ngược lại có thể suy nghĩ bỏ vào trong không gian. Đồ vật này cuối cùng được đấu giá 1200 vạn giá.
Sau mẹ cô cũng mang đến một món đồ đấu giá, nghe nói là trâm phỉ thúy triều Thanh của một vị nữ tử quyền khuynh triều dã, cuối cùng đấu giá năm trăm ngàn.
Hàn Thư Hân chán muốn chết, vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Lưu Duệ Thành cùng Triệu Dung Dung ngồi ở hàng cuối cùng, hai người thân mật ôm nhau. Chỉ nhìn một cái, Hàn Thư Hân bĩu môi, thu hồi ánh mắt. Triệu Dung Dung không phải là tới nơi này tìm bảo vật đi?
Nghĩ đến đây, Hàn Thư Hân đến hứng thú, nóng lòng muốn thử, đợi một hồi chỉ cần Triệu Dung Dung muốn cái gì, cô liền dốc hết sức tăng giá, mình mua không được, cũng không thể để hai người kia dễ chịu.
Lại qua nửa tiếng, Hàn Thư Hân cũng chờ được đến lúc Lưu Duệ Thành đấu giá. Đó là một đôi khuyên tai Phỉ Thúy, nhìn ra cùng vòng tay không gian Yên gia chất liệu giống nhau, tỉ lệ cùng vòng tay cũng tương xứng.
- Giá khởi điểm một trăm ngàn, hiện tại bắt đầu đấu giá!
Người chủ trì vừa nói xong, Lưu Duệ Thành nhanh chóng đấu giá. Mặt khác người có tâm cũng sôi nổi đấu giá, cuối cùng Lưu Duệ Thành đấu giá được bảy trăm ngàn, người xung quanh đều không có tâm tư tranh giành.
- Còn ai có người ra giá cao hơn không? Người chủ trì cười tủm tỉm hỏi mọi người ở đây, không ai ra giá lời nói.…
- Tám trăm ngàn!
Hàn Thư Hân cầm lấy bảng đấu giá, giơ tay báo số. Xung quanh yên lặng trong chốc lát, biết nội tình Hàn gia cùng Lưu gia, đều mang trà lên, ăn điểm tâm xem diễn biến.
Mẹ cô lo lắng nhìn về phía Hàn Thư Hân, sợ cô bị Lưu Duệ Thành cùng Triệu Dung Dung kích thích.
- Hân Hân, con đừng thương tâm. . .
- Mẹ, con hoài nghi khuyên tai cũng là bảo bối!
Hàn Thư Hân đến gần mẹ nói nhỏ bên tai. Cô cũng không phải Hàn Thư Hân trước kia, như thế nào có thể coi trọng tên khốn Lưu Duệ Thành kia. Nghe cô nói như thế, bà liền không nói gì, con mắt mang ý bảo cô hết thảy tự quyết định.
- Cô có phải có ý định cùng tôi tranh giành, chín trăm nghìn.
Lưu Duệ Thành oán hận nhìn về phía Hàn Thư Hân trừng mắt, Triệu Dung Dung cũng là vẻ mặt khiển trách nhìn về phía cô.
Hàn Thư Hân trợn trắng mắt, hai người này có bệnh, đồ vật là người ta bán, cô là người mua, đương nhiên là người ra giá cao thì được, cái gì cũng đều không hiểu, đến xem náo nhiệt gì.
- Một triệu.
Lưu Duệ Thành cắn răng.
- Một triệu một trăm ngàn.
- Một triệu năm trăm ngàn.
Hàn Thư Hân nước chảy mây trôi báo ra giá con số, quay đầu nhìn Triệu Dung Dung khiêu khích cười một tiếng,
- Như thế nào, còn muốn tiếp tục tăng giá sao? Không mua cũng không phải là chân ái, dù sao chân ái vô giá nha, bao nhiêu tiền đều nên bỏ ra!
Triệu Dung Dung nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Lưu Duệ Thành, một đôi mắt mở to ủy khuất.
- A Thành, thôi, chúng ta đừng cùng Hân Hân đoạt đồ, gây bất hòa, nhường cho cậu ấy đi!
- Không mua không phải là đàn ông nha!
Lưu Duệ Thành vốn nghĩ dừng lại, thấy Hàn Thư Hân châm chọc, trong lòng hắn càng tức giận, bị Hàn Thư Hân hét giá thật cao, hiện tại đã không xuống đài được!
- Một triệu tám trăm ngàn.
- Hai triệu!
Lưu Duệ Thành hai tay nắm chặc, trên trán gân xanh nổi lên,
- Một đôi khuyên tai, đáng giá để cô cùng tôi như thế nào đối chọi gay gắt? Không phải là nghĩ thu hút sự chú ý của tôi, rất tốt, cô thành công rồi!
Triệu Dung Dung nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, cô ta cũng không thể mất đi cái máy rút tiền là Lưu Duệ Thành được.
Nghe được Lưu Duệ Thành tự đại, Hàn Thư Hân nhịn không được đỡ trán, nam chủ đều tự kỉ như vậy sao?
Cút con mẹ nó đi!
Bảng ghi số đấu giá của Hàn Thư Hân cầm trong tay, bị cô ném đi, bay trúng vào đầu Lưu Duệ Thành, lại bay sang cả người Triệu Dung Dung.
- Có bệnh thì đi gặp bác sĩ, bệnh ảo tưởng bệnh cũng nên nắm bắt thời gian chữa bệnh!